Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch mất chút thời gian mới tìm được Diệp Đình Vân. Trông cậu khá chật vật, hắn lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đổi nơi trốn, bị theo dõi sao?”
Cậu gật đầu: “Ừm, hình như có người theo dõi.”
Vài ngày trước Diệp Đình Vân cảm thấy bất an bèn dùng bùa truyền tống thay đổi địa điểm ẩn nấp một cách ngẫu nhiên. Mấy ngày nay cậu liên tục thay đổi đến mấy nơi dừng chân mà vẫn còn cảm giác tim đập nhanh, hiện tại Giang Thiếu Bạch xuất hiện, cuối cùng cậu có thể an tâm rồi.
“Lấy được Lôi Nguyên Thạch chưa?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Lấy được rồi, hình như Lôi Nguyên Thạch này có liên quan đến tộc Bất tử.”
Cậu khó hiểu hỏi: “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Năm xưa tộc Bất tử có tham gia ám hại tu sĩ Vu tộc kia.”
Ngay từ đầu Giang Thiếu Bạch không hiểu tại sao hồn thể tu sĩ Vu tộc lại luôn nhắm vào hắn, đến khi hoàn toàn dung hợp các hồn thể, cuối cùng hắn đã hiểu rõ. Khi đó tu sĩ tộc Bất tử đã lợi dụng Lôi Nguyên Thạch, gây ra mâu thuẫn giữa các Tiên Hoàng, sau đó mượn cơ hội ám toán tu sĩ Tiên Hoàng bị thua trong trận chiến.
Khối Lôi Nguyên Thạch này là tu sĩ tộc Bất tử cố ý lưu lại, người này vốn có cơ hội lấy lại Lôi Nguyên Thạch nhưng vì thuộc tính lôi không phù hợp với y nên đành từ bỏ.
“Ngươi nghi ngờ Lôi Nguyên Thạch là tộc Bất tử chuẩn bị cho con cháu đời sau?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn gật đầu: “Có khả năng này.”
Giang Thiếu Bạch vốn cho rằng tộc Bất tử có khá nhiều người “không não”, có điều sau khi hấp thu ký ức của tu sĩ Vu tộc, hắn đột nhiên phát hiện, thì ra chủng tộc này cũng có nhiều người biết mưu tính sâu xa.
Theo lý mà nói, nếu bọn họ có nhiều người tài ba như vậy thì năm xưa không thể dễ dàng đã… Có lẽ thật sự là do Thiên Đạo.
Giang Thiếu Bạch nghĩ đến đây, chợt cảm thấy không rét mà run.
Diệp Đình Vân hít một hơi, mấy trăm triệu năm trước tộc Bất tử đã tốn công tốn sức trải đường cho con cháu sau này sao?
“Thôi, không nghĩ chuyện này nữa.” Hắn thở dài, dù sao đồ vật đã rơi vào tay hắn, hắn thiếu nhân tình người ta nhiều lắm rồi, thiếu thêm một chút cũng không sao.
“Ừm đúng rồi, thời gian ngươi đi vào Phong Lôi Cốc, có một chuyện tốt xảy ra.” Diệp Đình Vân cười nói.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ: “Chuyện tốt, là gì vậy?”
“Ngao Dạ thành công tiến giai Tiên Hoàng.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Thời gian dài như vậy, cuối cùng Ngao Dạ đã đi được đến bước này.
Cậu khoanh tay nói tiếp: “Long tộc muốn tổ chức lễ mừng long trọng cho Ngao Dạ, tuy nhiên hắn từ chối.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ngao Dạ thù dai hả?”
Lúc Ngao Dạ tiến giai đỉnh Tiên Tôn, Long tộc có ý tổ chức lễ mừng hắn, có điều ngay lúc đó tin tức Giang Thiếu Bạch lên Tiên Hoàng bị lan truyền, có lẽ Long tộc cho rằng so với việc tiến giai Tiên Hoàng thì lên đỉnh Tiên Tôn chẳng có gì ghê gớm, bọn họ bèn hủy bỏ kế hoạch tổ chức lễ mừng Ngao Dạ.
Đối với chuyện này, Ngao Dạ cảm thấy vô cùng mất mặt, tựa hồ còn tức giận.
“Đại ca nói Ngao Dạ đang đau lòng.” Diệp Đình Vân nói iếp.
Giang Thiếu Bạch khó hiểu: “Tiến giai Tiên Hoàng còn đau lòng?”
Cậu lắc đầu: “Không phải chuyện này, đại ca kể vì tiến giai Tiên Hoàng, Ngao Dạ đã bỏ ra rất nhiều, dùng hết tài nguyên luôn rồi.”
“Không phải chuyện này rất bình thường sao?”
Tông môn hỗ trợ tài nguyên cho tu sĩ Tiên Tôn của họ độ lôi kiếp Tiên Hoàng thật ra như một trận đánh cược, nếu thành công thì thôi, còn nếu thất bại, cả một tông môn to lớn có khả năng sẽ bị suy sụp.
Diệp Đình Vân nói tiếp: “Nhưng ngươi lên Tiên Hoàng xong vẫn còn dư chút tài sản.”
Hắn cười cười: “Không giống nhau, ngươi cũng biết ta tiến giai không quá tốn kém mà.”
“Ngươi chỉ tiết kiệm được lần này thôi.”
“Nói cũng đúng.” Nhưng lần này là mấu chốt quyết định.
“Ngao Dạ ngốc quá, đã không còn tiền thì nên để Long tộc tổ chức tiệc mừng. Tổ chức buổi lễ long trọng, chẳng lẽ không nhận được quà sao?” Giang Thiếu Bạch nói.
“Ừ, Ngao Dạ không nghĩ ra sao?”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Ngao Dạ ngốc như vậy, không nghĩ ra chuyện này cũng bình thường. Hắn còn hy vọng có người tổ chức tiệc mừng cho hắn nè, đáng tiếc hắn chỉ là một tán tu. Tiếc là tộc Bất tử đã diệt vong, nếu bọn họ còn tồn tại, không chừng hắn đã trở thành Thánh Tử của tộc Bất tử rồi.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch, cậu luôn có cảm giác lôi lực trong người hắn sắp phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung tóe.
Cậu lo lắng hỏi: “Lôi Nguyên Thạch trong người ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Hắn cười nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”
Lôi Nguyên Thạch chứa năng lượng quá khổng lồ, hắn tạm thời phong ấn nó trong cơ thể, chậm rãi tiêu hóa sau. Đây cũng là chuyện tốt, chờ hắn hoàn toàn luyện hóa hết lôi lực trong Lôi Nguyên Thạch, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ tăng lên không ít.
Còn việc đi đến tinh vực Thiên Huyền, Giang Thiếu Bạch vốn không nắm chắc sẽ thành công, hiện giờ lên trung kỳ Tiên Hoàng, sự tự tin tăng lên một chút.
“Ngao Dạ đã lên Tiên Hoàng, chúng ta có nên tặng quà chúc mừng hắn không?”
“Không cần đâu.” Lúc hắn lên Tiên Hoàng, Ngao Dạ có tặng gì đâu, vả lại khi còn ở tinh vực Ly Thiên, mỗi khi hắn thu được tài nguyên tu luyện phù hợp tu sĩ võ hồn thời không, hắn đều đưa cho Ngao Dạ.
Diệp Đình Vân cười cười: “Không cần tặng gì nhiều, đưa chút rượu là được.”
Vì gom góp tài nguyên cho Ngao Dạ tiến cấp, Lạc Kỳ đã bán tất cả linh tửu, vậy nên y lên Long Hoàng mà không mấy vui vẻ.
Giang Thiếu Bạch đang trò chuyện với Diệp Đình Vân, chợt cảm nhận dao động nguyên khí quen thuộc. Hắn vươn tay kéo cậu ra sau lưng.
Đến lúc thấy rõ mặt mũi đối phương, Giang Thiếu Bạch tươi cười nói: “Là Phi Trần đạo hữu à, hạnh ngộ.”
“Giang đạo hữu, đã lâu không gặp.” Người đến chính là Phi Trần Tiên Hoàng từng gặp Giang Thiếu Bạch ở tửu lâu, lúc này nét mặt hắn ta khá vặn vẹo, dường như bị đả kích mạnh.
Hắn xoa xoa mũi, thật ra hắn có thể hiểu được cảm nhận của đối phương, giống như lão nông cẩn thận chăm bón cây cải trắng, rốt cuộc lại bị heo gặm mất.
Phi Trần nghiến răng nói: “Giang đạo hữu may mắn nghịch thiên!”
Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Quá khen quá khen.” Hắn hít sâu một hơi, nhìn thế nào cũng thấy đối phương đang hằn hộc nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hơi xấu hổ, mấy năm trước nếu hắn không tình cờ gặp Phi Trần Tiên Hoàng ở Bát Trân Lâu, có lẽ hắn đã rời khỏi đây từ lâu rồi. Bây giờ gặp đối phương, hắn mơ hồ có cảm giác xấu hổ.
Phi Trần Tiên Hoàng nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch hồi lâu, rốt cuộc xoay người bỏ đi. Hắn thấy thế thở phào một hơi.
Diệp Đình Vân nhìn theo bóng lưng Phi Trần, như trút được gánh nặng nói: “Hắn ta đi rồi sao?”
“Ừ.”
Đa Đa ngồi trên vai Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Người này thật kỳ quái, cố tình tới tìm người thi đua trừng mắt.”
Hắn liếc nhìn chuột ngố, Phi Trần Tiên Hoàng vừa xuất hiện, Đa Đa lập tức héo, người ta đi rồi, nó lại nhảy nhót tưng bừng.
“Vị tiền bối này vẫn rất phong thái.” Hắn híp mắt, vừa nãy hắn cảm giác đối phương muốn nhào lên đánh hắn mấy lần, cũng may hắn ta từ bỏ. Thật ra đánh thì đánh, hắn không sợ, có điều oan gia nên giải không nên kết.
Đa Đa nhảy lên nói: “Ngươi may mắn lắm đó, không ai tới chém ngươi.”
Giang Thiếu Bạch cười lạnh, lập tức đẩy Diệp Đình Vân ra, ngay sau đó một luồng kiếm khí vô hình không biết từ đâu chém xuống, chỗ cậu vừa đứng bị chém một vết thật sâu.
Giang Thiếu Bạch đen mặt, trở tay chém tới một đao. Thanh đao đen nhánh xé rách không trung, chém thẳng lên tầng mây, bầu trời như bị chém làm hai.
Mây đen vốn tụ lại dày đặc trên bầu trời, sau khi bị chém một đao, toàn bộ mây đen tan biến.
Giang Thiếu Bạch nhìn lên trời, Phi Trần Tiên Hoàng không ra tay nhưng luôn có vài người không nhịn được.
Diệp Đình Vân cũng nhìn theo lên bầu trời: “Chém trúng không?”
Hắn lắc đầu: “Không biết.” Hình như chém trúng, lại giống như không trúng.
“Đối phương nấp ở đó từ lúc nào?”
“Ta cũng không biết.” Khi Phi Trần Tiên Hoàng xuất hiện, hắn dồn sự chú ý vào đối phương, xem nhẹ những người khác.
Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Giang Thiếu Bạch nắm lấy tay cậu, thi triển thuật Tinh thần lưu quang, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
***
Bát Trân Lâu.
“Gia gia về đến rồi, ông có sao không?” Hàn Đông nhìn thấy Hàn Ly về đến, y thở phào một hơi.
Ông lắc đầu nói: “Ta không sao.”
“Gia gia, con nghe nói sấm sét trong Phong Lôi Cốc ngừng rồi.” Nét mặt y rất kỳ quái nói.
Hàn Ly thở dài: “Đồ vật trong cốc đã bị người ta lấy đi rồi, nên sấm sét mới ngừng lại.”
Hàn Đông mím môi: “Là bị Giang Thiếu Bạch lấy đi sao?”
“Đúng vậy.”
Sau khi sấm sét bên ngoài Phong Lôi Cốc ngừng lại, có người nhìn thấy Giang Thiếu Bạch đi ra từ trung tâm cốc, lôi lực trên người cuồn cuộn, rõ ràng đã hấp thu vô số lôi lực.
Hàn Đông hít một hơi: “Giang Thiếu Bạch đúng là có vận may nghịch thiên!” Y thầm nghĩ nhiều Tiên Hoàng theo dõi bảo vật trong Phong Lôi Cốc đã lâu, kết quả Giang Thiếu Bạch là người chiếm được.
Giang Thiếu Bạch cũng kỳ lạ, lúc thì hào hứng chạy tới chạy lui Phong Lôi Cốc, lúc hết hứng thú lại yên tĩnh luyện đan, khiến người ta nhìn không thấu.
Hàn Ly gật đầu tán thành: “Ai nói không phải đâu. Giang Thiếu Bạch hấp thu Lôi Nguyên Thạch, đã lên trung kỳ Tiên Hoàng rồi, e là trong mấy chục vạn năm qua, hắn là người tu luyện nhanh nhất Tiên giới.”
Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi Phong Lôi Cốc đã bị các Tiên Hoàng khác theo dõi, Mặc Quân Tiên Hoàng là người đầu tiên ra tay, kết quả hắn chỉ cần một chiêu đã bức lui đối thủ, mà xem ra hắn còn chưa dùng toàn lực.
Hàn Đông chớp mắt: “Giang Thiếu Bạch lợi hại như vậy sao?”
Ngày thường căn bản nhìn không ra. Làm sao lại gặp một người lợi hại như vậy?
Hàn Ly nói tiếp: “Ngao Dạ của Long tộc cũng đã lên Tiên Hoàng.”
Lâu lắm rồi Long tộc không có Tiên Hoàng mới, Ngao Dạ tiến cấp có thể coi là việc trọng đại.
Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch có quan hệ thông gia, tất nhiên sẽ đứng về phía nhau, hai người kia liên thủ, tương lai muốn tung hoành Tiên giới không phải là việc khó.
Hết chương 468
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...