Edit: OnlyU
Diệp Đình Vân đảo mắt nhìn mọi người, thực lực của nhóm tu sĩ vừa vào chỉ tầm trung, muốn đi qua vùng lốc xoáy hắc ám chỉ sợ hơi khó. Trong số những người này,Tường Nguyệt Tiên Tôn có tu vi cao nhất, y là người có khả năng nhất.
Có điều Diệp Đình Vân không đánh giá cao Tường Nguyệt cho lắm, đúng là đối phương có tu vi không tệ, nhưng luyện thể thuật không có gì đặc biệt.
Không phải chưa có Tiên Tôn xông vào vùng lốc xoáy hắc ám, cũng không phải chỉ một hai người bỏ mạng.
Tường Nguyệt bỗng đi đến trước mặt Diệp Đình Vân.
Cậu nhíu mày nói: “Tiên Tôn đại nhân có chuyện gì sao?”
Vị Tiên Tôn đại nhân này đã biết có hồ chân linh tẩy tủy, vậy mà không quan tâm Chân Linh Chi Thủy, chỉ lo nhìn chằm chằm cậu và Thiếu Bạch, không biết đối phương đang nghĩ gì nữa.
Nhớ lại chuyện trước đó, Độc Cô Dương dùng một lọ Bách Điệp Ngọc Dung Lộ đã lôi kéo được vị Tiên Tôn đại nhân này, Diệp Đình Vân không nhịn được hoài nghi chẳng lẽ thưởng thức của y có vấn đề.
“Hai ngươi có vẻ rất bình tình, ngay cả hồ chân linh tẩy tủy cũng không khiến hai ngươi động lòng.” Tường Nguyệt cười nhẹ nói.
Cậu cười gượng: “Chân Linh Chi Thủy là vật chí bảo, sao chúng ta có thể không động lòng. Chẳng qua dù là thứ tốt thế nào đi nữa thì phải còn mạng mới dùng được.”
Tường Nguyệt tán đồng: “Nói đúng lắm, ngay cả cái mạng cũng không còn thì dù có đạt được gì đi nữa chỉ uổng công mà thôi, ngươi có cái nhìn rất thoáng.”
Cậu cười cười: “Không so được với tiền bối.”
Từ khi tiến vào, Tường Nguyệt không chút hoang mang, không bàn những việc khác, chỉ xét phong thái của y đã thấy rất tốt rồi.
“Các ngươi ở đây bao lâu rồi, không muốn ra ngoài sao?” Tường Nguyệt lên tiếng hỏi.
Diệp Đình Vân nhún vai: “Chúng ta vào đây chưa được mấy ngày, đúng là có muốn ra ngoài nhưng không ra được. Nhưng không sao, mọi người đóng góp ý kiến, chắc chắn có biện pháp.”
“Có lẽ vậy.”
Tường Nguyệt Tiên Tôn thử tung đòn đánh vào cửa đá cung điện, đòn tấn công chạm vào cửa đá lập tức tan biến.
Ngay giây phút khi y đánh lên cửa đá, Diệp Đình Vân cảm giác trận pháp chuyển động, dời lực tấn công đi.
Tường Nguyệt Tiên Tôn thấy vậy, nét mặt không tốt lắm.
Diệp Đình Vân đứng bên cạnh cũng cau mày, tuy vừa nãy Tường Nguyệt không dốc toàn lực nhưng hẳn là ra bảy thành công lực, lực công kích mạnh như vậy đánh lên tường đá mà không thu được gì
Rốt cuộc người xây dựng cung điện này đã nghĩ cái gì, tại sao thiết kế cung điện chỉ có thể vào mà không thể ra? Chẳng lẽ muốn những ai tiến vào cung điện hiểu được rằng muốn đạt được thứ gì đó thì phải đánh đổi một số thứ.
Không thành công thì thành nhân?
Diệp Đình Vân thầm hoài nghi người xây dựng cung điện là một tên biến thái.
Một nữ tu đứng cạnh Tường Nguyệt khó hiểu hỏi: “Tiên Tôn đại nhân, cả cung điện trống trơn không có thứ gì, sao lại làm cửa đá kín như vậy?”
Y cau mày đáp: “Vào đến đây, e là phải đi qua cái giếng kia, rồi từ đó mới ra ngoài được.”
“Vậy thì đến đó rồi đi ra ngoài.”
Tường Nguyệt cười lạnh: “Nào có dễ như vậy. Nếu lối kia dễ qua thì các tu sĩ vào trước sẽ không một đi không trở lại.”
“Tiên Tôn đại nhân, chưa chắc bọn họ đã chết hết, có thể họ lấy Chân Linh Chi Thủy xong đã bỏ đi, chạy trốn mất rồi.”
Y suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có khả năng này, nhưng không cao.”
Nữ tu kéo kéo cánh tay Tường Nguyệt Tiên Tôn, nũng nịu hỏi: “Sao khả năng lại không cao?”
Y cắn răng, buồn bực nói: “Vì ta có thể cảm nhận được khí tức của Chân Linh Chi Thủy.”
Chân Linh Chi Thủy bị ngăn cách bên kia giếng đen, gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.
Nếu y đi qua được vòng lốc xoáy hắc ám kia, y sẽ lập tức thu hết Chân Linh Chi Thủy chứ không để lại trong hồ, tạo phúc cho hậu nhân.
Khí tức của Chân Linh Chi Thủy thật sự quá hấp dẫn, Tường Nguyệt Tiên Tôn không thể không tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý, tránh bản thân không kiềm chế được mà liều lĩnh nhảy xuống giếng đen.
Tường Nguyệt nhìn về phía Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, thấy hai người ngồi một bên, an phận tu luyện, y không khỏi nhíu mày. Y lờ mờ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ bất thường ở điểm nào.
Giang Thiếu Bạch không ngừng tinh luyện linh khí trong người, hồn thể vừa hấp thu dần dần được tiêu hóa, nguyên khí trong cơ thể vững vàng tăng lên.
Giang Thiếu Bạch tình cờ liếc mắt nhìn, thấy Tường Nguyệt Tiên Tôn nhìn chằm chằm hắn từ xa, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi. Hắn hít sâu một hơi, cả người hơi run rẩy. Vị Tiên Tôn này nam nữ đều ăn, chẳng lẽ là… để mắt đến hắn?!
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, xung quanh Tường Nguyệt Tiên Tôn có vô số hồng nhan tri kỷ, hẳn là sẽ không có ý này với hắn. Khả năng đối phương lăm le quần áo đẹp trên người hắn còn cao hơn.
Mọi người thảo luận hăng hái, ai ai cũng kích động.
Đối với tu sĩ Tiên Tôn, hồ Chân linh tẩy tủy là vật chí bảo, càng khỏi bàn đến đến tu sĩ Tiên Vương. Có được Chân Linh Chi Thủy, tu sĩ Tiên Vương có thể làm bình chướng Tiên Tôn yếu đi. Tu sĩ Tiên Vương muốn tiến giai Tiên Tôn vốn không dễ, nhưng chỉ cần có Chân Linh Chi Thủy thì tiến giai thành công là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay.
Thiên Tôn Đan chỉ có thể tăng tỷ lệ tiến giai thành công, vậy mà nó đã khiến các tu sĩ Tiên Vương liều mình tranh đoạt. Chân Linh Chi Thủy có giá trị cao hơn Thiên Tôn Đan rất nhiều. Huống chi bên dưới cái giếng đen không phải chỉ có một vài giọt Chân Linh Chi Thủy mà là cả một hồ.
Một hồ Chân Linh Chi Thủy!
Toàn bộ thế lực lớn ở tinh vực cấp bảy cộng lại cũng không đáng tiền bằng một hồ Chân Linh Chi Thủy.
Vì nhiều tu sĩ tiến vào mà cung điện hơi ồn ào, mặc dù có người đoán được những tu sĩ vào trước đã bỏ mạng hết rồi, nhưng vẫn có người muốn thử xem có thể thành công lấy được Chân Linh Chi Thủy hay không.
Giang Thiếu Bạch ngồi một bên liên tục tinh luyện nguyên lực, không tiếp xúc với ai.
Thời gian trôi qua, tử khí trong điện dần được luyện hóa.
Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện có khí tức đặc thù từ bên kia vùng xoáy đen truyền đến, có phần giống tử khí, nhưng lại không giống hoàn toàn. Mặc dù khí tức này không nhiều, lại cực kỳ tinh khiết, có thể hấp thu.
Tử khí còn sót lại trong điện trước đó đã nhiễu loạn cảm nhận của hắn, khiến hắn không nhận ra khí tức đặc biệt kia.
Giang Thiếu Bạch lờ mờ có cảm giác bên kia giếng đen có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn, mà thứ này không phải là Chân Linh Chi Thủy.
Hắn nhớ đến Mặc Huyết thảo – linh thảo chỉ có tác dụng đối với hắn, thầm hoài nghi đồ vật bên kia cũng chỉ có tác dụng đối với một mình hắn.
Giang Thiếu Bạch nghĩ ngợi một lúc, lại tập trung tinh thần chìm đắm vào tu luyện.
Diệp Đình Vân đứng một bên, che chắn cho hắn.
“Diệp đan sư, hai ngươi thật nhàn nhã!” Tường Nguyệt Tiên Tôn đi đến gần nói.
Diệp Đình Vân cười cười: “Làm gì có, chẳng qua có nóng vội tìm đường ra cũng vô dụng, hiện tại không có biện pháp, chi bằng tu luyện ở đây mấy trăm năm, coi như bế quan.”
“Diệp đan sư suy nghĩ thật thoáng. Nơi này bị phong bế tầng tầng lớp lớp, nguyên khí mỏng manh, không phải nơi thích hợp để bế quan.”
Diệp Đình Vân đảo mắt: “Điều kiện tu luyện ở đây không tồi, tinh vực cấp sáu không hơn gì nơi này.”
Tường Nguyệt nói tiếp: “Suýt nữa ta quên mất, các ngươi đến từ tinh vực cấp sáu. À mà ở đó có đặc sản gì không?”
“Tinh vực cấp sáu nghèo nàn vật tư, không cách nào so sánh với tinh vực cấp bảy. Ta có mang theo chút mật ong hoàng kim, mùi vị không tồi, còn có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp. Nếu Tiên Tôn đại nhân có hứng thú, ta xin tặng ngài một chút.”
Tường Nguyệt khá hứng thú nói: “Nghe có vẻ không tồi, ta từ chối là bất kính rồi.”
“Tiên Tôn đại nhân không chê là được.” Diệp Đình Vân cười cười.
Mọi người nghe Tường Nguyệt và Diệp Đình Vân nói chuyện, nét mặt ai cũng quỷ dị.
Cậu lấy mật ong ra đưa qua, y không khách sáo nhận lấy uống liền mấy ngụm: “Không tồi, mùi vị rất ngon.”
“Tiên Tôn đại nhân vừa ý là tốt rồi.” Diệp Đình Vân cười cười.
***
Các tu sĩ do dự một lúc lâu, cuối cùng một người quyết định nhảy xuống vùng xoáy đen, người này thuộc tộc Long Tích, không bàn đến những việc khác, tu sĩ tộc này có thể phách vô cùng mạnh mẽ, có lẽ vì thế mà người này mới có tự tin.
Hắn nhảy xuống giếng đen chưa được bao lâu thì tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, Giang Thiếu Bạch phát hiện cơ thể người kia nhanh chóng tan nát, biến mất không còn bóng dáng trong vùng lốc xoáy tối đen.
Những người vốn rục rịch muốn nhảy thấy cảnh này, ai cũng sợ kinh hồn bạt vía.
Giang Thiếu Bạch trầm ngâm, tu sĩ nhảy xuống vùng xoáy đen sẽ lập tức bị lốc xoáy xoắn nát, mà gió lốc này có điểm đặc biệt, dường như nó rút linh hồn người ta ra khỏi cơ thể. Không có linh hồn, cơ thể chỉ là cái xác không hồn, không cách nào vận chuyển nguyên khí, bó tay không thể tìm kiếm phương hướng trong gió lốc, đương nhiên không bao lâu sẽ bị gió mạnh xé nát.
So với thể xác, linh hồn bị hút ra khỏi cơ thể tồn tại được thêm một thời gian ngắn, rồi nhanh chóng tan biến.
Một luồng tử khí chảy vào người Giang Thiếu Bạch, chính là tử khí của tu sĩ tộc Long Tích, hắn có tu vi đỉnh Tiên Vương, tử khí khá nhiều.
Giang Thiếu Bạch đã ăn no nê một trận, tu vi lên đến hậu kỳ Tiên Vương, nay có thêm tử khí của tu sĩ Tiên Vương, dù hữu ích nhưng không phải quá lớn.
“Tiên Tôn đại nhân, nơi này quá nguy hiểm, hay là chúng ta rời khỏi đây trước đi.” Một nữ tu đứng cạnh Tường Nguyệt nơm nớp lo sợ nói.
Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn về phía cô ta, nữ tu chỉ có tu vi sơ kỳ Tiên Vương, đại khái đi theo Tường Nguyệt du ngoạn. Khi vào đây, mấy nữ tu đi cùng Tường Nguyệt Tiên Tôn luôn nói cười toe toét, hiện giờ mới nhận ra tình hình không ổn sao?
Y bất đắc dĩ lắc đầu: “Muốn đi ra ngoài không dễ.”
“Đại nhân, phải làm sao bây giờ?” Một nữ tu bi thương nói.
Tường Nguyệt khoanh tay: “Từ từ nghĩ cách. Quả nhiên không nên quay lại đây.”
Tường Nguyệt lắc lắc đầu, ban đầu y vốn định rời đi, sau đó trên đường gặp được một tầm bảo sư di tích, nói là thăm dò được khí tức của bảo vật tuyệt thế. Các nữ tu hiếu kỳ về bảo vật, mọi người hết tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, cuối cùng quyết định quay lại đây.
Hết chương 421
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...