Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

“Giang đạo hữu, buổi sáng tốt lành.” Nguyệt Tôn thì vào quán trà, lên tiếng chào hỏi Giang Thiếu Bạch.

Hắn cười đáp: “Nguyệt đạo hữu, chào buổi sáng.”

Nguyệt Tôn đánh giá Giang Thiếu Bạch vài lần, trong mắt lóe lên tia sáng: “Xem ra Giang đạo hữu đã gặp được thứ tốt ở hội giao dịch. Mới mấy ngày không gặp mà thực lực của các hạ đã tiến bộ rất nhiều.”

Ông hơi ngạc nhiên và nghi ngờ, Giang Thiếu Bạch vừa tiến giai trung kỳ Bách Kiếp, theo lý mà nói thì cần thời gian mấy năm để củng cố tu vi. Mấy ngày trước ông còn cảm nhận được nguyên khí trong người hắn hơi phập phồng, nhưng bây giờ tu vi lại hoàn toàn vững chắc.

Giang Thiếu Bạch đáp: “Đúng là đã gặp được hai món đồ tốt, quả nhiên Lâm Lang Thành danh bất hư truyền.”

Sát tương có tác dụng không nhỏ, chờ hắn tiêu hóa toàn bộ sát tương, tu vi hẳn còn tăng thêm một chút nữa.

Nguyệt Tôn cười cười: “Vận may của Giang đạo hữu không tệ.” Tài lực càng không tồi.

Lâm Lang Thành có rất nhiều thứ tốt, nhưng nếu không đủ tài lực thì muốn đổi món đồ gì cũng phải đắn đo suy tính, ngược lại tài lực dồi dào, muốn cái gì thì cứ đổi thôi.

“Tàm tạm thôi. Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có một buổi đấu giá phải không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Nguyệt Tôn gật đầu: “Đúng vậy. Không bên bỏ lỡ buổi đấu giá này.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, nghe vậy càng thêm hứng thú đối với buổi đấu giá. Hắn suy nghĩ một lúc rồi truyền âm cho Diệp Đình Vân: “Còn nhiều sữa ong hoàng, chúng ta có thể mang một ít đi đấu giá.”

Diệp Đình Vân gật đầu, sữa ong hoàng rất hữu dụng, nhưng dùng nhiều sẽ bị kháng tính.

Mấy năm nay, bầy ong trong tay Giang Thiếu Bạch phát triển rất nhanh, sau khi bàn bạc với nhau, hắn còn cho bầy ong đến địa bàn của Chí Tôn Kim Thành và Kiếm Thần Cốc hút mật. Có thể nói, toàn bộ đại lục Phi Hồng đều là hậu hoa viên của đám ong hoàng kim trong tay Giang Thiếu Bạch.

Theo tình trạng đó, mấy năm nay bầy ong đã sinh ra bốn con ong chúa, nhờ đó sản lượng sữa ong chúa cũng tăng lên.

Sức mạnh của ong hoàng gắn bó chặt chẽ với bầy ong. Năm xưa Giang Thiếu Bạch xử lý Phì Điền Đạo Nhân mà đã tự bạo mấy con ong chúa trong Tiên Vân Chi Cư, có lẽ vì thế mà ong hoàng luôn ủ rũ, hiện tại rốt cuộc ong hoàng đã khôi phục nguyên khí một chút.

***

Đến ngày tổ chức buổi đấu giá, Giang Thiếu Bạch đến khách sạn Yêu tộc tìm Lạc Kỳ từ sớm.

“Rốt cuộc đại ca đi ra rồi, buổi đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Ngao Dạ thấy Giang Thiếu Bạch không để ý đến y, thế là y cũng làm lơ không thèm quan tâm lại.

Giang Thiếu Bạch đã đặt một ghế lô ở hội đấu giá từ trước, ba người một rồng được nghênh đón vào trong.


Lạc Kỳ nhìn em trai, cười nói: “Thiếu Bạch thật lợi hại, ghế lô này không dễ đặt trước đâu.”

Ngao Dạ đắc ý nói: “Long tộc chúng ta cũng có một ghế lô.” Có Long Đế, hội đấu giá phải nể mặt Long tộc một chút.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Đại hoàng tử đang ở ghế lô của Long tộc đúng không? Cửu hoàng tử có muốn qua đó với Đại hoàng tử không?”

Ngao Dạ: “…”

Lạc Kỳ lên tiếng hỏi hắn: “Đệ tốn bao nhiều nguyên thạch cho ghế lô này?”

“Không cần nguyên thạch, đệ đưa vài thứ ra đấu giá, trở thành khách quý của hội đấu giá.”

Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Ngươi đưa sữa ong hoàng?”

Hắn hơi bất ngờ: “Cửu hoàng tử đoán rất chuẩn.”

Ngao Dạ liếc mắt: “Ta có ngốc đâu.”

Trong số những thứ quý giá trong tay Giang Thiếu Bạch, ngoại trừ các loại đan dược địa cấp thì chính là sữa ong hoàng. Mặc dù đan sư địa cấp rất hiếm, nhưng ở đại hội này, cao thủ tập trung rất đông, nơi khác không có đan dược địa cấp chứ đại hội vẫn có không ít. Còn sữa ong hoàng thì khác, ong hoàng kim cực kỳ quý giá, Giang Thiếu Bạch lại có một con ong hoàng, có lẽ duy nhất trên đời này.

“Hội đấu giá bắt đầu!”

Một nữ tu Hồ tộc đi lên trên đài, Giang Thiếu Bạch thì thầm: “Đại ca, có phải Yêu tộc chủ trì buổi đấu giá kia là người của tập đoàn không?”

Hắn thấy nữ tu trên kia khá quen, chợt nhớ ra hắn đã xem của đối phương.

Lạc Kỳ cười khẽ: “Chỉ là quan hệ hợp tác, không tính là người dưới trướng của ta.”

Ngao Dạ chống cằm, khẽ hừ một tiếng. Lạc Kỳ lúng túng cười gượng.

Nhiều nữ tu quay phim huyền ảo xong, trở nên vang danh khắp nơi, người theo đuổi tăng gấp mấy lần trước kia, thế nên nữ tu các chủng tộc rất thích được quay phim huyền ảo. Các mỹ nữ tiếng tăm từ các chủng tộc còn tự tìm đến Thiên Kỳ, bằng lòng trả nguyên thạch cho Lạc Kỳ để được quay phim.

Giao dịch kiểu này không lý gì không làm!

Mấy năm nay, rất nhiều mỹ nữ Yêu tộc đóng phim cho tập đoàn Thiên Kỳ, thậm chí còn có cách nói, nếu chưa quay phim cho Thiên Kỳ thì không dám tự xưng là mỹ nữ nổi tiếng Yêu tộc.

Cứ như vậy, mỹ nữ xuất hiện bên cạnh Lạc Kỳ không dưới một ngàn. Ngao Dạ cực kỳ ghét việc này. Nhưng anh cho rằng quay phim huyền ảo có thể tạo dựng quan hệ, lại có thể kiếm nguyên thạch, một công đôi việc, bỏ thì tiếc lắm nên cứ tiếp tục làm.

“Kia là Nguyệt Ảnh Hồ tộc phải không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Hắn xoa cằm nói: “Dáng người không tồi nha!”


Hồ tộc có nhiều mỹ nữ, người kia thuộc Nguyệt Ảnh Hồ tộc, so với Hồ tộc bình thường thì thiếu mấy phần quyến rũ, lại hơn mấy phần xinh đẹp trong sáng, phong thái cực kỳ mê người.

Ngao Dạ quay qua nhìn Giang Thiếu Bạch, lại nhìn sang Diệp Đình Vân, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch không biết tự kiềm chế gì cả, dám khen nữ nhân khác nay trước mặt Diệp Đình Vân.

“Vóc người đẹp sao? Ta không nhìn ra. Mà không có thịt gì cả, vả lại thịt hồ ly ăn không ngon.” Ngao Dạ tiếp lời.

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Món đấu giá thứ nhất!”

Món đấu giá đầu tiên là một khối Ngưng Hồn Thạch to lớn, Ngưng Hồn Thạch màu ngọc bích, nhìn rất đẹp mắt.

“Khối đá không tồi, còn rất to.” Ngưng Hồn Thạch có hiệu quả tĩnh tâm an thần, có thể đề cao hiệu suất tu luyện. Một khối đá to như vậy, hẳn là chế thành cái giường được luôn.

Mặc dù Ngưng Hồn Thạch rất tốt nhưng lại không có tác dụng gì nhiều đối với nhóm Giang Thiếu Bạch, thế nên bọn họ không tham gia đấu giá. Ngược lại các tu sĩ khác tranh nhau kịch liệt, cuối cùng Ngưng Hồn Thạch được một người mua với giá ba ngàn nguyên thạch thượng.

Món đấu giá thứ hai chính là sữa ong hoàng mà Giang Thiếu Bạch ủy thác cho hội đấu giá, tổng cộng năm giọt.

Năm giọt sữa ong hoàng bị mấy đan sư địa cấp tranh nhau kịch liệt, Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện trước kia hắn bán sữa ong chúa quá rẻ rồi.

Năm giọt sữa ong hoàng được bán giá hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm.

Ngao Dạ trợn mắt: “Mấy giọt sữa ong hoàng mà bán được nhiều nguyên thạch như vậy, xem ra dùng sữa ong hoàng pha nước uống là quá xa xỉ.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn y, đến lúc này mới nhận ra dùng mật ong pha nước uống là xa xỉ hả?!

Món đấu giá thứ ba là một bộ hài cốt yêu thú to lớn, hài cốt trắng sáng như ngọc, mang theo luồng uy áp khó tả.

“Bộ hài cốt có uy áp mạnh quá, chẳng lẽ là hài cốt Ngự Không?” Lạc Kỳ thì thầm.

Ngao Dạ híp mắt: “Không phải Ngự Không. Nếu là Ngự Không sẽ không mang lên đây đấu giá.”

Lạc Kỳ nghi ngờ: “Nhưng uy áp này không giống Bách Kiếp.”

Anh đã gặp rất nhiều tu sĩ Bách Kiếp còn sống rồi, bọn họ không có uy áp mạnh như vậy, huống hồ là một bộ hài cốt đã chết.

“Có khí tức lôi kiếp, hẳn là tử vong trong lôi kiếp. Có khả năng đã chịu đựng qua nửa lôi kiếp, hoàn thành hơn phân nửa biến hóa lên Ngự Không, nhưng lại thất bại ở lôi kiếp còn lại.”

Lạc Kỳ chống cằm: “Đôi khi tinh huyết của yêu thú giấu ở đầu khớp xương. Nếu khớp xương yêu thú này có tinh huyết thì rất có giá trị.”

Ngao Dạ phóng linh hồn lực ra thăm dò: “Không nhìn ra có tinh huyết, nhưng đúng là có chút kỳ quái.”


“Hài cốt yêu thú này được phát hiện trong một bí cảnh nhỏ, xung quanh hài cốt có không ít khí tức lôi điện, xác nhận là chết dưới lôi kiếp. Giám định sư Phòng đấu giá đã giám định, yêu thú này đã vượt qua tám mươi tia sét, khả năng trong hài cốt có tinh huyết rất lớn… Giá khởi điểm là một ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”

Người chủ trì bên trên giới thiệu xong, các tu sĩ bên dưới nghị luận ầm ĩ.

Nếu nói đến thứ quý giá nhất trong thi thể yêu thú thì không hề nghi ngờ gì chính là nội đan và tinh huyết, hiện tại hiển nhiên không có nội đan, nếu cũng không có tinh huyết thì thứ này vô dụng. Còn nếu trong hài cốt có tinh huyết thì có lẽ sẽ mua được với giá rẻ, lời to.

“Đã vượt qua tám mươi tia sét lôi kiếp rồi, cuối cùng lại chết dưới tia cuối cùng sao? Đúng là quá xui xẻo, chỉ thiếu một chút.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Tia sét cuối cùng của lôi kiếp tiến giai Ngự Không là lợi hại nhất, rất nhiều người chết ở tia sét cuối cùng.”

“Mua đi.” Giang Thiếu Bạch nói với Diệp Đình Vân.

Cuối cùng cậu mua được bộ hài cốt yêu thú với giá một vạn nguyên thạch thượng phẩm, giá này coi như hơi cao.

Giang Thiếu Bạch đoán mọi người cũng ôm tâm lý đánh cược một phen, nếu trong hài cốt có tinh huyết thì coi như lời to.

Hài cốt nhanh chóng được đưa đến ghế lô, Giang Thiếu Bạch giơ tay đặt lên hài cốt. Khung xương vốn trắng như ngọc như bị rút lấy sinh cơ, biến thành màu xám trắng, trên hài cốt còn xuất hiện vết nứt.

Ngao Dạ ngồi bên cạnh không kiềm được trợn to hai mắt.

“Hình như xương sườn có vấn đề.” Diệp Đình Vân nói.

Bị Giang Thiếu Bạch thôn phệ võ hồn, toàn bộ hài cốt nhanh chóng bị phong hóa, chỉ có một xương sườn là không bị, rõ ràng có vấn đề.

“Có vấn đề, không ngờ là xương này.” Ngao Dạ hơi ngạc nhiên nói.

Xương sọ của yêu thú là quan trọng nhất, bình thường tinh huyết được giấu trong xương sọ, bộ hài cốt này thì ngược lại, thật kỳ lạ.

“Đại khái tinh huyết nằm ở đây.”

Giang Thiếu Bạch bẻ gãy đoạn xương đó đưa cho Lạc Kỳ: “Đại ca lấy đi.”

Lạc Kỳ khó hiểu: “Cho ta sao?”

Hắn khẽ gật đầu: “Ừm. Hình như đoạn xương này có tinh huyết loại yêu thú nào đó, không biết rõ là loại nào, đại ca lấy đi.”

Bản thân Giang Thiếu Bạch có thể chất Hoang Cổ Thánh Thể, có thể ngưng tụ thánh huyết, tinh huyết yêu thú cao cấp cũng chưa chắc có tác dụng với hắn, nhưng Lạc Kỳ thì khác.

Giang Thiếu Bạch cảm nhận được trong cơ thể anh có tinh huyết Long tộc, ngoài ra còn có tinh huyết của hắn. Hắn nghĩ đại ca có thể hấp thu được tinh huyết Yêu tộc, vả lại hắn còn lờ mờ cảm nhận được tinh huyết trong xương sườn kia vô cùng phù hợp với anh.

Ngao Dạ quay đầu qua nhìn Giang Thiếu Bạch, hơi nghi ngờ nói: “Rốt cuộc ngươi có võ hồn gì?” Giang Thiếu Bạch thế mà có thể rút sạch tinh hoa trong hài cốt chỉ trong chớp mắt.

“Chỉ là võ hồn rất bình thường thôi.”

Ngao Dạ liếc mắt, võ hồn bình thường? Giang Thiếu Bạch cho rằng y chưa từng thấy võ hồn bình thường sao? Có võ hồn bình thường nào mà như vậy không?

Buổi đấu giá tiếp tục, các loại linh đan và linh bảo thay nhau lên sân khấu, còn có không ít binh khí và đan dược địa cấp, khiến buổi đấu giá càng lúc càng sôi sục. Diệp Đình Vân có ủy thác cho hội đấu giá mấy viên duyên thọ đan, tất cả đều được tranh mua sạch sẽ.

“Kế tiếp sẽ đấu giá Minh Nguyệt Phách.”


Một hạt châu to cỡ nắm tay được mang lên, có ánh trăng mờ nhạt quanh quẩn trên hạt châu.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Không ngờ hội đấu giá có cả món này, Minh Nguyệt Phách này cực kỳ phù hợp với Nguyệt Tôn.”

Bên ngoài, tiếng báo giá vang lên liên tục, Giang Thiếu Bạch nghe được giọng nói của Nguyệt Tôn, và cả giọng của Vân Vọng Thư.

Vân Vọng Thư là người Nguyệt tộc, cũng thức tỉnh võ hồn minh nguyệt, dường như hai người đang đối đầu.

Giang Thiếu Bạch nhìn sang Ngao Dạ.

Y cau mày, không vui nói: “Nhìn ta làm gì?”

Hắn chống cằm nói: “Thích thì nhìn, xem ngươi có muốn tham gia đấu giá không.”

“Thứ kia không có tác dụng gì với ta, sao ta phải tham gia đấu giá?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Có mấy giọng nói tham gia đấu giá, mà giọng của Vân Vọng Thư nghe có vẻ không đủ trung khí.

Vân Vọng Thư tiến giai Bách Kiếp ba năm trước, là một tu sĩ Bách Kiếp vừa tấn cấp, giá trị bản thân hẳn không thể so sánh với uy tín của một tu sĩ Bách Kiếp lâu năm. Vài thế lực lớn sẽ dốc hết sức bồi dưỡng đệ tử môn hạ, có điều sau khi đệ tử tiến giai Bách Kiếp thì đến lượt đệ tử này trả lại tất cả cho tông môn.

Thực lực của Vân Vọng Thư vẫn còn hơi kém một chút, cuối cùng Minh Nguyệt Phách rơi vào tay Nguyệt Tôn.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, tu vi của Nguyệt Tôn đã là đỉnh trung kỳ Bách Kiếp, lần này ông ta tới đây hẳn là để chuẩn bị tài nguyên tiến giai hậu kỳ Bách Kiếp.

Vân Vọng Thư đang ngồi trên ghế trong hội trường đấu giá, hắn nhìn Minh Nguyệt Phách bị mua đi mà không khỏi thất vọng.

“Buổi đấu giá hôm nay thật điên rồ! Một viên Minh Nguyệt Phách mà ra giá cao như vậy.”

Vân Thường thở dài: “Người vừa mua Minh Nguyệt Phách hình như là Nguyệt Tôn của Tinh Nguyệt Thần Tông.”

“Nguyệt Tôn cùng tông môn với Giang Thiếu Bạch sao?”

Vân Thường gật đầu.

Vân Vọng Thư hít sâu một hơi: “Nghe nói từ khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quay về Tinh Nguyệt Thần Tông, tông môn đó đã bành trướng không ít.”

Vân Thường thoáng nhìn về phía ghế lô trên lầu, hẳn là Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch đang ngồi ở đó.

Từ khi Lạc Kỳ quay lại Long tộc, Ngao Dạ luôn theo sát bảo vệ hắn một tấc không rời, quả nhiên rất quan tâm.

Vân Thường quay sang Vân Vọng Thư nói: “Ngươi vừa tiến giai Bách Kiếp, sau này còn nhiều cơ duyên, không cần phải tranh trong khoảng thời gian này.”

“Ta hiểu rõ.”

Vân Vọng Thư thở dài ở trong lòng, mấy năm nay quan hệ giữa Ngao Dạ và Lạc Kỳ càng ngày càng tốt, chuyện giữa hắn và Ngao Dạ đã thành chuyện cũ nhiều năm về trước. Theo lý mà nói thì hắn phải thả lỏng mới đúng, nhưng hắn luôn có cảm giác trống trải mất mát.

Hết chương 359


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui