Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Bích Đan Môn.

Đối với tin tức vừa nhận được, Độc Cô Dương cực kỳ đau đầu.

Lão ta không ngờ mới qua mười năm thôi mà Giang Thiếu Bạch đã trở thành tu sĩ Tiên Tôn ngang tầm với lão, hắn còn sở hữu Chân Linh Chi Thủy, nghĩ đến cơ duyên hai người gặp được, Độc Cô Dương đố kỵ muốn phát điên.

“Sư phụ, chuyện Giang Thiếu Bạch…”

Độc Cô Dương lạnh lùng nói: “Hắn đang sở hữu rất nhiều Chân Linh Chi Thủy, chắc chắn các tu sĩ Tiên Tôn đang nhìn chằm chằm hắn, hắn chưa chắc dám lộ diện.”

Tin tức về Chân Linh Chi Thủy truyền đi, các tu sĩ lập tức chạy đến Hắc Thạch Vực, nhưng bọn họ đã chậm một bước, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã rời đi rồi. Theo lão được biết thì tin tức Chân Linh Chi Thủy còn lan truyền đến các tinh vực khác.

Các tu sĩ đỉnh Tiên Tôn đứng ngồi không yên, vì Chân Linh Chi Thủy có tác dụng hỗ trợ tu sĩ tiến giai. Nếu bọn họ có đủ Chân Linh Chi Thủy thì có thể tiến đến cảnh giới Tiên Hoàng.

Đừng nói tinh vực cấp bảy, ngay cả tinh vực cấp tám cũng cực kỳ hiếm Chân Linh Chi Thủy, mà một hồ Chân Linh Chi Thủy đương nhiên không ít, khỏi bàn đến Tiên Tôn, ngay cả Tiên Hoàng cũng động lòng.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là hai tu sĩ vừa tiến cấp, có lẽ lúc nào đó sẽ bị Tiên Tôn hoặc Tiên Hoàng giết chết.

Mặc dù ngoài miệng Độc Cô Dương nói thản nhiên như vậy nhưng trong lòng lại không nắm chắc.

Sự thật là có nhiều người thoát ra khỏi đại điện trong di tích, thế nên chuyện Giang Thiếu Bạch giao đấu ngang hàng với hai Tiên Tôn thuộc Nam Cương Tứ Hùng được truyền đi, mọi người cho rằng dù hắn vừa tiến giai Tiên Tôn nhưng lực chiến thực tế không thua gì tu sĩ hậu kỳ Tiên Tôn.

Tuy lão ta cho rằng lời đồn hơi khoa trương nhưng vẫn rất kiêng dè hai người.

Khoảng thời gian này mọi người ở Bích Đan Môn đều bàng hoàng, các đan sư hết sức bất an.

“Tường Nguyệt chết tiệt!” Độc Cô Dương cực kỳ hối hận năm đó tìm đến tên cặn bã như Tường Nguyệt, làm lỡ thời cơ tốt nhất tiêu diệt hai tên kia, hiện tại hậu họa vô tận.

Nghĩ đến Tường Nguyệt Tiên Tôn, Độc Cô Dương càng buồn bực, y đổi được Chân Linh Chi Thủy từ Giang Thiếu Bạch, có được thứ này, thực lực của y chắc chắn tăng lên không ít trong thời gian ngắn.

Giờ phút này Độc Cô Dương cực kỳ chán ghét Tường Nguyệt, ghen ghét cơ duyên đối phương đạt được.

***

Giang Thiếu Bạch đang ngồi trong tửu lâu khoan thai uống rượu, hắn và Diệp Đình Vân gọi một bàn đầy các món ngon.

Hai người đều ngụy trang dung mạo, Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi Hắc Thạch Vực lập tức phát hiện hắn lại “hot” rồi, khắp tinh vực đều thảo luận về hắn. Gần như tất cả tu sĩ Tiên Tôn đều muốn gặp hắn, hy vọng đổi được chút Chân Linh Chi Thủy, người nào có bản lĩnh cao cường thì muốn giết chết hắn, chiếm trọn Chân Linh Chi Thủy.

Giang Thiếu Bạch thực hành chiến lược im hơi lặng tiếng giấu tài, sau khi ra khỏi Hắc Thạch Vực, hắn thay hình đổi dạng, che giấu tung tích, suốt đoạn đường đến đây không bị ai phát hiện mánh khóe.


Giang Thiếu Bạch có thể che giấu tung tích hoàn mỹ có liên quan đến một chiếc nhẫn không gian hắn thu hoạch trong vùng lốc xoáy hắc ám, có một chiếc nhẫn không gian phẩm chất cực cao, trong đó chứa vô số linh tài và nguyên thạch, còn có mấy ngàn rương đựng mặt nạ không giống nhau, tất cả đều vô cùng thần kỳ, đeo lên còn có thể che giấu khí tức.

Sau này hắn nghe ngóng được, thì ra mấy vạn năm trước, ở tinh vực này từng xuất hiện một Bách Biến Đạo Nhân. Người này am hiểu dịch dung, thích dịch dung thành nhiều dáng vẻ khác nhau, sau đó lẻn vào các thế lực lớn để ăn trộm.

Thủ đoạn của y rất cao siêu, ban đầu các thế lực lớn không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng có câu “lên núi nhiều sẽ gặp hổ”, y gây án quá nhiều, rốt cuộc bị các thế lực chú ý. Vì để bắt người này mà bọn họ lập bẫy, dẫn y sa vào lưới, lại không ngờ Bách Biến Đạo Nhân đã sớm nhìn thấu mưu kế của bọn họ, còn đùa bọn họ một trận.

Các thế lực lớn vây bắt mấy lần đều không thành công, sau này Bách Biến Đạo Nhân đột ngột mất tích, dù mọi người không biết y đi đâu nhưng đều vui sướng khi y biến mất.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ một đạo tặc tung hoành tứ hải, nơi nào cũng có mặt, cuối cùng bị kẹt trong đại điện, thân tử hồn tiêu trong vùng lốc xoáy hắc ám, thật đáng tiếc.

Hắn thong thả ăn uống, nghe mấy tu sĩ bên cạnh nói chuyện.

“Các ngươi có nghe nói đến chuyện của Giang Thiếu Bạch không?”

“Bây giờ ai mà không biết chuyện này! Nghe đồn Tiên Vương có được Chân Linh Chi Thủy sẽ tiến giai thẳng lên Tiên Tôn, khỏi phải sợ lôi kiếp.”

“Thật sao? Lôi kiếp Tiên Tôn không dễ vượt qua đâu.”

“Còn phải nói sao? Ngươi nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân một trước một sau tiến giai Tiên Tôn đi, nghe đồn dễ như trở bàn tay đó, tốt số thật.”

“Chân Linh Chi Thủy thật hữu dụng.”

“Ai nói không phải đâu.”

Giang Thiếu Bạch nghe các tu sĩ thảo luận mà thầm trợn mắt, hắn có thể tiến giai Tiên Tôn nhanh như vậy đương nhiên có liên quan đến Chân Linh Chi Thủy, nhưng nói có được Chân Linh Chi Thủy thì không phải sợ lôi kiếp nữa thì là nói bậy.

“Giang Thiếu Bạch ra khỏi Hắc Thạch Vực là không thấy tăm hơi nữa.”

“Nghe đồn hắn bị một vị Tiên Hoàng đi ngang qua giết chết rồi.”

“Thật hay giả vậy?”

“Nhiều người nói vậy lắm, hắn là Tiên Tôn vừa tiến giai, sao giữ được Chân Linh Chi Thủy.”

“Là Tiên Hoàng nào vậy?”

“Chuyện này có thể để ngươi biết sao?”

“Không biết là vị Tiên Hoàng nào, vậy tại sao biết Giang Thiếu Bạch đã chết rồi?”


“Chuyện này đơn giản thôi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa tiến giai, chuyện quan trọng trước mắt là gì, chính là tài nguyên tu luyện! Tiên Tôn và Tiên Vương cần tài nguyên tu luyện khác nhau rất nhiều, nếu Giang Thiếu Bạch còn sống, chắc chắn phải tìm kiếm tài nguyên tu luyện khắp nơi. Tuy Chân Linh Chi Thủy rất tốt nhưng tu luyện không phải một thứ là đủ.”

“Ta nghe nói rất nhiều thế lực đang muốn đổi Chân Linh Chi Thủy với Giang Thiếu Bạch, vậy mà hắn không lộ diện, đúng thật khả năng cao là đã chết rồi.”

“…”

Giang Thiếu Bạch cau mày, hắn lại “chết” một lần nữa rồi. Thực ra dạo này hắn đang nghĩ xem có nên loan tin đồn rằng hắn đã “ngủm” rồi không, để bên ngoài bớt chú ý đến hắn. Không ngờ hắn chưa kịp ra tay thì đã có lời đồn rồi, còn lan truyền có đầu có đuôi đầy đủ câu chuyện.

Thế mà có nhiều “bằng chứng” chứng minh hắn đã tử vong như vậy.

Đoán chừng do hắn gặp cơ duyện quá lớn khiến không ít người đố kỵ, mong ngóng hắn chết đi cho rồi, sau đó hắn bị nhiều người ngầm thừa nhận đã tử vong.

Tài nguyên tu luyện cái gì, hắn vốn không cần nhọc lòng, trong đống nhẫn không gian hắn thu hoạch được chứa rất nhiều nguyên thạch, cộng lại thành một con số khổng lồ.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn, cười nói: “Thức ăn ở đây có hương vị không tồi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Hai người sống tại Hắc Thạch Vực nhiều nắm, hiện tại ra ngoài, nên thả lỏng một chút. Khó có được thời gian nhàn nhã, Giang Thiếu Bạch thưởng thức sơn hào hải vị trước mặt, hơi hơi say rượu.

“Đình Vân, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

Cậu lắc đầu đáp: “Ta không biết nữa. Có muốn đi tìm đại ca không?” Hai người đã tiến giai Tiên Tôn, có thể đến Long tộc tìm đại ca.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không vội, có duyên ắt sẽ gặp.”

Đã nhiều năm trôi qua, lúc này không phải vội vàng, năm đó hắn nhờ Đan Đỉnh Các điều tra tin tức Ngao Dạ, ban đầu còn có chút tin tức, sau này không điều tra được gì nữa. Có vẻ Ngao Dạ đã rời khỏi tinh vực ban đầu, hướng đến tinh vực cao cấp hơn.

Diệp Đình Vân hỏi tiếp: “Ngươi thật sự không sốt ruột sao?”

Hắn cười cười: “Đại ca rất ổn.”

“Ngươi cảm nhận được?”

“Ừm.” Giang Thiếu Bạch có chút năng lực bói toán, đến khi trở thành tu sĩ Tiên Tôn, năng lực này của hắn tăng mạnh.

Diệp Đình Vân thở phào: “Đại ca không sao là tốt rồi.”


Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu nói: “Tuy mấy năm nay chúng ta tiến cảnh rất nhanh, nhưng Ngao Dạ có chỗ dựa là Long tộc, chắc chắn tu vi của y tiến bộ không chậm.”

Năm xưa khi bọn họ vừa đến đây, Ngao Dạ được Long tộc đón đi, điểm xuất phát của y cao hơn bọn họ, dù hai người tiến bộ rất nhanh nhưng vẫn phải tiếp tục tu luyện không được lười biếng. Nếu gặp lại nhau mà tu vi kém đối phương thì mất mặt lắm.

Diệp Đình Vân nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”

Tiên giới dựa vào thực lực nói chuyện, chuẩn bị sẵn sàng công việc sẽ suôn sẻ, thực lực tăng cao muốn làm gì cũng thuận tiện.

Hiện tại tài nguyên của hắn chất thành đống, trong thời gian ngắn, muốn tăng một hai cấp bậc nhỏ là chuyện đơn giản.

Sức ăn của Giang Thiếu Bạch rất mạnh, hắn nhanh chóng càn quét sạch một bàn đồ ăn, hắn lại gọi tiểu nhị mang một bàn thức ăn khác.

“Tỷ tỷ, hai tên thùng cơm bên kia ăn nhiều quá.” Một nữ tu mặc áo xanh lam ngồi cách bàn hắn không xa cười nói.

Đối diện cô ta là một nữ tu áo tím, cô tức giận nói: “Lo ăn đi, đừng nói lung tung đắc tội người ta.”

Người kia thè lưỡi cười nói: “Được rồi mà.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, lâu rồi không ăn một bữa đàng hoàng, vậy mà bị người ta coi như thùng cơm, nhưng mà kệ đi, thùng cơm thì thùng cơm. Có câu “ăn cơm của mình, mặc người khác nói”, miệng của người ta, còn dạ dày là của mình.

“Tỷ tỷ nghĩ Giang Thiếu Bạch đã chết chưa?” Nữ tu áo lam bỗng hỏi.

“Không biết.”

Nữ tu áo lam chống cằm, mặt mày hớn hở nói: “Tỷ tỷ, muội nghĩ có lẽ hắn chết rồi.”

Cô chị hiếu kỳ hỏi: “Tại sao nói vậy?”

“Nhìn ngoại hình hắn có tướng đoản mệnh, có câu “vui quá hóa buồn”, hắn thình lình có được cơ duyên kỳ ngộ hiếm có, đã dùng hết vận may trong đời rồi, chẳng phải chết đến nơi sao?”

“Muội đó!” Nữ tu áo tím cưng chiều liếc em gái.

Giang Thiếu Bạch nghe vậy nhíu mày, câu “có mắt không tròng” chính là thế này đây, nha đầu này nhìn mặt suy tướng, còn nói mặt mũi hắn là tướng đoản mệnh, thật sự buồn cười.

Diệp Đình Vân nhìn nữ tu áo lam nói: “E là nữ tu kia sẽ gặp phiền phức.”

Cô gái áo lam chừng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo không tồi, khi cô vừa tiến vào đã bị người khác chú ý. Tiên giới cũng có vài tu sĩ thích “ấm dâu”, trong tửu lâu vừa khéo có một tên.

Diệp Đình Vân vào tửu lâu, sau đó thả linh hồn lực giám sát động tĩnh tứ phương, vừa khéo nghe được tên con ông cháu cha trên lầu nổi sắc tâm.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Mặc kệ cô ta.”

“Ngươi đừng thù dai.”

Hắn lắc đầu nói: “Không phải ta thù dai, vì không cần chúng ta hao tâm tổn trí, hai nữ tu đó là tu sĩ Tiên Tôn, gã “ấm dâu” kia có mắt không tròng.”


Không biết tửu lâu này bị sao nữa, toàn là những người có mắt không tròng. Nữ tu ẩn khí tức, nhưng hắn không đoán sai, nữ tu kia luyện thể tu, những người như vậy rất hiếm gặp, tương tự, những người chọn luyện thể đều hơi nóng nảy.

Diệp Đình Vân bất ngờ nói: “Không ngờ nhanh vậy đã gặp đồng đạo Tiên Tôn.”

Ở tinh vực cấp bảy, Tiên Tôn cường giả không hiếm như tinh vực cấp sáu, nhưng cũng không dễ gặp.

Tu sĩ Tiên Tôn có thể trở thành người đứng đầu một thế lực tầm trung, Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy gặp được đồng đạo Tiên Tôn ở đây cũng bình thường thôi, tửu lâu này tên là Bát Trân Lâu, cực kỳ nổi tiếng, giá thức ăn rất cao, người thường không trả nổi giá này.

Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Ăn thôi, ăn cơm đi.”

Cậu liếc mắt nhìn hắn, sau đó tập trung vào mấy món ăn trước mặt.

Giang Thiếu Bạch lắc lư chén rượu trong tay, như có điều suy nghĩ.

“Ngươi đang nghĩ gì đó?”

Hắn cười nói: “Ta đang nghĩ xem, chúng ta có nên đến tìm Độc Cô Dương nói chuyện không.”

Lão thất phu kia treo thưởng muốn mạng của hắn và Diệp Đình Vân, làm hắn ngột ngạt thời gian dài, hiện giờ hắn đã là Tiên Tôn, nên lấy lại danh dự một chút.

“Bích Đan Môn cách nơi này không gần.”

Vả lại rất nhiều người biết ân oán giữa hai người và Độc Cô Dương, có thể bọn họ sẽ mai phục sẵn ở Bích Đan Môn. Đang có rất nhiều người muốn có được Chân Linh Chi Thủy, nếu hai người bại lộ hành tung, dù không đến mức nguy hiểm tính mạng cũng sẽ rất phiền phức.

Hắn thấy cậu đảo mắt bèn hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Cậu nở nụ cười: “Ngươi lấy được rất nhiều ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn đúng không? Chúng ta có thể bán đi.”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý kiến hay!”

Truyền thừa đặc biệt của một thế lực chính là nền tảng của thế lực đó, nếu bọn họ bán truyền thừa của Bích Đan Môn, Độc Cô Dương nhất định tức đến giậm chân.

“Nhưng ngươi nỡ sao?”

Cậu cười cười: “Có gì mà không nỡ.” Truyền thừa vốn không phải của cậu.

Trong những chiếc nhẫn không gian hai người thu hoạch tại vùng lốc xoáy, có vài chiếc chứa ngọc giản đan thuật, dù không nhiều nhưng chất lượng cao, có mấy cái hoàn toàn không thua kém ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn.

Đối với Diệp Đình Vân, tuy ngọc giản truyền thừa thuật Bích Đan Môn không tệ, nhưng không phải là không thể thiếu, huống chi cậu đã đọc hết rồi, bây giờ bán cũng không sao.

Diệp Đình Vân uống một hớp rượu, cậu đã tiến giai Tiên Tôn, sau này sẽ có được ngọc giản thuật quý hơn.

Cậu cười cười: “Được rồi, chúng ta chơi chết lão ta đi.”

Hết chương 430


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui