Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã đến học viện được bốn tháng rồi. Học viện sắp chào đón kỳ nghỉ đông dài đến hai tháng.

Thẩm Thục Di dò hỏi hai người có đồng ý ở lại học viện không, nhưng cả hai đều từ chối.

Giang Thiếu Bạch đã đến ranh giới tiến giai, bản thân Diệp Đình Vân cũng giống vậy. Nếu thành công tiến giai lên Toàn Đan, Diệp Đình Vân không muốn tiếp tục ở lại ấu học phủ. Mặc dù cả hai đều rất thích cuộc sống ở nơi này, nhưng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân theo đuổi cảnh giới càng cao hơn.

Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc, hai người rời khỏi học viện.

Thẩm Thục Di thở dài trong lòng. Lúc Diệp Đình Vân rời đi đã bàn giao mọi chuyện vô cùng rõ ràng, thế nên cô hiểu rõ sau này hai ngươi sẽ không quay lại nữa.

Hai người đã sống ở học viện một thời gian, Thẩm Thục Di hiểu rất rõ, chút tiền lương đạo sư căn bản không đủ sức hút hai người.

Cũng may tình hình của học viện đã được cải thiện rất nhiều, gần đây có nhiều phụ huynh đến tham quan học viện, dường như có ý gửi con đến đây. Học viện cũng vừa nhận hai lão sư mới, nhân lực đã đủ, đợi đến kỳ bình xét học viện lần sau, có lẽ xếp hạng của học viện sẽ tăng lên một chút. Nếu xếp hạng tăng lên thì trợ cấp cũng sẽ nhiều hơn.

***

Sau khi rời khỏi học viện, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tìm một đỉnh núi hoang vu, bày trận pháp phòng hộ chuẩn bị tiến giai. Vì phòng ngừa lỡ như, Giang Thiếu Bạch giao mấy con rối trong tay cho Diệp Đình Vân quản lý.

Hắn chất đầy nguyên thạch bên cạnh, vô cùng tự tin nói: “Ta đã ngưng tụ được chừng trăm giọt tinh huyết, có nhiều tinh huyết như vậy, tiến giai Toàn Đan không thành vấn đề.”

Tu sĩ bình thường từ Động Thiên tiến giai Toàn Đan có xác suất phi thường thấp, nếu lần đầu không thành công thì lần thứ hai thứ ba kết đan sẽ càng lúc càng khó khăn. Thế nên lúc kết đan lần đầu tiên, các tu sĩ cực kỳ cẩn trọng. Trái lại Giang Thiếu Bạch không lo lắng gì nhiều. Từ trong ký ức của tàn hồn cổ xưa, hắn biết rõ Hoang Cổ Thánh Thể muốn đột phá giai vị có xác suất rất cao. Có điều dù xác suất tiến giai cao nhưng lại tiêu hao tài nguyên hơn người bình thường mấy lần, may là trước đó hắn kiếm được kha khá trong bí cảnh Thiên Tinh, hiện tại hắn cũng coi như có tài sản lớn, đủ để tiến giai Toàn Đan.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngươi yên tâm tiến giai, ta giúp ngươi canh chừng.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”


Hắn rất tín nhiệm cậu, thế nên sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn lập tức bắt đầu tiến giai.

Đa Đa đứng trên vai Diệp Đình Vân hít sâu một hơi, hưng phấn nói: “Thơm quá thơm quá, càng ngày càng thơm.” Từ sau khi nuốt một giọt tinh huyết của Giang Thiếu Bạch, chuột ngố nhớ mãi không quên, thường quấn lấy hắn đòi tinh huyết.

Giang Thiếu Bạch ít khi để ý đến chuột ngốc, nhưng thỉnh thoảng thấy nó đáng thương sẽ cho nó chút máu. Được tinh huyết của hắn tẩm bổ, Đa Đa trở nên bóng loáng, lông vàng trên người càng ngày càng nhiều. Sau khi cải biến thể chất, khả năng tầm bảo của nó cũng tăng lên. Có điều Đa Đa luôn ở trong học viện, có bản lĩnh mà không có cơ hội trổ tài.

Diệp Đình Vân ôm Đa Đa, cảm nhận được thịt trên tay đè nặng muốn chết. Cậu lại nghe Đa Đa chít chít nói hiện tại Giang Thiếu Bạch giống như thiên tài địa bảo hiếm thấy, nhất thời cậu không biết nên nói gì.

Giang Thiếu Bạch vận hành công pháp một tuần, nguyên khí trong nguyên thạch bị rút đi rất nhiều.

Hiện tại trong động phủ nguyên khí dồi dào, nghiễm nhiên trở thành thánh địa tu luyện. May là hai người đã bố trí trận pháp, ngăn cản khí tức trong động phủ, nếu không nguyên khí nồng đậm như vậy sẽ khiến người khác chú ý.

Đa Đa giơ tay che ngực, đau lòng nói: “Nhiều nguyên thạch như vậy, ôi nguyên thạch.”

Diệp Đình Vân có thể cảm nhận được nguyên thạch trong động phủ đã trở thành phế thạch, cùng lúc đó uy áp trên người Giang Thiếu Bạch càng lúc càng mạnh. Rõ ràng hắn chưa tiến giai lên Toàn Đan, nhưng uy áp từ hắn còn mạnh hơn các tu sĩ Toàn Đan mà họ từng gặp.

Diệp Đình Vân mơ hồ cảm giác khí huyết đối phương phát sinh cải biến, cảm giác này thật giống như một con rồng bình thường biến thành giao long sau khi huyết mạch cải biến. Cậu thầm đoán tinh huyết trong người hắn đang thay đổi thể chất.

Mất hơn một tháng, cuối cùng Giang Thiếu Bạch thành công tiến giai Toàn Đan. Trải qua một tháng, một số lượng lớn nguyên thạch và đan dược hóa thành hư không, khiến Đa Đa đau lòng muốn chết.

Lúc đầu chuột ngố còn rảnh rỗi ngồi tính toán tổn thất, về sau nó tính không nổi nữa bèn dứt khoát nhắm mắt tu luyện, mắt không thấy tâm không phiền.

Giang Thiếu Bạch tiến giai Toàn Đan, uy áp tăng mạnh, đồng thời nguyên thạch mang ra từ Thiên Tài Điện trong bí cảnh cũng đã dùng hết sạch. Nhìn rương gỗ rỗng tuếch, hắn vô cùng chột dạ.

Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Tiến giai Toàn Đan hao tài tốn của quá.”

Nhưng sau khi đột phá cảnh giới thì thực lực tăng vọt, hắn cảm nhận được thực lực bản thân tăng lên đến mấy lần, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự cường đại của tu sĩ Toàn Đan rồi.


Diệp Đình Vân nói: “May là tất cả thuận lợi.”

Giang Thiếu Bạch thử điều động nguyên khí trong người. Trong quá trình tiến giai, tinh huyết mà hắn ngưng tụ được phân tán ra toàn cơ thể. Sau khi tiến giai, hắn khó khăn lắm mới ngưng tụ được hai mươi giọt tinh huyết, nhưng độ tinh khiết thì hơn mấy chục lần tinh huyết ban đầu.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch một lượt, phồng má nói: “Tốn nhiều nguyên thạch như vậy mà không tiến giai được thì có là heo.”

Hắn hơi xấu hổ nói: “Đình Vân, chừng nào ngươi thử tiến giai?”

Diệp Đình Vân do dự nói: “Ta cảm thấy bây giờ có thể thử rồi.”

Cậu vốn chỉ lờ mờ cảm giác được tín hiệu sắp tiến giai, mà giữa họ có khế ước đồng tâm, thế nên vừa rồi Giang Thiếu Bạch tiến giai thành công, ngay giây phút đó có một luồng nguyên khí tiến vào cơ thể cậu, sinh ra luồng khí trong người cậu, khiến cậu giác ngộ mấy phần.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân, phát hiện linh khí trên người cậu lộ ra ngoài, quả thật đã đến ranh giới tiến giai.

Hắn khó xử nói: “Chỉ sợ không đủ nguyên thạch.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Yên tâm đi, ta tiến giai đơn giản hơn ngươi nhiều, vả lại ta còn không ít nguyên thạch. Trong những chiếc nhẫn không gian lấy được cũng có nguyên thạch, hiện tại gom hết lại là được.”

Giang Thiếu Bạch đã dùng nguyên thạch trong rương được thưởng ở Thiên Tài Điện, còn những chiến lợi phẩm khác thì chưa đụng đến.

Hắn cười gượng: “Đủ không?”

“Yên tâm.”

“Tu hành thật tốn kém.” Giang Thiếu Bạch không nhịn được phàn nàn.


Sau đó hắn lấy hết tất cả nguyên thạch trong nhẫn không gian và túi trữ vật ra, ngay cả nguyên thạch vụn cũng không bỏ qua.

Đa Đa do dự một chút, cuối cùng phun một cái rương ra.

Trong rương đựng đầy nguyên thạch, Giang Thiếu Bạch nhận ra đây là cái rương trong Thiên Tài Điện, chuột ngố thừa dịp hắn không chú ý lén giấu đi. Nguyên thạch bên trong đã vơi đi một phần, có lẽ đã bị Đa Đa dùng rồi.

Diệp Đình Vân nhìn dáng vẻ không nỡ của chuột ngố, cậu sờ đầu nó nói: “Yên tâm, dùng không hết sẽ trả ngươi.”

Đa Đa nghe cậu nói thế hai mắt sáng lên, quơ quơ móng vuốt, hào phòng bày tỏ nó không cần.

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, rõ ràng là đồ của hắn, thế mà con chuột ngốc còn ra vẻ hào phóng như vậy.

Giang Thiếu Bạch tiến giai chủ yếu dựa vào là nguyên khí bên trong nguyên thạch, Diệp Đình Vân lại khác, ngoại trừ dùng nguyên khí bên trong nguyên thạch, cậu dùng thảo mộc chi lực nhiều hơn, thế nên thảo mộc chi lực xung quanh bị hấp thu, khiến cây cối trở nên héo úa đi.

May là phạm vi cậu hấp thu mộc khí rất rộng, thế nên mỗi cây linh thực không bị hấp thu quá nhiều.

Giang Thiếu Bạch cảm giác được thảo mộc chi lực xung quanh đang tụ lại chỗ của họ.

Dưới tác dụng của đan dược, nguyên khí và mộc khí, khí tức của Diệp Đình Vân nhanh chóng tăng lên. Trong sơn động đầy thảo mộc chi lực, Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, có cảm giác như rơi vào trong bí cảnh đầy linh thảo.

Đa Đa nhìn biểu hiện của hắn, chít chít nói hiện tại Diệp Đình Vân rất thơm, nhưng không giống mùi thơm của hắn. Hắn có mùi như thịt kho tàu thơm ngào ngạt, còn Diệp Đình Vân là salad rau quả thơm ngon. Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa đang chít chít không ngừng, chợt có xúc động muốn đá nó vô tường.

Giang Thiếu Bạch canh chừng ở miệng hang, bỗng nhiên hắn cảm nhận được mấy khí tức xa lạ đang đến gần.

Một lúc sau, cạnh động phủ xuất hiện mấy tu sĩ Động Thiên. Bọn họ nghi ngờ nhìn về phía động phủ. Giang Thiếu Bạch lập tức thả uy áp ra, mấy tu sĩ Động Thiên cảm nhận được, lập tức như lâm đại địch.

Một tu sĩ đỉnh Động Thiên chắp tay chào Giang Thiếu Bạch: “Bái kiến tiền bối.”

Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Đạo lữ nhà ta đang tiến giai, không muốn gặp người ngoài, các ngươi mau rời khỏi đây!”

“Thật xin lỗi, quấy rầy.”


Mấy tu sĩ Động Thiên hai mặt nhìn nhau, sau đó chắp tay tạ lỗi rồi lưu luyến không nỡ rời đi.

Giang Thiếu Bạch thấy rõ tu sĩ đỉnh Động Thiên kia nhìn về phía động phủ của họ với ánh mắt đầy ước ao. Vừa rồi hắn nhìn lướt qua, phát hiện mặc dù người kia là đỉnh Động Thiên nhưng vách ngăn rất dày, là từng thử tiến giai Toàn Đan nhưng thất bại. Nhìn tuổi tác của đối phương không nhỏ, thất bại một lần tốn không ít tài nguyên, lần kết đan thứ hai là hy vọng vô cùng xa vời.

Đa Đa đứng trên vai Giang Thiếu Bạch, chớp mắt nói: “Đám người kia không có ý tốt, coi chừng chúng đến muốn nhặt của hời.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt mà không nói gì.

Lúc tu sĩ đang tiến giai bị người khác cắt ngang là chuyện vô cùng nguy hiểm, một khi tiến giai thất bại, nguyên khí bị tổn thương, sẽ biến thành quả hồng mềm mặc người ta bóp.

Tu sĩ đang tiến giai là một cơ hội rất tốt để ra tay.

Vài tu sĩ có thế lực lớn, khi tiến giai sẽ làm công tác đề phòng đề thật tốt, còn tán tu tiến giai sẽ chọn lựa cẩn thận địa điểm, tránh bị người khác quấy rầy nửa chừng.

Mấy tu sĩ Động Thiên vừa đi, ai cũng đầy bụng ngờ vực.

“Nhìn khí tức của người trong động phủ, hẳn là có hy vọng kết đan.”

“Tu sĩ đã kết đan đang canh chừng động phủ trông rất lạ, không nghe nói nơi này có người như vậy.”

“Hai tu sĩ kết đan lực lượng cũng không nhỏ, không biết hai người kia thuộc thế lực lớn nào?”

“Bây giờ nói thì còn sớm lắm, kết đan rất khó, tu sĩ trong động có thành công hay không còn chưa chắc.”

“Người của các thế lực lớn sẽ không kết đan bên ngoài như vậy, có lẽ là tán tu.”

“Tán tu kết đan còn khó khăn hơn người từ thế lực lớn rất nhiều.”

Giang Thiếu Bạch canh giữ bên ngoài động phủ, cảm nhận được mọi việc bên phía Diệp Đình Vân đều thuận lợi, lúc này tâm trạng hắn mới thả lỏng một chút.

Hết chương 289


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui