Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Edit: OnlyU
Học viện thông báo, các câu lạc bộ tuyển người mới.
Bách Quang Vũ dựa theo kế hoạch của hắn đến câu lạc bộ Nghiên Cứu Khoa Học Sự Kiện Phi Tự Nhiên nộp đơn tham gia. Tên câu lạc bộ này khá khó đọc nên các sinh viên đều lén gọi tắt là câu lạc bộ Linh Dị.
Quách Phạn cùng ký túc xá nghe theo sắp xếp của Bách Quang Vũ cùng chọn gia nhập câu lạc bộ Linh Dị kia.
Đối với việc gia nhập câu lạc bộ, Giang Thiếu Bạch không muốn chút nào, thế nhưng hắn vẫn đến nơi đang tuyển người mới nhìn một chút. Sinh viên tham gia rất đông, câu lạc bộ hot nhất chính là câu lạc bộ Linh Dị, rất nhiều người có suy nghĩ tương tự Bách Quang Vũ nên muốn gia nhập câu lạc bộ Linh Dị. Hắn trông thấy đa số sinh viên tham gia tuyển thành viên mới đều là nam.
“Thiếu Bạch, cậu không suy xét gia nhập câu lạc bộ sao?”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Tôi không có hứng thú!”
Bách Quang Vũ liếc nhìn hắn một cái: “Vậy cậu có hứng thú với cái gì?”
Giang Thiếu Bạch giơ mấy tờ rơi việc làm thêm đến trước mặt Bách Quang Vũ: “Tìm việc làm thêm.”
Anh bạn cùng phòng khá đồng cảm: “Vất vả như vậy, vừa khai giảng đã tìm việc làm thêm rồi?”
Giang Thiếu Bạch nhún vai nói: “Vất vả là thứ yếu, không phải hiện tại dạy kèm tại nhà đã rẻ hơn sao?”
Bách Quang Vũ gật gật đầu: “Bởi vì hiện tại có rất nhiều sinh viên đại học mà.”
Giang Thiếu Bạch thở dài nghĩ thầm: Quả nhiên là cạnh tranh khốc liệt! Thời gian này thiên sư không được ưa thích, sinh viên cũng đầy đường.
Bách Quang Vũ liếc nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Người lớn nhà cậu không cấp tiền sinh hoạt à?”
Hắn nằm trên giường, lười biếng nói: “Người lớn trong nhà tôi nói, cho con cá không bằng dạy cách bắt cá, để tôi tự kiếm tiền.” Lão bán tiên keo kiệt muốn chết, còn nói đã truyền hết nghề cho hắn rồi, hắn không nên đòi hỏi nhiều.
Bách Quang Vũ hơi nghi ngờ: “Người nhà có dạy cậu cách kiếm tiền không?”
Giang Thiếu Bạch khoát tay: “Đừng nhắc đến thì hơn…”
Hắn trẻ tuổi anh tuấn như vậy, bày sạp dưới gầm cầu vượt mà người ta cũng không tin! Mấy người ngốc nghếch kia lại càng tin mấy tên giả mù. Huống chi, bản lĩnh ăn quỷ của hắn không tồi, còn nghề xem tướng thì bình thường thôi.
Giang Thiếu Bạch nằm trên giường nghĩ thầm: Không biết lão bán tiên thế nào rồi, không chết đói đó chứ?
…
Đại học không phải chốn thiên đường gì, khai giảng mấy ngày, dù Giang Thiếu Bạch vẫn chưa tìm được công việc thích hợp nhưng đã biết lai lịch bất phàm của hai người bạn cùng phòng.
Trưởng phòng ký túc xá Bách Quang Vũ là một phú nhị đại, thiếu gia của điện tử Hằng Dương, nếu kế thừa gia nghiệp thì tài sản của hắn sẽ có mấy trăm triệu.
Phó phòng Quách Phạn hơi kém hơn một chút, là một sách nhị đại. Cha mẹ Quách Phạn không có công việc ổn định nhưng ở thủ đô lại có tám căn hộ, mỗi tháng thu tiền thuê nhà là có chừng mấy chục ngàn tệ, hoàn toàn có thể thu tiền thuê nhà, ăn no chờ chết.
Tám căn hộ nha! Rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng chỉ có thể mua một cái toilet ở thủ đô mà thôi, tám căn hộ là khái niệm gì, con số thiên văn đó! Đầu thai cũng là một kỹ năng sống nha!
Giá nhà ở trung tâm thủ đô chính là mười vạn trở lên.
Lý Vũ Hàm kém một chút, nhưng điều kiện gia đình cũng coi như tầm trung.
So sánh với các bạn cùng phòng, Giang Thiếu Bạch có chút xơ xác. Sau khi đóng học phí, hắn chỉ còn lại hai ngàn tệ gửi ngân hàng, dùng hết số tiền đó thì chỉ có nước cạp đất mà ăn.
Trong phòng ký túc xá, sắp xếp theo thứ tự tài sản và tuổi tác thì Bách Quang Vũ trở thành lão đại, Quách Phạn thành lão nhị, Lý Vũ Hàm thứ ba, Giang tiểu gia vô cùng bất hạnh thành lão tứ nhỏ nhất.
Hết chương 6
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...