Thần Đạo


"Oành Oành Oành ...""Ríttt...!rítttt..

gàooo"Lôi điện rợp Thiên như vạn Long bay lượn rống vang chói tai.

Cuồng phong bạo tạt khiến cho bụi bay ngập trời nhìn không rõ quá 3 trượng(10m).Các vết nứt không gian như được tẩm bổ , bành trướng mắt thường có thể thấy được.

Hôm nay mọi thứ nơi đây gần như đã chán ngán công việc của mình muốn thăng hoa giây phút cuối cùng rối biến bất như chưa từng xuất hiện." Ầm ...!Ầm" bây giờ đến cả mặt đất cũng có dấu hiệu nứt vỡ, từng trận động địa càng làm cho bức tranh này thêm đáng sợ." Vù..

vù...Soạt".

gió bây giờ không đơn giản chỉ là bạo tạt mà cơ hồ còn cắt được cả da thịt , tiếng kiêu của nó như bây giờ nếu có ai nghe được thì không thủng màng nhĩ thì có lẽ cũng mất thính giác tạm thời.Khung cảnh tận thế cùng lắm là như vậy.Bỗng nhiên một hình ảnh cơ hồ đã mấy vạn năm nơi này chưa từng xuất hiện qua , giống như con người trước khi mất sẽ có hiện tượng Hồi Quang Phản Chiếu , hào nhoáng lần cuối rồi tan biến , đó là Ánh Sáng.Vạn vạn năm tối tăm mờ mịt cơ hồ mọi thứ vốn dĩ đã như vậy, những tia sáng đầu tiên chiêu xuống như ánh sáng thần thánh thanh tẩy hết thảy ô uế.


Lôi đình , cuồn phong như reo hò cùng vui với Ánh Sáng , bạo khởi mạnh hơn bao giờ hết .Lôi điện bây giờ cơ hồ đã biến thành Thiên phạt.

Không còn oanh tạt trên bầu trời nữa mà tất cả đều đánh thẳng xuống bình địa giống như tiếp sức cho động địa , tốc độ nứt nẻ tang gấp bội khiến cho cát đổ nghe mà rát cả tai.Vết nứt không gian bây giờ đã dày đặc chi chít trên bầu trời, nó thôn phệ lẫn nhau giống như chỉ có cái cái được phép tồn tại, chúng càng thôn phệ thì không gian lại càn nhỏ dần, sở dĩ có ánh sáng lần cuối chính là vì nó.

Mây đen cát bụi bị nó thôn phệ hết thảyGóp công lớn nhất trong việc phá giới này không thể nghi nghờ , chính là nó .Bức tranh thiên nhiên này nếu để một thanh niên chán đời thưởng thức thì nó chính là một nghệ thuật, một bức tranh tuyệt đẹp.

Nhưng nếu để cho một vị đại tiên gia chứng kiến thì dám khẳng quần vị đấy sẽ rất lâu khô.

Vì sao? Vì Người tu tiên rất sợ chết a.

70 năm có gì để tiếc ? Nhưng người tu tiên thì khác chỉ cần họ được sống thì họ có cơ hội tăng tiến thọ nguyên của mình.

Càng giàu càng sợ chết a.Bây giờ cho dù Chân Thần cũng không thể cứu vãn được giới diện này nữa.

Nó đã sống quá lâu rồiSo với nhân tộc thì nó đã hời hơn rất nhiều , nếu nó có linh trí có lẽ bây giờ nó cũng đang tĩnh lặng chờ đợi sự ra đi của mình ,nếu nói điều nó luyến tiếc nhất có lẽ là đứa con đã ở lại với mình cuối cùng.

Lời nói trên không hề nhân hóa chút nào vùng đất này như đang cố bảo vệ đứa con của mình , bây giờ mọi nơi đã chẳng còn gì ngoài vết nứt không gian mặt đất đã tan thành mây khóiNhưng chỗ của khối băng kim sắt vẫn bình thường cứng rắn như không có gì xảy ra.

Vùng đất đó vững như bàn thạch ,thiên Lôi có đánh cũng chỉ để lại vết đen như mồi nấu củi, xung quanh ụ đất đó bỗng nhiên hào quang nở rộ , địa văn bỗng nhiên nổi lên như nấm sau mưa.


Nó không hề liên quan gì đến khối băng , hoàn toàn là người mẹ cổ giới đang cố gắng làm gì đó cho đứa trẻ.

Dùng chút năng lượng cuối cùng của mình để truyền tống nó ra khỏi vùng sắp sụp đổ này."Ầm.

Ầm..

ầmm" thiên địa nứt vỡ thành từng mảng tốc độ của vết nứt không giang càng thêm khủng bố.Giây phút cuối cùng đã tới thiên địa đã chuẩn bị đến bước sau cùng của việc sụp đỗ , khí hỗn độn đã xuất hiện.

Sinh do hỗn độn , mất cũng xuất hiện hỗn độn.

Bây giờ cũng không khác lúc nó được hình thành là bao cảnh tượng y hệt tất cả đều là hỗn độn.Bản chất của mọi thứ trên đời thật ra đều là năng lượng và tương sinh tương khắc lúc năng lượng hình thành giới diện này thì nó cũng đã định là có ngày tan.

Không có thứ gì là vô địch cho dù là loại độc gì cũng có thuốc giải chẳng qua là không biết cách làm , nên mới có mấy cái tên như Diêm vương độc dính vào không sống quá 1 khắc đến cả diêm vương cũng phải bó tay.hay thiên hạ ngũ độc gì đó tất cả đều là cứt chó mà thôi không đáng xu.Bây giờ ở nơi này vô Thiên vô Địa.

Chỉ có những dòng năng lượng cuộn tròn và có xu hướng ngày càng nhanh, đến một điểm cuối nào đó nơi này sẽ Bùm.Giây phút này có lẽ khối băng kim sắc không có phúc phần được thưởng thức.


Vào thời khắc mấu chốt Ụ đất như nạp đủ năng lượng , phóng thẳng thương khung tạo thành một trụ kim sắc tuyệt đẹp giữa khung trời hoang tàn mù mịt.Nhưng cảnh tượng mọi người nghĩ lại không hề xuất hiện.Sau khi khối băng biến mất thế giới này lại không hề như tưởng tượng là nổ tang , mà là biến mất không một tiếng động như là chưa từng tồn tại.

Như có một thứ tồn tại cấm kị nào đó ngăn chặn.

Không cho phép nó làm ảnh hưởng đến độ cân bằng của các giới diện khác.

Giới diện sụp đổ không phải chuyện đùa , còn chưa nói đến đây còn là Cổ giới , nó khủng bố không thể tưởng.

Tồn tại có thể ngăn chặn việc này không có nhiều , hay gọi là chỉ có một đó là...?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận