Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch cầm tinh thạch màu đen, cố gắng luyện hóa tử khí bên trong. Tinh thạch nhanh chóng tan rã trong cơ thể hắn, thôn phệ võ hồn nhanh chóng hấp thu.

Giang Thiếu Bạch nhìn tinh thạch trước mặt, càng nghi ngờ di tích này do tu sĩ có thôn phệ võ hồn lưu lại. Tất cả mọi đồ vật trong di tích như được chuẩn bị đặc biệt cho riêng hắn, chủ nhân của chúng đối đãi với hắn thật nồng nhiệt.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, tập trung tu luyện tăng thực lực.

Diệp Đình Vân thì ngồi cạnh hồ tẩy tủy, kiên nhẫn luyện hóa linh dịch trong hồ.

Chân Linh Chi Thủy chứa nguyên khí quá dồi dào, tu vi của cậu còn thấp, thế nên cậu luyện hóa Chân Linh Chi Thủy rất chậm.

Ma Huyết Đằng ở bên cạnh cậu, lắc lư dây leo, thu thập sương mù từ Chân Linh Chi Thủy bay trong không khí. Chân Linh Chi Thủy rất có lợi đối với Yêu Yêu, chỉ thu thập chút sương mù thôi mà thực lực của nó đã tăng lên rất nhiều rồi. Chính vì hành động của Yêu Yêu mà các tu sĩ trong điện mới cảm thấy khí tức Chân Linh Chi Thủy trở nên mỏng manh.

Giang Thiếu Bạch hấp thu mấy khối tinh thạch màu đen, sau đó vốc chút Chân Linh Chi Thủy lên luyện hóa. Hắn phát hiện một khi phối hợp hai loại này với nhau thì hiệu quả tăng lên rất nhiều.

Mấy tháng gần đây, tu vi của hắn tiến bộ rất chậm chạp, hiện giờ vào được nơi này, thực lực của hắn lại bắt đầu tăng vọt.

***

Trong đại điện ồn ào ầm ĩ.

Như Lan đứng cạnh Tường Nguyệt, nắm lấy cánh tay y, dùng truyền âm nói: “Tiên Tôn đại nhân, có phải Hùng Lôi Tiên Tôn đã…”

Tường Nguyệt chỉ cười mà không trả lời.

Y thấy nét mặt ba người kia rất tệ, xem ra Hùng Lôi Tiên Tôn đã tử vong, Giang Thiếu Bạch hẳn là thành công đi qua vùng lốc xoáy, có lẽ Hùng Lôi cho rằng Giang Thiếu Bạch qua được thì gã cũng đi qua được bèn đuổi theo, kết quả…

Tường Nguyệt thầm hít sâu một hơi, may là y nhịn được, bằng không e là đã mất mạng rồi.

Hùng Lôi tử vong, cái chết của gã như tạt thau nước lạnh vào các tu sĩ đang ôm mộng phát tài trong điện.

“Giang Thiếu Bạch thật không đơn giản.”

Như Lan Tiên Vương hít sâu một hơi, ước ao nói: “Nếu hắn thật sự đi qua được, vậy thì tất cả Chân Linh Chi Thủy đều thuộc về hắn phải không?”

“Ừm.”

Như Lan chớp mắt nói tiếp: “Nếu thật sự tất cả đều thuộc về hắn, có lẽ hắn sẽ trở thành tu sĩ Tiên Vương giàu có nhất.”


Tường Nguyệt Tiên Tôn cười cười: “Ai nói không phải đâu.”

Một hồ Chân Linh Chi Thủy, đối với Tiên Tôn đã là bảo vật vô giá rồi, khỏi bàn đến Tiên Vương. Có được Chân Linh Chi Thủy, Giang Thiếu Bạch sẽ nhanh chóng tiến giai Tiên Tôn.

Như Lan nói tiếp: “Giang Thiếu Bạch phát tài rồi.”

“Không có nhiều cơ hội phát tài thế này đâu.”

Các Tiên Vương được Giang Thiếu Bạch truyền động lực, phỏng đoán Tiên Vương có khả năng thành công đi qua vùng lốc xoáy hơn Tiên Tôn, thế là vài người lục tục nhảy xuống, kết quả tất cả đều thân tử hồn tiêu.

Liên tục chết tám Tiên Vương, lúc này những người bị bảo vật làm choáng váng đầu óc mới bình tĩnh lại.

Như Lan Tiên Vương nhíu mày, ngờ vực nói: “Tiên Tôn đại nhân, ngài nói xem, rốt cuộc vùng lốc xoáy hắc ám này dễ đi qua hay là không vậy?”

Tường Nguyệt Tiên Tôn lắc lắc đầu: “Có vẻ không dễ đi qua đâu.”

“Thế nhưng Giang Thiếu Bạch lại quá được.”

“Vì hắn không giống người thường.”

Tường Nguyệt nhớ lại tình cảnh lúc y vừa tiến vào đại điện, khi đó chỉ có hai người Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân trong điện, không rõ tung tích những người khác, việc này khá kỳ quái. Có lẽ Giang Thiếu Bạch còn làm gì đó mà y không biết.

Như Lan Tiên Vương nhịn không được cảm thán nói: “Đúng là Giang Thiếu Bạch lợi hại hơn Tiên Vương đồng cấp một chút.” Không phải Tiên Vương nào cũng có thể đối đầu với Tiên Tôn.

Tường Nguyệt nhún vai: “Giang Thiếu Bạch hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh ở đây.”

Trong đại điện này chướng khí mù mịt, thực tế không phải là nơi tu luyện lý tưởng, nhưng trong vòng mấy năm nay, tu vi Giang Thiếu Bạch lại tiến bộ thần tốc, đương nhiên việc này có khả năng liên quan đến công pháp mà hắn tu luyện.

Tường Nguyệt lắc lắc đầu, mặc kệ là nguyên nhân gì, Hùng Lôi Tiên Tôn đã bỏ mạng, chứng tỏ vùng xoáy hắc ám này rất nguy hiểm.

Hùng Lôi tử vong, Nam Cương Tứ Hùng chỉ còn lại ba người, nét mặt ba người còn lại rất khó coi, Tường Nguyệt thầm cười trên nỗi đau của người khác. Đương nhiên ở đây không chỉ có một mình y là hả hê. Nam Cương Tứ Hùng ỷ có tu vi cao, căn bản không xem tu sĩ Tiên Vương là con người, nhiều Tiên Vương tức giận mà không dám nói gì, bây giờ một tên đã chết, rất nhiều người đều thầm vui sướng trong lòng.

“Hùng Lôi Tiên Tôn chết thật rồi sao? Thật vô dụng! Tiên Tôn mà lại kém hơn Tiên Vương.” Hồng Dịch lười biếng nói.

Tường Nguyệt Tiên Tôn thoáng nhìn về phía đại thiếu gia Phi Hồng Môn, thầm nghĩ vị đại thiếu gia này cái gì cũng dám nói, xem ra được phụ thân bảo vệ quá tốt. Y lại liếc nhìn sang nhóm Tứ Hùng, trông thấy ba người bọn họ lạnh lùng nhìn Hồng Dịch Tiên Vương.

Hùng Hỏa hừ lạnh một tiếng, bầu không khí trong đại điện lập tức lạnh xuống.

Lúc này Hồng Dịch mới ý thức được hắn vừa lỡ lời, nhưng hắn không nhận sai, chỉ là không nói tiếp nữa. Tứ Hùng vừa mất một người, Hồng Dịch Tiên Vương cũng có Tiên Tôn hộ tống, thế nên nhóm Tứ Hùng không truy cứu tới cùng.


***

Giang Thiếu Bạch yên tĩnh tu luyện trong gian phòng ở vùng lốc xoáy hắc ám, không biết trong đại điện đang nổi bão.

Được Chân Linh Chi Thủy và tinh thạch màu đen hỗ trợ, tu vi của hắn tăng vọt lên đỉnh Tiên Vương.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch gần như đồng thời tiến giai đỉnh Tiên Vương.

Lúc này cậu đang ngồi bên cạnh hồ tẩy tủy: “Quả nhiên là thứ tốt.” Cậu lắc lắc đầu, đối với tu sĩ, cơ duyên là điều cực kỳ quan trọng, nghiêm túc khổ tu vẫn thua kém vận may.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đương nhiên tốt rồi, nếu không thì các Tiên Tôn đã không mạo hiểm nhảy xuống.”

Diệp Đình Vân hít một hơi nói tiếp: “Bây giờ chúng ta làm sao đây? Làm cách nào ra ngoài được?”

Tu vi của cậu lên đến đỉnh Tiên Vương là ngừng lại, không tăng lên nữa. Cậu đoán vì ở đây có hoàn cảnh đặc biệt, không thể kéo lôi kiếp đến. Nếu hai người cứ ở lại đây thì tu vi cao nhất sẽ là đỉnh Tiên Vương mà thôi.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Chờ một thời gian nữa rồi tính. Trước mắt chúng ta cứ tập trung củng cố tu vi.”

Diệp Đình Vân gật gù: “Nói cũng đúng.”

Thời gian trước, vì để tăng tu vi mà hai người đã áp dụng vài biện pháp quá khích, hiện tại có cơ hội, vừa khéo tinh luyện linh lực, loại bỏ tạp chất trong người, điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất.

“Ầm Ầm!” Tiếng động trầm đục vang lên, Diệp Đình Vân cau mày.

“Lại có người nhảy xuống sao?” Cậu hỏi.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Là Tiên Vương hay Tiên Tôn?”

“Là một Tiên Vương.”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Chỉ là Tiên Vương.” Là tu sĩ Tiên Vương thì không dễ đoán người kia chủ động nhảy xuống hay bị người khác ép xuống.

Giang Thiếu Bạch quay đầu qua, cười nói: “Có vẻ như ta đã trở thành một người dẫn đầu không được tốt cho lắm.”


Cậu cười khẽ: “Có thể lắm. Nhưng kết quả giống nhau thôi, không nhảy xuống chết thì cũng bị kẹt trong điện đến chết.”

Hắn nhún nhún vai: “Ừ.”

Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, tiếp tục tinh luyện linh lực, đây là một quá trình rất chậm chạp, nhưng hai người đủ nhẫn nại, lại phối hợp với Chân Linh Chi Thủy, thế nên hiệu sức tinh luyện linh lực không tồi.

Tu luyện không tính năm tháng, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trong gian phòng trong vùng lốc xoáy, tu luyện chớp mắt đã hơn ba năm.

Tu vi của Giang Thiếu Bạch từ đỉnh Tiên Vương bị giảm xuống, dù cảnh giới bị giảm nhưng linh lực trong người hắn lại dồi dào hơn trước rất nhiều, thể chất cũng có bước tiến dài so với ba năm trước.

Trong mấy năm này, hắn lần lượt thanh lý tài nguyên tu luyện trong những chiếc nhẫn không gian thu hoạch được, phát hiện được khá nhiều tài nguyên hữu dụng. Hắn tiến bộ cực nhanh, Không Không cũng vậy.

“Hình như đại điện xảy ra chuyện rồi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Cậu cau mày, có cảm giác vùng lốc xoáy hắc ám xao động, dường như các tu sĩ đang xếp hàng nhảy xuống.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng là xảy ra chuyện rồi.”

Hắn hấp thu được rất nhiều tử khí, với tu vi hiện tại của hắn, tử khí đó không có tác dụng gì lớn, nhưng tử khí cực kỳ đậm đặc cứ truyền đến, đây là hỗn hợp nhiều loại tử khí.

“Trên đó có đánh nhau hả?” Diệp Đình Vân hoang mang hỏi.

“Chắc là vậy.”

Nhiều tu sĩ tập trung trong một phòng nhỏ, không tránh khỏi có va chạm, có thể nhịn đến bây giờ không đánh nhau đã vất vả lắm rồi.

Cậu lắc lắc đầu: “Hình như giao chiến rất kịch liệt.”

“Ừ.” Nhiều thi thể bị ném xuống vùng lốc xoáy, thế nên mới ầm ĩ như vậy.

“Mặc kệ bọn họ.”

Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên lực hấp thu tử khí vào người. Khoảng thời gian này hắn luôn tinh luyện nguyên lực, tu vi bị giảm sút, tử khí truyền đến rất đúng lúc, giúp thực lực của hắn lại tăng đến đỉnh Tiên Vương.

Diệp Đình Vân nhìn hắn một cái, sau đó lật xem mấy chiếc nhẫn không gian trên tay.

Giang Thiếu Bạch thu thập được đến mấy ngàn chiếc nhẫn khác nhau, tất cả chứa không ít vật tư, đến giờ mà cậu vẫn chỉ phân loại được một số mà thôi.

Không Không ôm một khối Thương Viêm Tinh, hấp thu lực hỏa diễm.

Vật tư trong nhẫn đủ mọi thể loại, nhiều thứ phù hợp với Không Không và Liệt Liệt. Diệp Đình Vân lựa chọn một vài thứ, chia đều cho hai đàn em. Không Không và Liệt Liệt trưởng thành rất nhanh, đối với hai đứa thì nơi này chính là phúc địa.

***

Giang Thiếu Bạch đứng lên nói: “Phải tìm đường ra thôi.”


Hắn vận chuyển nguyên lực, nguyên lực trong người hắn đã được tinh luyện gần xong, không cần thiết phải tiếp tục. Bây giờ hắn muốn tiến thêm một bước thì phải tìm một nơi nào đó dẫn lôi kiếp đến, tiến giai Tiên Tôn.

Chỉ cần tiến giai Tiên Tôn thành công thì sau này hắn không phải bị động nữa.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”

Hai người tìm kiếm xung quanh, mấy năm nay, cả hai luôn ở trong gian phòng nhỏ này, kỳ thật cậu có tìm sơ sơ, nhưng không tìm thấy đường ra.

Khắp nơi trong phòng chất đầy tinh thạch màu đen, Giang Thiếu Bạch thu tất cả vào, mấy năm nay hắn chỉ dùng một phần nhỏ, số lượng tinh thạch còn lại đủ để hắn dùng trong thời gian dài dù đã tiến giai Tiên Tôn.

Sau khi thu hết tinh thạch, Giang Thiếu Bạch phát hiện một cửa ngầm được giấu bên dưới đống tinh thạch.

Diệp Đình Vân vừa nhìn thấy cửa ngầm được giấu bên dưới, lông mày cậu giật một cái. Không thể tùy tiện chạm vào tinh thạch màu đen, vừa chạm vào sẽ có cảm giác như bị bỏng, cửa ngầm lại nằm dưới khối tinh thạch, không biết có phải người bố trí gian phòng cố ý sắp xếp như vậy hay không.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi qua cửa ngầm, xuống một đại điện khác dưới lòng đất. Vừa bước vào, cậu lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu xương, cậu hiểu rõ lạnh lẽo này không phải vì gió mà là vì tử khí.

Hắn nhìn cậu hỏi: “Không thoải mái sao? Có muốn tránh vào Tiên Vân Chi Cư không?”

Diệp Đình Vân lắc đầu đáp: “Không cần đâu.”

Cậu lướt mắt nhìn quanh bốn phía, tầm mắt dừng lại ở một cái kệ, trên kệ bày một thanh trường đao đen nhánh, trường đao khiến cậu có cảm giác hết sức khủng bố.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, lần nữa cảm thán chủ nhân di tích này đối xử với hắn thật tốt, ngay cả pháp khí cũng đã chuẩn bị cho hắn, sau này hắn tiến giai Tiên Tôn, không cần phải phát sầu về vấn đề pháp khí nữa rồi.

Hắn nhìn thanh trường đao, trong lòng hơi kích động.

Trường đạo có vẻ rất phù hợp với thôn phệ võ hồn, chẳng qua thanh đao tỏa sát khí, khiến người ta phải kiêng dè.

Giang Thiếu Bạch đi tới nhấc thanh đao lên, vừa cầm lên nửa chừng đã đặt xuống lại.

“Sao vậy?” Diệp Đình Vân tò mò hỏ.

Hắn ngượng ngùng nói: “Nặng quá.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, đẳng cấp thanh đao cao hơn tu vi hiện tại của hắn, có lẽ chờ hắn tiến giai Tiên Tôn thành công mới có thể điều khiển được nó.

Nhưng hắn không thất vọng lắm, chỉ thu trường đao vào nhẫn không gian. Thanh đao vừa bị thu vào trong, Diệp Đình Vân đột nhiên cảm giác sát khí trong điện tiêu tán đi rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn quanh, vách tường trong điện có khắc mấy thủ ấn, dường như là công pháp được tử ấn khắc lại. Nhìn công pháp được khắc trên tường, hắn càng thêm khẳng định nơi này do một tu sĩ có thôn phệ võ hồn lưu lại.

Giang Thiếu Bạch nhìn chằm chằm lên vách tường một hồi, thủ ấn trên tường như sống lại, tiến vào thức hải của hắn. Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, tựa hồ nhìn thấy một tu sĩ đang diễn luyện sát chiêu ở trước mặt hắn, hắn lập tức hiểu rõ.

Giang Thiếu Bạch nhận ra thủ ấn trên tường là công pháp thích hợp với tu sĩ có thôn phệ võ hồn, đây là lần đầu tiên hắn gặp được công pháp phù hợp với thôn phệ võ hồn.

Hết chương 426


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui