Thời gian đang trôi qua từng chút một, ngoại trừ Diệp Trần và bọn người Lâm gia, và thi thể của vị Cát đại sư kia, còn ở lại bên trong phòng lớn ra, những người không có quan hệ khác, đã sớm lặng lẽ rời khỏi nơi thị phi này.
"Tiêu Tiêu, anh thực sự xin lỗi, anh đã làm hỏng bữa tiệc sinh nhật tốt của em!"
Diệp Trần hướng về phía Lâm Tiêu Tiêu cười khổ một tiếng, sau đó từ trong ngực lấy là một cái ngọc bội màu trắng, là pháp khí hộ thân mà hắn đặc biệt chế tác cho Lâm Tiêu Tiêu.
"Đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em, sau này em phải mang theo nó sát người, nó có thể giúp em tiêu tai miễn nạn"
"Cảm ơn anh Diệp Trần."
Lâm Tiêu Tiêu đưa tay nhận lấy, nhưng ở phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó, lại tràn đầy vẻ lo lắng, nhịn không được lần nữa khuyên nhủ:
"Anh Diệp Trần, em thấy anh vẫn là đi nhanh lên đi! Nhỡ đâu..."
Diệp Trần lại khoát tay áo, cười ha ha một tiếng nói:
"Yên tâm đi! Nha đầu ngốc, trên đời này, không có ngườinào có thể động được anh Diệp Trần của em!"
Đang lúc hai người nói chuyện, bên ngoài phòng khách bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh xao động, lại qua một lúc, chỉ nghe được có người gào to một tiếng,
"Ở đây chính là sảnh chí tôn!"
"Lần này rốt cuộc có thể nhìn thấy hình dáng của Diệp tiên sinh, ngẫm lại có có chút kích động nhỏ!"
"Ha ha ha!"
...
Kèm theo từng đợt tiếng ồn ào, một nhóm người trực tiếp từ ngoài cửa lao vào.
"Người nào dám xông vào nơi của Lâm gia chúng ta? Không muốn sống nữa sao?"
Lâm Cương nhìn thấy một đám người xa lạ đi vào, lập tức hét lớn một tiếng, tuy nhìn khi hắn nhìn kỹ, sắc mặt lập tức đại biến!
Chỉ thấy những người này, tất cả đều đầy sát khí, vừa nhìn là biết không phải nhân vật đơn giản, quan trọng là ở đây còn không phải chỉ có một hai người, mà là cả một đám người! Tất cả đều là nhân vật như vậy!
Khí tức của những người này tập trung cùng một chỗ, quả thực mạnh tới đáng sợ!
"Này! Lâm gia? Khẩu khí thật đúng là lớn! Lâm Cương, ngươi mở to mắt của ngươi ra nhìn thật kỹ một chút, những người trước mắt này, người nào Lâm gia các ngươi có thể đắc tội nổi?"
Người nói chuyện, hóa ra chính là Tào Khôn đại lão Vân Châu!
Mà những người bên cạnh Tào Khôn này, Lâm Cương nhìn kỹ lại một lần nữa, lập tức suýt chút nữa dọa sợ.
Những người này, hóa ra chính là các đại lão của chính thành phố lớn khác, còn có mấy vị, dường như là gia chủ đại gia tộc lớn ở thành phố Thiên Hải!
Nói theo một cách khác, đều là nhân vật cấp thủ lĩnh của thế lực nhất nhì trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam, hầu như đều đã tới đây đầy đủ!
Đội hình như thế này, chỉ sợ trăm năm đều khó gặp một lần a!
Ngay cả Lâm Thế Kiêu ngồi ở một bên, sau khi nhận ra những người này, cũng đột nhiên lập tức đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt nhóm người này,
"Tào Tứ Gia! Các vị lão đại! Không biết hôm nay các ngươi tới đây, tìm tới lão hủ cần làm chuyện gì?"
Theo suy nghĩ của Lâm Thế Kiêu, những người ở trước mắt này, đều là thủ lĩnh của mỗi loại thế lực ở tỉnh Thiên Nam, mọi người đều là nhân vật kiêu hùng hùng cứ một phương, hôm nay đột nhiên tới chỗ này, khẳng định là hướng về phía Lâm gia bọn họ mà tới, nhưng không biết là phúc hay là họa, cho lên trong lòng Lâm Thế Kiêu lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng có chút hơi run run.
Không nghĩ tới, mọi người nghe được lời này của Lâm Thế Kiêu, lập tức thi nhau cười vang, có ít người càng là không nhịn được lớn tiếng trào phúng,
"Ta nói Lâm Thế Kiêu này, ngươi thực sự có thể hướng mặt già của mình dán thiếp vàng lên trên a!"
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể diện lớn như vậy sao?"
"Chúng ta là tới gặp Vân Châu Diệp tiên sinh, với ngươi có cọng lông quan hệ nào mà tới?"
...
Lâm Thế Kiêu lập tức bối rối,
"Vân Châu Diệp tiên sinh? Thế nhưng lão nhân gia ông ta cũng không có ở chỗ này a!"
Lâm Thế Kiêu vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều trở nên sững sờ, bởi vì bọn hắn chưa từng gặp mặt, chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật sự của vị Diệp tiên sinh này, duy chỉ có một mình Tào Khôn cười ha ha,
"Lâm Thế Kiêu a Lâm Thế Kiêu! Chân Long ở ngay trước mắt của ngươi, ngươi lại không biết, ta nên nói ngươi già rồi mắt mờ, hay là có mắt không tròng đây!"
Nói xong lời này, Tào Khôn không tiếp tục để ý tới phản ứng của Lâm Thế Kiêu nữa, mà là bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, rất cung kính khom người cúi xuống, cao giọng hô lớn một tiếng,
"Bái kiến Diệp tiên sinh!"
Xoạt!
Tất cả mọi người của Lâm gia, ngoại trừ Lâm Tiêu Tiêu trước đó đã biết thân phận của Diệp Trần, cũng không có quá kinh ngạc, mà những người khác thì lập tức trợn mắt há hốc mồm, nhất là Lâm Cương, mấy người Lâm An Nhiên, vẻ mặt càng giống như đít khỉ.
"Diệp Trần... Là Vân Châu Diệp tiên sinh?"
"Điều này sao có thể!!"
"Tên của vị Diệp tiên sinh kia, không phải gọi là Diệp Cuồng Tiên sao? Thế nào lại là hắn!"
...
Ở dưới ánh mắt khó có thể tin của mọi người trong Lâm gia, còn những đại lão của chính thành phố khác, lúc này sau khi nhìn thấy cử động của Tào Khôn, cũng đã bước nhanh tới trước mặt Diệp Trần.
Xông lên đầu tiên, hóa ra chính là Từ Báo đại lão của Hải Châu!
Lần trước Từ Báo ở trên đại hội võ lâm, đánh cược với Nhiếp Phong đại lão của Giang Châu, thua cược một trăm triệu, trong lòng đang buồn bực, lần này thế nhưng là có mưu đủ lớn, muốn chiếm được niềm vui của vị Diệp tiên sinh này.
Dù sao, bây giờ Vũ gia đã rơi đài, bởi vì cái gọi là một triều thiên tử một triều thần, nếu như có thể chiếm được niềm vui của vị Diệp tiên sinh này, nói không chừng một trăm triệu này cũng có thể bỏ qua.
Từ Báo tính toán đánh rất tốt, thế nhưng chờ khi hắn đi tới trước mặt Diệp Trần, đang muốn khom mình hành lễ, lại đột nhiên phát hiện, vị Diệp tiên sinh trước mắt này, có chút quen quen,
"Ngươi không phải..."
Diệp Trần nhìn thấy biểu tình này của Từ Báo, biết hắn cũng đã nhớ tới, chuyện lúc trước giúp Lục Thiếu Khanh đối phó chính mình, khóe miệng không thể không nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hắn, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Từ lão đại, đã lâu không gặp!"
Từ Báo lúc này đã vững tin, vị Diệp tiên sinh trước mặt này, chính là tình địch mà Lục Thiếu Khanh nói trước kia!
Chẳng trách mình phái hai tên thủ hạ đi ra giáo huấn hắn, về sau mất tích một cách bí ẩn!
Vừa nghĩ tới đây, Từ Báo lập tức bị dọa đến hồn vía đều sắp bay lên mây!
"Phù phù!"
Gần như là không tự chủ được, Từ Báo trực tiếp liền té quỵ trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy,
"Diệp tiên sinh!"
Những vị đại lão khác, làm sao biết được ngọn nguồn trong đó, lập tức thi nhau sửng sốt, sau đó trong lòng âm thầm khinh bỉ
"Từ Báo ngươi được a! Ngươi tốt xấu gì cũng là đại lão một phương, vì muốn nịnh bợ Diệp tiên sinh, cũng không cần phải tự hạ thân phận của mình như thế chứ?"
Mọi người đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại có một người, "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trước mặt Diệp Trần, trong miệng hô to,
"Bái kiến Diệp tiên sinh!"
Người này không phải ai khác, hóa ra chính là Hà Tiến đại lão của Lâm Châu.
Tại sao Hà Tiến phải quỳ đây? Nguyên nhân cũng rất đơn giản,
Trươc đó hắn nhưng đã từng công nhiên đối đầu với Diệp Trần, tuy rằng may mắn được Diệp Trần tha cho hắn một cái mạng, thế nhưng trong lòng của hắn vẫn luôn lo sợ bất an, sợ Diệp Trần lại thu được về tính sổ sách.
Mắt thấy ngay cả Từ Báo cũng có thể khúm núm như thế, hắn tự nhiên phải càng cung kính hơn mới được.
Chỉ là kể từ đó, các vị đại lão còn lại khác lập tức xấu hổ, bọn họ vốn cho là khom người hành lễ giống như Tào Khôn vậy là đủ rồi, chỗ nào nghĩ tới hai người Từ Báo và Hà Tiến, thế mà lại làm cái lễ lớn như thế?
Đối mặt với loại tình cảnh này, nếu như bọn họ không quỳ, có phải là lộ ra thất lễ quá hây không?
"Phù phù!" "Phù phù!"
Chẳng mấy chốc, lại có hai vị đại lão cũng quỳ xuống, những đại lão còn lại kia thấy thế, lập tức tiện ý biết điều, hôm nay chỉ sợ cái quỳ này không tránh được, tuy rằng trong lòng bọn họ có một trăm cái không tình nguyện, rồi lại sợ hãi đắc tội với tên sát thần này, tất cả cũng chỉ đành quỳ xuống.
"Bái kiến Diệp tiên sinh!"
Mọi người của Lâm gia thấy cảnh này, nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn đến ngu người, tất cả nhất thời ngẩn tò te!
P/S: Ta thích nào, ủng hộ đi á á á
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...