Đoàn người Lăng Hàn mênh mông cuồn cuộn.
Khóe miệng của bọn người Quảng Nguyên ngậm lấy một nụ cười đầy ẩn ý.
Bọn họ là tán tu, tâm tính kiệt ngạo, nhưng người nào ngu ngốc? Trước đó thấy thái độ của hai tên Cấm Vệ Quân kia, liền biết thân phận của Lăng Hàn tuyệt không đơn giản. Ngay cả Cấm Vệ Quân cũng làm như không thấy thiên vị hắn, xem ra hành động lần này là hữu kinh vô hiểm.
Địa Thủy Phái chỉ có ba Linh Hải Cảnh, mười mấy Dũng Tuyền Cảnh mà thôi, so với đám người bọn họ, thì kém hơn nhiều.
Cả đám rêu rao khắp nơi, rất nhanh liền đi tới Địa Thủy Phái.
Mặc dù Địa Thủy Phái mang chữ phái, nhưng trên thực tế không khác thế lực gia tộc, ở trong thành có một đại trạch diện tích rất lớn, toàn bộ thủ lĩnh của bang phái đều ở đây.
Lúc này, ở cửa lớn đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, hiển nhiên sau khi Ngả Tùng trở về bẩm báo tin tức, Địa Thủy Phái đã phản ứng lại.
- Các hạ, ngươi trước cường đoạt bảo vật của đệ tử phái ta, hiện tại lại tới cửa khiêu khích, lẽ nào là bắt nạt Địa Thủy Phái ta không người sao?
Một lão giả uy nghiêm đáng sợ nói, trên người toả ra khí tức mạnh mẽ.
Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười, hóa ra Địa Thủy Phái lầm tưởng nguyên nhân sự kiện là Kim Hoa Nội Thạch. Hắn lắc đầu nói:
- Ngành tình báo của các ngươi cũng quá kém đi, đập phá nhiều cửa hàng của ta như vậy, lại ngay cả ta là ai cũng không biết?
Ông lão kia là một tên trưởng lão của Địa Thủy Phái, tu vi Linh Hải tầng hai, tên Lô Nhạc. Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn một hồi, nhưng chỉ thấy tướng mạo của đối phương xa lạ. Cũng đúng, đập phá cửa hàng, đối với Địa Thủy Phái mà nói chỉ là bán lẻ, không thể kinh động đại nhân vật như hắn, nên căn bản không biết kết thù là ai.
Lúc này, một trung niên vẻ mặt hơi động, tiến đến bên tai Lô Nhạc nói vài câu, để ông lão kia khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt không tin nổi.
Móa, hóa ra chỉ là mấy cửa hàng may bị đập!
Ở Lô Nhạc xem ra, giá trị của mấy cửa hàng may há so được Kim Hoa Nội Thạch? Ngươi đoạt bảo vật của đệ tử phái ta, giá trị đã gấp mấy trăm lần tiệm may bị đập, làm sao cũng phải là Địa Thủy Phái tố khổ mới đúng a.
Tiểu tử này hẳn là quý công tử của gia đình giàu có nào đó, từ nhỏ được nuông chìu, cho nên mới hành động theo cảm tính như vậy. Mấy cửa hàng bị đập liền chạy tới trả thù.
- Hừ, không biết ngươi đang nói cái gì, lại dám giội nước bẩn lên đầu phái ta!
Lô Nhạc hoàn toàn phủ nhận sự tình đập cửa hàng. Dù sao cái này nói ra cũng không vẻ vang gì, tuy Địa Thủy Phái ở trong mắt người Hoàng Đô chính là một bang phái lưu manh, nhưng chính bọn hắn lại tự cho mình thanh cao.
- Để Kim Hoa Nội Thạch lại, bồi thêm mười triệu lượng bạc, ngươi có thể cút!
Hắn cương quyết nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Rất bá đạo! Có điều, các ngươi có sức lực bá đạo sao?
Hắn nhấc bước đi tới cửa lớn.
- Làm càn!
Có người nhảy ra, chộp tới yết hầu của Lăng Hàn, muốn bắt lấy hắn.
- Cút!
Phía sau Lăng Hàn cũng có một người nhảy ra, ánh kiếm như nước, quét qua người kia.
Sắc mặt của người kia căng thẳng, vội lách thân tránh ra. Chỉ thấy trước người Lăng Hàn đã đứng một trung niên cầm kiếm, tản mát ra khí tức không kém hắn chút nào.
Lăng Hàn không ngừng, tiếp tục đi tới trước.
Thái độ miệt thị như vậy làm người của Địa Thủy Phái rất tức giận, bọn họ dồn dập nhảy ra giết về phía Lăng Hàn. Nhưng những người Lăng Hàn thuê kia tự nhiên không thể lấy tiền không làm việc. Cũng dồn dập nhảy ra, bảo vệ Lăng Hàn.
Đây chính là một trăm đánh mười ba, bên Lăng Hàn đại chiếm thượng phong, hơn nữa còn có bảy cường giả Linh Hải Cảnh chưa ra tay.
Lúc này Lô Nhạc mới phát hiện còn có bảy người khí tức không thua hắn chút nào, vẻ mặt không khỏi căng thẳng.
Dũng Tuyền Cảnh, người nhiều hơn nữa cũng vô ích. Chỉ cần hắn lấy thủ đoạn lôi đình đánh trọng thương mấy cái, bảo đảm những người còn lại sẽ trốn như chuột. Tán tu nha, thời điểm chiếm thượng phong thì rất tàn nhẫn, nhưng chỉ cần vừa rơi xuống hạ phong, bảo đảm sẽ thành năm bè bảy mảng, trốn so với ai khác còn nhanh hơn.
Thế nhưng, hiện tại lại chạy đến bảy Linh Hải Cảnh... Vậy thì không dễ xử lí.
Tiểu tử này thật giàu nứt đố đổ vách, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh cũng thuê được, chẳng trách dám chạy tới nơi này hò hét.
Lô Nhạc suy nghĩ một chút nói:
- Mấy vị bằng hữu, mặc kệ tiểu tử này cho các ngươi điều kiện gì, chỉ cần ngày hôm nay các ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, thù lao hắn hứa hẹn, Địa Thủy Phái chúng ta trả!
Hắn cũng coi như quả đoán.
Quảng Nguyên cười hì hì nói:
- Lô trưởng lão, làm người phải coi trọng chữ tín. Huống hồ chúng ta đã lĩnh nhiệm vụ ở Thiên Vũ Điện, nếu như lúc này quay giáo, sau này còn ai dám thuê mấy người chúng ta?
- Ngươi nhận thức lão phu?
Lô Nhạc hỏi.
- Khà khà, Lô Nhạc trưởng lão được xưng Miên Dương châm, một tay ám khí thần không biết quỷ không hay, ai không biết chứ?
Quảng Nguyên từ tốn nói, sau đó đưa tay vẫy một cái.
- Ngày hôm nay nhân vật chính là Hàn thiếu, có lời gì thì nói với Hàn thiếu, chúng ta chỉ phụ trách bảo vệ Hàn thiếu an toàn.
Cáo già!
Lô Nhạc thầm mắng một câu. Hắn vốn định dùng Địa Thủy Phái áp bức đối phương, nhưng đối phương đã nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm lên người Lăng Hàn, để một quyền của hắn đánh vào bị bông.
- Tiểu tử, hiện tại dừng tay vẫn còn kịp!
Hắn nói với Lăng Hàn.
- Chỉ cần ngươi bồi thường tổn thất cho phái ta…
Thời điểm hắn kỷ kỷ méo mó, đột nhiên Lăng Hàn đấm ra một quyền, đánh tới bảng hiệu của môn phái. Bảng hiệu oành một tiếng rơi xuống đất. Đây là do đồng thau chế thành, đập xuống đất phát ra tiếng nổ vang, để rất nhiều người sợ hết hồn.
Người của Địa Thủy Phái vừa thấy, mỗi người đều đỏ cả mắt.
Kia là bảng hiệu của Địa Thủy Phái a!
Cái gọi là đánh người không đánh mặt, tấm chiêu bài này tương đương với mặt của Địa Thủy Phái, hiện tại bị Lăng Hàn đánh rơi xuống đất, ai không phẫn nộ?
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Tối ngày hôm qua, các ngươi làm ầm ĩ ở trong cửa hàng của ta rất thoải mái đi, ngày hôm nay ta cũng để các ngươi thoải mái!
Hắn nhấc chân đạp xuống, sức mạnh của Tụ Nguyên tầng chín bạo phát, đùng! Tấm chiêu bài này nứt ra, cắt thành hai đoạn.
- Muốn chết!
Người của Địa Thủy Phái đều giận dữ, hận không thể chém Lăng Hàn thành muôn mảnh.
Tuy trong Hoàng Đô không cho phép giết người, nhưng không có nghĩa là bị người đánh tới cửa cũng phải nhịn, tự vệ giết người, vô tội!
- Tiểu tử vô tri!
Lô Nhạc lộ ra sát khí, đột nhiên nhảy về phía Lăng Hàn, khoát tay, vút vút vút vút đánh ra chín cây kim châm, quấn quanh nguyên lực độc môn của hắn, có thể xuyên phá nguyên lực phòng ngự.
- Nhạc trưởng lão, đối thủ của ngươi là ta!
Quảng Nguyên hét lớn một tiếng, thân thể rung động, tỏa ra kim quang vô biên, như một vị Phật đà. Một tay của hắn bổ ra, quát lên.
- Phật pháp vô biên, siêu độ vãng sinh!
Oanh, kim quang óng ánh, cuồn cuộn không tiêu.
Lăng Hàn không có nhìn nhiều, chỉ tiếp tục tiến lên, tiến vào Địa Thủy Phái. Hắn khẽ mỉm cười, nói với Hổ Nữu:
- Đến đến đến, chúng ta so xem ai đập hư đồ vật nhiều hơn!
- Nữu nhất định thắng!
Hổ Nữu tràn đầy phấn khởi.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...