Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Tả Trầm trưởng lão đang ngồi trong tiệm đan dược của Diệp Đình Vân, từ tốn uống trà.

“Diệp đạo hữu, cửa hàng buôn bán không tồi nhỉ?”

Diệp Đình Vân cười nói: “Cũng tạm được.”

Lưu lượng khách ở Lưu Tinh Thành rất đông, mà danh tiếng của cửa hàng cũng đã vang xa, cậu luyện chế rất nhiều đan dược, tất cả đều tiêu thụ hết.

“Giang đạo hữu, nghe nói mấy ngày trước ngươi lại giác ngộ, thật là khiến người ta hâm mộ.”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Lần này ta giác ngộ thật sự là do may mắn, nếu không có tinh nguyên đan hỗ trợ thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”

Tả Trầm nghe thế nhìn sang Diệp Đình Vân: “Diệp đạo hữu đúng là tài năng ngút trời, thế mà luyện chế thành công tinh nguyên đan.”

Ở Tinh Nguyệt Thần Tông, ngoại trừ Diệp Đình Vân thì còn bốn đan sư huyền cấp, trong đó có hai người có thể luyện chế tinh nguyên đan. Diệp Đình Vân vừa tiến giai Toàn Đan đã lập tức luyện chế thành công, thiên phú luyện đan vượt xa tưởng tượng của Tả Trầm.

Diệp Đình Vân đáp lời: “Đây đều nhờ phúc của Tả trưởng lão. Nếu ngài không đưa cho ta dược liệu và phương pháp điều chế thì còn lâu ta mới luyện chế được.”

Dược liệu chủ yếu để luyện chế tinh nguyên đan chỉ có Tinh Nguyệt Thần Tông đặc biệt nuôi trồng, rất khó tìm được ở nơi khác. Họ đã là trưởng lão tông môn, có thể đến tông môn xin linh thảo. Có điều Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ vừa mới gia nhập, chưa có cống hiến gì cho tông môn, quy trình xét duyệt sẽ rườm rà một chút.

Tả Trầm cười nói: “Hiện tại Diệp đạo hữu là khách khanh trưởng lão tông môn, rất nhiều việc có thể trực tiếp giao cho đệ tử tông môn đi làm, đừng khách sáo.”

“Ta đã biết.” Diệp Đình Vân đáp.

Tinh Nguyệt Thần Tông không phải thiện đường, cậu vừa gia nhập tông môn, đang trong kỳ khảo sát, cậu dựa vào tinh nguyên đan chứng minh năng lực, sau này có thỉnh cầu gì sẽ thuận lợi hơn một chút.


Tả Trầm nhìn sang Giang Thiếu Bạch nói: “Kỳ thật lần này ta đến đây là chuyển lời thỉnh cầu của các trưởng lão, bọn họ muốn nhờ Giang đạo hữu hỗ trợ.”

Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Không biết ta có thể giúp chuyện gì?”

“Vì Giang đạo hữu đã giác ngộ hai lần nên mấy trưởng lão tông môn muốn đưa tiểu bối trong nhà đến đây thức tỉnh võ hồn, hy vọng có thể nương theo hai vị đạo hữu.”

Hắn cười gượng nói: “Giác ngộ phải xem vận khí, mặc dù ta đã giác ngộ hai lần, nhưng toàn là tình cờ mà thôi.”

Tả Trầm gật đầu: “Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng Giang đạo hữu liên tiếp giác ngộ, có lẽ là nhờ ngươi có thiên tư cao, thông minh tuyệt đỉnh. Người khác giác ngộ rất khó nhưng có lẽ đối với ngươi là chuyện bình thường.”

Đa Đa nghe Tả Trầm nói đến thiên tư cao, thông minh tuyệt đỉnh, nó bỗng ôm bụng ngã lăn ra đất, miệng thì cười chít chít không ngừng.

Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột ngốc này, thật là mất mặt.

Hắn từng là đạo sư ấu học phủ, bản thân lại đến từ ngoại vực nên luôn bị xem thường, thời gian dài hắn cũng dần quen. Bây giờ Tả Trầm đột ngột đánh giá hắn cao như vậy, khiến hắn cảm thấy áp lực như núi.

Con chuột ngốc Đa Đa lại lên cơn điên, nếu là ở Trung Quốc thì nó sẽ bị cho là mắc bệnh như chó dại, nhất định sẽ bị giẫm chết.

Tả Trầm nhìn Đa Đa lăn qua lộn lại dưới đất, không hiểu ra sao hỏi: “Con chuột nhỏ này bị gì vậy? Bị bệnh rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch cười cười đáp: “Đúng vậy, nó bị bệnh. Nó có bệnh vặt là hay lên cơn động kinh bất thường, không có thuốc chữa.”

“Giang đạo hữu thiện tâm, còn kiên nhẫn nuôi sủng vật thế này.”

“Không còn cách nào khác. Nuôi lâu rồi không nỡ bỏ, nó sẽ bị người ta giẫm chết mất.”

Đa Đa ngừng lăn lộn, nó đứng thẳng lên bày tư thế như mãnh hổ hạ sơn.


“Giang đạo hữu, linh chuột ngươi nuôi là chủng loại gì? Ta nhìn không ra.” Tả Trầm nói tiếp.

Hắn cười đáp: “Chỉ là chuột trộm dầu bình thường, suốt ngày chỉ biết ăn, không có gì đặc biệt.”

“Vậy sao? Thoạt nhìn nó rất có linh tính.”

“Tả đạo hữu quá khen rồi.”

Tả Trầm và Giang Thiếu Bạch trò chuyện vài câu, sau đó quay lại chủ đề cũ.

“Kỳ thật mấy vị lão hữu của ta cũng không muốn gì nhiều, nếu không giác ngộ được thì Giang đạo hữu tùy tiện chỉ dẫn vài câu là được. Chỉ cần ngươi đồng ý, bọn họ sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.”

Sau khi Tả Lâm thành công thức tỉnh võ hồn, các trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông ghen tỵ không thôi, cuối cùng bọn họ nghĩ ra cách này.

Giang Thiếu Bạch: “…” Ý là muốn đánh cược một phen sao?! Phỏng chừng các trưởng lão kia không ôm hy vọng quá lớn, chỉ muốn thử một lần xem sao, giống như mua xổ số vậy.

“Nếu vậy thì cứ để bọn họ tới đây. Nhưng nếu không ai thức tỉnh võ hồn thì ta cũng bất lực.”

Tả Trầm cười nhạt, không thèm để ý nói: “Thức tỉnh võ hồn nào có dễ dàng như vậy. Không ai thành công thức tỉnh cũng bình thường thôi, những người đó chỉ là thiên tư có hạn, không có phúc mà thôi.”

Giang Thiếu Bạch nghe đối phương nói thế, cảm thấy Tả Trầm không quá hy vọng người khác thức tỉnh võ hồn. Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, Tả Trầm khó khăn lắm mới bồi dưỡng cháu trai được như vậy, đương nhiên không hy vọng người khác cướp hào quang của Tả Lâm.

Ông nhìn Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ta nghe nói mấy ngày trước Diệp đạo hữu đưa mấy viên tinh nguyên đan đến tông môn phải không?”

Cậu gật đầu đáp: “Đúng là vậy.” Cậu đưa không ít đan dược đến tông môn, nhưng tinh nguyên đan là có giá trị nhất.

“Có thể nhờ Diệp đan sư luyện chế một số tinh nguyên đan cho tông môn không?”


Diệp Đình Vân sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”

Tinh nguyên đan rất có ích đối với Giang Thiếu Bạch, tiếc là linh thảo đều nằm trong tay Tinh Nguyệt Thần Tông, cậu vốn đang nghĩ xem phải làm cách nào. Hiện tại yêu cầu của Tả Trầm rất hợp ý cậu, luyện chế tinh nguyên đan xong, cậu có thể giữ lại một số cho Giang Thiếu Bạch dùng. Tỷ lệ luyện chế tinh nguyên đan thành công lại không cao, nhưng đối với cậu thì không thành vấn đề, chỉ cần có máu của cậu là có thể nâng cao tỷ lệ thành công.

***

Các trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông nhanh chóng phái các tiểu bối chưa thức tỉnh võ hồn đến, mỗi người đều mang theo một phần lễ vật.

Mấy tiểu thiếu niên mặc áo gấm, dù không thức tỉnh võ hồn nhưng được đối xử không tệ, đều là các tiểu bối được cao nhân yêu thích. Tuổi tác của bọn họ không lớn, mà trong gia tộc đã có người thức tỉnh tinh võ hồn, thế nên tỷ lệ các tiểu thiếu niên cũng thức tỉnh khá cao.

Mấy người này đều là tu nhị đại, ai cũng có bảo tiêu đi cùng. Ngoại trừ đêm có mưa sao băng phải dẫn bọn họ cùng đi tu luyện thì Giang Thiếu Bạch không cần quản những chuyện khác.

Hắn kiểm tra lễ vật các trưởng lão tặng, có lẽ bọn họ đã thương lượng với nhau trước nên dù lễ vật khác nhau nhưng giá trị lại tương đương.

“Linh thảo, đá, bùa chú… Kỳ thật đưa tùm lum thứ có ích gì chứ? Cứ đưa nguyên thạch là thực tế nhất.”

Giang Thiếu Bạch thảy thảy nguyên thạch trên tay, trong lòng hơi phiền muộn. Đã dùng nguyên thạch trung phẩm rồi, hiện tại dùng nguyên thạch cấp thấp hơn khiến hắn không có cảm giác, Giang Thiếu Bạch buồn bực không thôi.

“Lấy tiền tài của người ta thì phải giải quyết vấn đề cho người ta. Mấy ngày này ngươi nhớ dạy bảo mấy thiếu niên kia cho tốt đó.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Hắn xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Sao ta đi tới đâu cũng không thoát kiếp chăm con nít vậy?!”

Cậu cười nói: “Có lẽ vì ngươi có duyên với trẻ nhỏ, được bọn nhỏ yêu thích.”

Giang Thiếu Bạch cười khan, thầm nghĩ có duyên với con nít cái gì chứ, là hắn xui xẻo thì có.

***

Một tháng sau, Giang Thiếu Bạch giác ngộ lần thứ ba. Mặc dù mấy tiểu thiếu niên ở bên cạnh hắn thu hoạch được không ít chỗ tốt, nhưng không ai thức tỉnh võ hồn. Chẳng qua Giang Thiếu Bạch giác ngộ lần thứ ba khiến những người khác bị kích thích không nhỏ.

Diệp Đình Vân ngồi xuống cạnh Giang Thiếu Bạch nói: “Ba lần, ngươi giác ngộ ba lần rồi. Tinh Nguyệt Thần Tông cực kỳ tò mò về ngươi.”


Gần đây linh hồn lực của Diệp Đình Vân tăng cao, hai ngày trước lúc cậu đi ra ngoài, nghe người ta bàn tán Giang Thiếu Bạch có thể tùy tiện giác ngộ, có lẽ là có bí quyết gì đó.

Hắn cười nói: “Chuyện này phải xem thiên phú, người khác có ao ước cũng không được.”

Giang Thiếu Bạch đã thử phân tích nguyên nhân hắn thường xuyên giác ngộ, hắn cho rằng có nhiều nguyên nhân, một trong số đó là vì hắn có Tinh Không Diễm, hỏa diễm thiên phẩm, phẩm chất khỏi phải bàn. Hai là vì hắn có được công pháp thần kỳ Tinh Diệu Quyết, công pháp lưu truyền từ thời thượng cổ, không thể coi thường. Ba là nhờ tinh nguyên đan, đan dược này vô cùng có ích đối với tu sĩ tinh võ hồn. Bốn là do thể chất của hắn đặc biệt… Đủ nguyên nhân cộng lại khiến tỷ lệ giác ngộ của hắn cao hơn người khác rất nhiều.

Thế nhưng càng về sau thì sẽ càng khó giác ngộ. Có điều chuyện này không quan trọng lắm, dù sao hắn đã giác ngộ một lần, mấy đứa nhỏ kia không thức tỉnh được cũng không phải lỗi của hắn.

Ai ngờ trái ngược với dự đoán của Giang Thiếu Bạch, sau lần giác ngộ thứ ba, Tả Trầm trưởng lão lại đến lần nữa.

“Những trưởng lão khác cũng muốn gửi hậu bối đến đây?” Giang Thiếu Bạch nhíu mày hỏi lại.

Tả Trầm gật đầu: “Không sai.”

Một lần giác ngộ là ngoài ý muốn, hai lần là trùng hợp. Giang Thiếu Bạch từng giác ngộ hai lần nhưng các trưởng lão tông môn chỉ nghĩ đó là ngẫu nhiên. Ai ngờ hắn lại giác ngộ đến lần thứ ba, chuyện này không thể đổ cho vận may được.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Thật có lỗi.”

Tả Trầm nhíu mày: “Giang đạo hữu không đồng ý?”

“Vâng.”

Ông khó hiểu hỏi tiếp: “Ta có thể hỏi lý do không?” Chẳng lẽ là vì tạ lễ quá ít.

Hắn lắc đầu đáp: “Ta không thích dẫn theo con nít, ảnh hưởng đến việc tu luyện.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp lão sư, chưa gì lại bị người ta nhét cho mấy đứa trẻ, mà nhìn tình hình này, Tinh Nguyệt Thần Tông còn muốn đưa đến nhiều trẻ con nữa.

“Cũng được. Đã vậy thì ta sẽ từ chối thay Giang đạo hữu. Ngươi từ chối cũng tốt, để mấy người kia biết cơ hội mất đi là sẽ không trở lại.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Sao hắn lại có cảm giác Tả Trầm đang sung sướng trên nỗi đau của người khác thế nhỉ, không phải ông tới làm thuyết khách sao? Mấy trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông nhờ vả nhầm người rồi.

Hết chương 298


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui