Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống thảnh thơi ở lôi vực, một ngày, họ nghênh đón một vị khách đến thăm.

“Tả trưởng lão, sao ngài lại đến đây?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.

Tả Trầm nhìn hắn cười nói: “Hai vị đạo hữu đúng là có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, có thể sống ở một nơi như lôi vực lâu như vậy.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta thấy nơi này cũng không tệ lắm.”

Ông cười khẽ nói tiếp: “Chắc Giang đạo hữu không biết lôi thạch khó tìm đến cỡ nào, chỗ ta có hai viên, có thể đưa cho ngươi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Tả Trầm cho rằng hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ nên mới không rời khỏi đây sao? Ông quá coi thường hắn rồi, hắn không yếu kém như vậy.

Hắn đã kiếm được rất nhiều lôi thạch, không những đủ cho hắn mà còn đưa một viên cho Đa Đa chơi. Hắn hào phóng như vậy, đáng tiếc Đa Đa đầu đất không thích khí tức của lôi thạch, đúng là con chuột ngốc có phúc mà không biết hưởng. Đồ tốt như vậy mà vô phúc hưởng thụ.

“Ta cũng có lôi thạch.” Giang Thiếu Bạch lấy một đống lôi thạch ra: “Tả đạo hữu thích thì cứ lấy mấy viên.”

Tả Trầm nhìn một đống lôi thạch chất đầy trên bàn, không khỏi giật giật khóe miệng: “Giang đạo hữu tìm được không ít nhỉ.”

Hắn cười cười: “Tàm tạm thôi.”

Ông cau mày, có vẻ không giữ bình tĩnh nổi trước đống lôi thạch của hắn: “Giang đạo hữu cất lôi thạch đi.”

“Tả đạo hữu đến đây có chính sự sao?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.

Tả Trầm nghiêm mặt nói: “Ta nghe nói hai vị sinh ra ở đại lục Vân Hoang phải không?”

Giang Thiếu Bạch cười gượng, lúc vừa đến thì hắn không biết, hiện giờ hắn đã hiểu rõ đại lục Phi Hồng của cải dồi dào đất đai rộng lớn, hắn cảm nhận sâu sắc đại lục Vân Hoang mà gọi là đại lục thì buồn cười đến cỡ nào.

“Đại lục Vân Hoang xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

Ông đáp: “Đại lục Vân Hoang vốn không có gì, nhưng gần đây có người tra được có nhiều vết nứt không gian xuất hiện ở đó, hình như Thiên Môn xuất hiện.”


Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ: “Thiên Môn?”

“Cửa ngõ đến địa vực không biết rõ được gọi là Thiên Môn.”

“Đằng sau Thiên Môn là gì?”

Tả Trầm lắc đầu đáp: “Không biết. Có lẽ sẽ có linh thạch, linh dược, linh tài, vô số của cải quý giá, cũng có thể là dị tộc cùng hung cực ác. Hoặc là không có gì cả. Chúng ta không thể biết trước được, nhưng bí cảnh này có giá trị cực lớn, không chừng phía sau là cả một đại lục cũng nên.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Ông nói tiếp: “Mỗi lần Thiên Môn xuất hiện sẽ có một trận gió tanh mưa máu, lần này không biết đằng sau Thiên Môn là thứ gì. Có điều dựa vào khí tức của nó, có lẽ là một bí cảnh tài nguyên phong phú.”

Diệp Đình Vân nhìn Tả Trầm nói: “Đa tạ Tả trưởng lão đến đây thông báo cho chúng ta.”

Ông nghiêm túc nói tiếp: “Giá trị của bí cảnh quá lớn, ta nghe nói tu sĩ đại lục U Minh cũng có hứng thú với Thiên Môn. Cửa vào bí cảnh vừa mới mở ra, còn chưa ổn định, thời gian này có thể ra vào.”

“Thiên Môn vừa mở, mấy nhân vật lợi hại từ các đại lục sẽ đến đó, thậm chí có cả tu sĩ Bách Kiếp, hoang vực lại nằm gần đó, rất dễ biến thành hiện trường chém giết. Hai vị đến từ đại lục Vân Hoang, nếu có người quan trọng ở đó thì nên có tính toán trước.”

Diệp Đình Vân cũng nghiêm túc đáp: “Đa tạ Tả trưởng lão nhắc nhở.”

Bí cảnh xuất hiện ở đại lục Vân Hoang, chỉ sợ là họa không phải phúc. Tu sĩ đại lục Vân Hoang có thực lực quá yếu, trong mắt các thế lực lớn thì căn bản không đáng để quan tâm.

Giang Thiếu Bạch lại nghĩ đại lục Vân Hoang có gì đó không đơn giản. Hiện tại có vết nứt không gian, không chừng sau này càng có nhiều việc kỳ quái xảy ra ở đó.

Tả Trầm nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Hình như thực lực của Giang đạo hữu tăng lên không ít.”

“Tả trưởng lão quá khen.”

Ông lắc đầu đáp: “Không phải ta quá khen, khí tức của Giang đạo hữu mạnh hơn lần trước gặp mặt một chút. Có lẽ ngươi có tư chất cực cao nên mới tiến cảnh nhanh như vậy. Với tư chất của các hạ thì có hy vọng tiến giai Bách Kiếp.”

“Tả trưởng lão quá khen rồi, ta mới là sơ kỳ Toàn Đan, hiện tại nhắc đến Bách Kiếp thì còn quá sớm.”

Tả Trầm cười cười: “Giang đạo hữu là người kiên định.”


***

Tả Trầm vừa đi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thương lượng một lúc, sau đó hai người rời khỏi lôi vực, đi về Tinh Nguyệt Thần Tông để lên phi thuyền.

Trước khi đi đến Thiên Môn, hai người đi ngang qua Lưu Tinh Thành giao nhiệm vụ. Đây là lần đầu tiên Giang Thiếu Bạch nhận nhiệm vụ, hắn không muốn để lại ấn tượng vô năng.

“Giang trưởng lão tìm được mười lôi thạch luôn, thật là lợi hại.” Đường chủ phân nhiệm vụ vui mừng nói.

Hắn cười cười: “Không dám.”

Chỉ là mười lôi thạch mà đối phương đã kích động như vậy, nếu biết hắn còn mấy chục lôi thạch nữa, chắc ông ta ngạc nhiên chết luôn.

“Một lôi thạch đổi được năm nguyên thạch trung phẩm, đây là tổng cộng năm mươi nguyên thạch trung phẩm, tiền bối kiểm tra lại đi.” Đường chủ cung kính nói.

Giang Thiếu Bạch thả linh hồn lực tùy tiện quét qua, sau đó thu nguyên thạch trung phẩm vào nhẫn không gian.

Một nguyên thạch trung phẩm bằng một ngàn nguyên thạch hạ phẩm, năm mươi nguyên thạch trung phẩm có giá trị không ít.

Hai người giao nhiệm vụ xong, Giang Thiếu Bạch tùy tiện hỏi: “Người chọc ghẹo nữ nhân khắp nơi kia sao rồi?”

Nét mặt đường chủ hơi kỳ lạ: “Tìm được rồi. Mấy nam tu tiếp thu ý kiến của quần chúng, nghĩ cách tìm một nam tu cải trang thành mỹ nữ, lập bẫy khiến hoa hoa công tử kia mắc câu…”

Giang Thiếu Bạch hào hứng hỏi tới: “A, ý này không tồi! Vậy tên hoa hoa công tử kia mắc câu rồi sao?”

Nét mặt đối phương càng thêm kỳ quái: “Mắc câu. Mọi người ùa lên bắt hắn, kết quả phát hiện hoa hoa công tử lại là nữ nhân.”

Giang Thiếu Bạch nghe mà trợn to hai mắt, thảo nào, thì ra là nữ nhân. Thảo nào người kia hái hoa ngắt cỏ đến miệng nhưng lại không làm gì cả, điều kiện không cho phép, muốn làm cái gì cũng không làm được.

“Vậy nữ nhân kia thế nào rồi?”

Đường chủ thở dài nói: “Được trưởng lão Kiếm Thần Cốc đưa đi rồi. Nữ tu kia là hậu nhân của một vị trưởng lão Kiếm Thần Cốc. Nghe nói nha đầu kia thường đùa giỡn các kiếm tu trong cốc, có lẽ chơi chán nên chạy ra ngoài, kết bạn với nữ tu bốn phương.”


“Nghe đồn sau khi nữ tu kia bị lộ thân phận, rất đông hồng nhan tri kỷ của cô ta không tin, nhao nhao chạy tới tìm tình lang, kết quả…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Nghe nói kiếm tu của Kiếm Thần Cốc trầm lặng, thật không ngờ, thế mà lại có người quái gở như thế.

“Sự việc cứ vậy là kết thúc?” Còn mấy nam nữ bị lừa gạt thì tính sao?

Đường chủ khẽ gật đầu nói: “Nữ tu có địa vị quá cao, không dễ chọc. Nghe nói nữ ma đầu bị đưa về Kiếm Thần Cốc giam giữ, nhưng ai mà biết được.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ quả nhiên có bối cảnh rất tốt. Như Tây Du Ký đã dạy cho chúng ta biết, yêu quái có bối cảnh sẽ được đưa đi, còn không có sẽ trực tiếp đánh chết.

***

Khoảng thời gian này rất nhiều tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông xuất phát đi về phía Thiên Môn, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến vừa kịp lúc.

Phi thuyền của Tinh Nguyệt Thần Tông đậu trên trời, trên thuyền tụ tập không ít tu sĩ. Lần này Tinh Nguyệt Thần Tông có hai mươi tu sĩ Toàn Đan đi đến Thiên Môn, nhiều người không đi một mình mà dẫn theo đệ tử, hậu bối trong gia tộc hoặc là tiểu tư.

Phi thuyền nhanh chóng xuất phát. Chiếc phi thuyền này của Tinh Nguyệt Thần Tông tên là Tinh Vũ, tạo hình hoa mỹ, lầu các, rường cột trên thuyền chạm trổ phong cách khác nhau, bên trong bày trí vô cùng hoa lệ.

Tốc độ của phi thuyền cực nhanh, cũng rất ổn định. Cả Tinh Nguyệt Thần Tông chỉ có hai chiếc phi thuyền như vậy.

Tính năng phòng ngự trên thuyền rất tốt, phi thuyền có trang bị không ít pháo nguyên thạch, khi gặp kẻ địch cứ nã một phát là giải quyết được vấn đề. Trên thuyền còn có phòng ăn, tu sĩ cần dùng món gì cứ tự nhiên đến lấy.

Thảo nào nhiều người muốn gia nhập các đại tông môn, có nhiều lúc đãi ngộ khiến người ta thích thú.

Đa Đa ở trong khoang thuyền cầm chén rượu, rót đầy chén uống một hơi cạn sạch.

Chuột ngố nhảy đến cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, từng cụm mây trắng bay rất gần, phảng phất như vươn tay là có thể chạm tới.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Giang lão đại, chừng nào thì ngươi mới có thể làm một chiếc phi thuyền như vậy?”

Hắn thản nhiên nói: “Nhanh thôi, chờ ta kiếm được một vố lớn trong Thiên Môn, rất nhanh sẽ phất lên…”

Đa Đa kinh ngạc nói: “Ngươi đúng là quá tự tin.”

Hắn cười nói: “Ừ đó.”

Đa Đa: “…”

Trên phi thuyền rộn rộn ràng ràng, không ít thiếu niên thiếu nữ mặt mày tươi tắn mỉm cười rạng rỡ, giống như không phải đi thăm dò bí cảnh mà là ra ngoại thành dạo chơi tiết thanh minh.


“Không biết Thiên Môn có cái gì nhỉ?”

“Có thể là yêu thú đáng yêu! Ta đã đáp ứng sư muội bắt cho muội ấy một con yêu thú dễ thương rồi.”

“Không biết có mỹ nữ dị tộc không nhỉ? Thiên Môn trước thông đến tuyết tộc, cư dân tuyết tộc toàn là mỹ nữ tuyệt thế!”

“Nghe nói lần này Thiên Môn xuất hiện ở hoang vực, xem ra hoang vực không đơn giản, lần trước thì xuất hiện bí cảnh Thiên Tinh.”

“Ta thấy tông môn có thể lập căn cứ ở đó.”

“Nơi đó hoang vu hẻo lánh, ai bằng lòng trấn thủ ở đó chứ.”

“Hai vị trưởng lão Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sinh ra ở hoang vực thì phải?”

“Hai vị trưởng lão đang ở trên phi thuyền đó.”

Giang Thiếu Bạch ngồi trong khoang thuyền, nghe mọi người thảo luận bên ngoài không xót câu nào.

“Mấy tên ngốc nghếch này không hề có cảm giác nguy cơ.” Hắn lên tiếng.

Hắn có điều tra Thiên Môn một chút, trong lịch sử, Thiên Môn từng xuất hiện không ít lần. Có lần thì trong Thiên Môn đầy yêu thú quý giá, linh thảo có thể kéo dài tuổi thỏ, vài tu sĩ Toàn Đan nhờ tài nguyên trong Thiên Môn mà tiến giai Bách Kiếp.

Nhưng cũng có lần trong Thiên Môn ào ra ma tộc, trong lúc nhất thời, chúng chém giết các đại lục, sinh linh đồ thán.

Giang Thiếu Bạch xoa trán, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác lần này thăm dò Tinh Môn sẽ không thuận lợi.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Nghe nói lần này nhiều đệ tử là lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện.”

Dù thỉnh thoảng Tinh Nguyệt Thần Tông sẽ tổ chức vài cuộc thi xếp hạng, nhưng chỉ nhẹ nhàng không quá khó khăn. Ra ngoài rèn luyện thì khác, lần này xuất hiện nhiều thế lực khác nhau, người từ các đại tông môn đều đến, đương nhiên sẽ có một trận chém giết.

Đa Đa đến gần Giang Thiếu Bạch nói: “Lão đại, sao ta có cảm giác mấy người trên thuyền coi thường ngươi.”

Hắn nhìn hai mắt đầy hả hê của chuột ngố, cuối cùng vỗ nó một cú.

Giống như mấy người có tiền trong thành phố xem thường người có tiền ở nông thôn, cho rằng người ở nông thôn là đám nhà giàu mới nổi, dù có tiền cũng không có khí chất cốt cách. Mặc dù Giang Thiếu Bạch đã là trưởng lão Toàn Đan của Tinh Nguyệt Thần Tông, nhưng vẫn có vài tu sĩ cùng tông môn cho rằng hắn và Diệp Đình Vân gặp may, dù có được cơ duyên nhưng rốt cuộc không cải biến được nơi sinh hoang dã, tiền đồ có hạn.

Hết chương 301


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui