Thần Đế Trọng Sinh

Diệp Trần tự nhiên không biết Lâm gia có chuyện gì xảy ra, hắn vào lúc này, đang bận phân phối lại thế lực tỉnh Thiên Nam một lần nữa.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, thật ra thì cũng không có cái gì được phân chia, phạm vi thế lực của các vị lão đại của mười thành phố, ngoài Hà Tiến chủ động dâng lên hơn một nửa gia sản ra, những người còn lại trên cơ bản không có gì thay đổi.

Tuy nhiên Vũ gia đã sụp đổ, những sản nghiệp dưới tay của Vũ gia kia, lập tức trở thành tiêu điểm tranh đoạt của mọi người.

Cuối cùng, Diệp Trần giải quyết dứt khoát, đưa sản nghiệp của Vũ gia trải rộng ở trong tỉnh Thiên Nam, lấy trước ra hai thành tốt nhất chia cho Tào Khôn, về phần tám thành còn lại, thì mười mấy nhà còn lại chia đều.

Đương nhiên, dựa theo lệ cũ, thế lực khắp nơi hàng năm đều sẽ hướng Vũ gia tiến công, phép tắc trước kia, là mỗi nhà một năm nộp lên trên tám ngàn vạn.

Sau khi phân chia thế lực một lần nữa, Diệp Trần trực tiếp nâng số tiền tiến cống lên thành một trăm triệu.

Tuy rằng số tiền đề coa, nhưng những người này đạt được địa bàn của Vũ gia, hàng năm sẽ kiếm được số tiền nhiều hơn, xa xa không chỉ hai ngàn vạn, cho nên khẳng định vẫn có thể kiếm lợi được nhiều.

Hơn nữa quan trọng nhất làm cho nhiều đại lão cảm thấy vui vẻ là, Diệp Trần không giống với Vũ gia, hắn là một người cô đơn, chính mình cũng không kinh doanh những sản nghiệp này, tự nhiên cũng không tranh lợi với bọn hắn, sẽ không giống Vũ gia lúc trước, sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp thu địa bàn kiếm được nhiều nhất vào trong tay mình.

Cuối cùng, thời gian một đêm qua đi, thế giới ngầm tỉnh Thiên Nam, đã trải qua một hồi thanh tẩy.

Tất cả các đại lão ở các nơi đều vô cùng cao hứng mà rời đi, để lại một đống tranh chữ, châu báo, các loại hình ngọc khí làm lễ gặp mặt, ở trong biệt thự của Diệp Trần

Diệp Trần nhặt đi ra một số dược liệu ngọc khí mà mình có thể dùng ở bên trong đống quà lễ gặp mặt đó, những thứ vô dụng còn lại kia, thì chuẩn bị toàn bộ lấy tới Cỏ Nguyệt tria đưa cho Sở Phi Yên bán đi.

Tuy nhiên, khi hắn lái xe, chạy tới Cổ Nguyệt trai, Sở Phi Yên lại cũng không có ở trong cửa hàng, hỏi một nữ nhân viên trong cửa hàng, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thế mà đạt được một cái tin tức để hắn phải trợn mắt há hốc mồm!


"Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngài không biết sao? Sở tổng sắp kết hôn, hôm nay chính là thời gian nàng đính hôn a!"

"Đính hôn?"

Diệp Trần lập tức nghe đều sắp nghe tới loạn cả lên.

Từ lúc sau khi từ tiên mộ trở về, Diệp Trần đầu tiên là một lòng tu luyện, về sau lại đi thành phố Thiên Hải, cho nên gần như không có liên hệ với Sở Phi Yên một chút nào, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thời gian lúc này mới hơn một tháng, Sở Phi Yên thế mà đã muốn kết hôn?

Nhưng vấn đề là, chuyện lớn như vậy, tại sao Sở Phi Yên lại không có nói với mình đây? Hơn nữa tiến triển này có phải cũng quá nhanh một chút hay không?

Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, thế là lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số gọi cho Sở Phi Yên.

Tuy nhiên, sau khi liên tiếp gọi mấy lần, từ đầu đến cuối không có người nghe, điều này làm trong lòng Diệp Thần dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, đành phải tìm tới nữ nhân viên kia,

"Vị hôn phu của Sở tổng các ngươi, có lai lịch gì?"

Vừa nhắc tới nội dung này, nữ nhân viên cửa hàng kia lập tức hứng thú,

"Lai lịch vị hôn phu này của Sở tổng chúng ta cũng không nhỏ, hắn là Vạn Cảnh Vân thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh! Tập đoàn Vạn Thịnh ngài khẳng định nghe nói qua chứ? Vạn Quán Tài là chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh, thế nhưng là sát vách thủ phủ tỉnh Đông Giang! Chậc chậc, vị Vạn công tử kia chẳng những là con nhà giàu siêu cấp, hơn nữa dáng người cũng đẹp trai, quan trọng là đối với Sở tổng của chúng ta cũng rất tốt..."

Nữ nhân viên cửa hàng này nói tới nói lui nói líu lo không ngừng, hơn nữa vẻ mặt giống như si mê, để Diệp Trần buồn bực một hồi, đành phải vội vàng cắt ngang,


"Vậy ngươi có biết, lễ đính hôn của bọn họ, cử hành ở đâu không?"

Diệp Trần luôn cảm thấy lúc này có chút kỳ lạ, hơn nữa lúc trước Cổ Thuần Dương trước khi chết, thế nhưng là phó thác Sở Phi Yên cho hắn, nếu có điều gì sai lầm xảy ra, hắn chẳng phải sẽ thẹn với người đã mất.

Nữ nhân viên cửa hàng nghe được Diệp Trần hỏi vấn đề này, cái cằm lập tức hơi giương lên, nói:

"Ta đương nhiên biết! Lễ đính hôn của bọn họ, được cử hành tại khách sạn Bán Đảo ở quê của Sở tổng, vốn Sở tổng còn mời chúng ta đi tham gia, đáng tiếc ta có chuyện không đi được, bỏ lỡ một lần cơ hội thật tốt như vậy..."

Mắt thấy nữ nhân này còn muốn nói tiếp líu lo không ngừng, Diệp Trần cũng lười tiếp tục nghe, nói thẳng một tiếng cảm ơn, đã nhảy lên xe Ferrari, sau đó lao đi như bay!

Thấy cảnh này, nữ nhân viên cửa hàng kia không thể không trừng mắt nhìn, dường như nghĩ tới điều gì,

"Ta đoán! Anh chàng đẹp trai này, sẽ không phải là người theo đuổi Sở tổng chứ? Chẳng lẽ hắn đây là muốn đi cướp dâu hay sao? Lần này nhưng là có trò hay để xem rồi!"

...

Quê hương của Sở Phi Yên là thành phố Tô sát vách với Vân Châu, tuy nhiên thuộc vào địa giới của tỉnh Đông Giang.

Còn về khách sạn Bán Đảo là loại khách sạn sang trọng năm sao, ở toàn bộ thành phố Tô cũng chỉ có một cái, thông qua hướng dẫn rất dễ đang có thể tìm tới.


Diệp Trần lái Ferrari, chỉ cần nửa giờ, cũng đã đi tới nơi cần tới.

Chỉ thấy, có những bông hoa ở lối vào của khách sạn và một tấm thảm đỏ nổi bật, ở bên cạnh có rất nhiều xe sang trọng, hiển nhiên chắc là ở nơi này, chắc sẽ không sai.

Xuống xe, đi tới cửa khách sạn, không đợi hắn mở miệng, nhân viên phục vụ của khách sạn, đã nhiệt tình tiến lên đón.

"Tiên sinh, ngài tới tham gia lễ đính hôn của Vạn công tử phải không? Nhanh nhanh mời vào bên trong!"

Tuy rằng tuổi tác Diệp Trần không lớn, quần áo cũng rất tùy tiện, nhưng dù sao cũng lái siêu xe chạy tới, nhân viên phục vụ tự nhiên không dám thất lễ, còn tưởng rằng cũng là con nhà giàu là bạn bè của Vạn Cảnh Vân.

Diệp Trần nhẹ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.

Sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Diệp Trần lên tới tầng ba, hội trường lớn nhất toàn bộ khách sạn.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Nhưng vừa đi tới cửa, lại bị hai tên đại hán áo đen ngăn lại,

"Tiên sinh, xin lấy ra thiệp mời của ngươi!"

Diệp Trần không để ý tới hai người, thân thể trực tiếp hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.

Hai tên đại hán áo đen kia chỉ cảm thấy hoa mắt, phía trước đã không có một ai, hai người không thể không vội vàng dụi dụi xoa xao đôi mắt của mình nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn không có nhìn thấy, không thể không ngạc nhiên,

"Tình huống như thế nào?"


"Chẳng lẽ xuất hiện ảo giác?"

...

Bên trong hội trường có rất nhiều người, hơn nữa tương đối náo nhiệt, căn bản không có người để ý, đột nhiên có thêm một người tới.

Sau khi Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động đi vào, hoàn toàn phóng thích thần niệm, rất nhanh đã cảm ứng được khí tức của Sở Phi Yên, ở một phòng VIP bên trong hội trường này.

Xác nhận Sở Phi Yên đang ở trạng thái an toàn, Diệp Trần cũng thở dài một hơi, dứt khoát tùy tiện tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.

Hắn bây giờ còn chưa rõ ràng lắm, Sở Phi Yên thật muốn gả cho thái tử gia tập đoàn Vạn Thịnh, hay là bị người ta bức bách, cho nên cũng không tốt trực tiếp nhúng tay vào, trước tiên chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Rất nhanh, sau khi một người đàn ông trung niên leo lên đài cao, sau khi nói một phen lời nói khách sáo đàng hoàng, cuối cùng lớn tiếng cao giọng nói:

"Như vậy sau đây, mời cô dâu chú rể của chúng ta ngày hôm nay đi vào đi!"

"Đương đương đương đương ~ "

Với âm nhạc nền ấm áp, cánh cửa phòng VIP từ từ mở ra, và Sở Phi Yên cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng.

Chỉ thấy, Sở Phi Yên vào lúc này, mặc một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp với một vương miện vàng trên đầu, dung nhan tuyệt mỹ, phối hợp với trang phục tuyệt đẹp, gần như ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có thể nói là kinh diễm toàn trường.

Duy chỉ có Diệp Trần để ý tới, đôi mắt của Sở Phi Yên như vô thần, dường như có chút đờ đẫn...

P/S: Ta thích nào....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui