Edit: OnlyU
Triệu Thất hơi kích động tiếp tục khuyên bảo Giang Thiếu Bạch.
“Triệu Thất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi cứ khăng khăng khuyên Giang Thiếu Bạch làm luyện khí như vậy?” Liễu Ngọc không hiểu hỏi.
Triệu Thất hơi lúng túng nói: “Có hứng thú với luyện khí không có gì không tốt.”
Liễu Ngọc quay đầu, tùy tiện nói: “Ta thấy không phải như vậy. Ta cho rằng người sống một đời, quan trọng nhất là được vui vẻ, tốt nhất không nên miễn cưỡng làm chuyện bản thân không thích. Giống như ông ngoại khuyên ta làm đan sư, nhưng ta không thích.”
Triệu Thất nghe Liễu Ngọc nói mà thầm trợn mắt, đại thiếu gia như y đúng là không biết khổ cực nhân gian! Liễu Ngọc xuất thân hiển hách, có thể thích làm gì thì làm cái đó, lại coi mọi người đều giống như y.
“Triệu huynh, có phải ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Triệu Thất cười xấu hổ, gần đây Liễu Ngâm đang luyện chế pháp khí, thình lình cần sắt có độ tinh khiết cao. Vì tranh công, Triệu Thất đưa sắt tinh khiết mà Giang Thiếu Bạch tinh luyện trước đó, kết quả Liễu Ngâm dễ dàng tra ra được năng lực của Giang Thiếu Bạch.
Liễu Ngâm mắng Triệu Thất một trận, hỏi y tại sao không sớm báo cáo thực lực của Giang Thiếu Bạch. Triệu Thất cống hiến sắt tinh khiết mà không được thứ gì tốt, trái lại còn bị giáng chức. Liễu Ngâm bảo y phải mời Giang Thiếu Bạch trở lại, nếu không thành công sẽ trục xuất y ra khỏi Liễu gia.
Hiện tại Triệu Thất hàm hồ đáp rằng Liễu Ngâm đã biết năng lực tinh luyện kim loại của Giang Thiếu Bạch, ông kinh động như gặp thiên nhân nên muốn nhận Giang Thiếu Bạch làm đồ đệ.
Liễu Ngọc hơi ngạc nhiên nói: “Tứ thúc muốn nhận Giang thiếu làm đồ đệ sao?”
Triệu Thất khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Liễu Ngọc nhíu mày nói: “Tứ thúc phản ứng quá chậm chạp, lúc Giang thiếu đã không còn hứng thú với luyện khí thì tứ thúc mới chịu dạy. Tứ thúc là luyện khí sư, vậy mà không hiểu đạo lý rèn sắt khi còn nóng.”
Diệp Đình Vân nhìn Liễu Ngọc mà cạn lợi. Đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Vừa nhìn là biết Triệu Thất có lý do đặc biệt gì đó nên muốn Giang Thiếu Bạch quay về hỗ trợ, nhưng có đồng đội heo là Liễu Ngọc ở đây, nhất định Triệu Thất rất đau đầu.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Liễu thiếu nói rất có lý.”
Liễu Ngọc: “Đúng không?”
Triệu Thất: “…”
***
Triệu Thất liên tục mời, cuối cùng Giang Thiếu Bạch đến Liễu gia một chuyến, giúp Liễu Ngâm tinh luyện kim loại. Thật ra hắn vẫn có hứng thú với thuật luyện khí của Liễu Ngâm, học được không ít từ đối phương.
“Kim võ hồn đúng là thần khí!” Liễu Ngâm nhìn khối hồng nham thiết biến đổi hình dạng trên tay Giang Thiếu Bạch, nhịn không được cảm thán.
Mà trong mấy ngày này, Liễu Ngâm đã cảm thán câu này không biết bao nhiêu lần rồi. Bản thân ông là người say mê luyện khí, mỗi lần nhìn năng lực của Giang Thiếu Bạch đều không ngừng ao ước.
“Nếu ngươi dấn thân vào sự nghiệp luyện khí thì không đến mười năm sẽ thành luyện khí sư.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Ta chỉ có hứng thú với luyện khí mà thôi, không có khả năng luyện khí cả ngày.”
Liễu Ngâm cau mày nói: “Làm việc phải chuyên chú, chân trong chân ngoài không làm nên chuyện.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Tiền bối nói rất đúng, chẳng qua tính ta là thế, không thể thay đổi được.”
Liễu Ngâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Giang Thiếu Bạch, dường như rất ghét hành vi lãng phí thiên phú của hắn.
Giang Thiếu Bạch làm như không nhìn ra ánh mắt của ông, bình thản nói: “Nhiệm vụ của ta hôm nay đã xong rồi.”
Ông gật đầu, ném một cái thẻ ngọc cho hắn.
Trong thẻ ngọc ghi chép truyền thừa thuật luyện khí, sau khi Giang Thiếu Bạch quay lại luyện khí đường đã đạt thành hiệp nghị với Liễu Ngâm. Hắn đến giúp ông tinh luyện kim loại, ngược lại ông dạy cho hắn biết kiến thức liên quan đến luyện khí. Rất nhiều điểm mấu chốt nhập môn luyện khí đều là cơ mật của luyện khí sư, dưới tình huống bình thường thì hắn sẽ không học được.
Ra khỏi phòng luyện khí của Liễu Ngâm, Giang Thiếu Bạch quay về trang viên.
“Ngươi luyện chế được súng lục hả?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Hắn nghe thế gật đầu đáp: “Ừ.”
Giang Thiếu Bạch đã thử nghiên cứu Lôi Diễm Châu và Hỏa Diễm Châu của thế giới này. Xét theo trình độ nào đó thì những loại châu kia có thể gây nổ, tính chất tương tự lựu đạn ở trái đất, có uy lực không kém, lại không cần tiêu hao nguyên lực. Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó là không dễ khống chế độ chính xác. Nếu rơi vào tay những người như Liễu Ngọc thì hiệu quả thu được không đáng là bao.
Sau đó hắn dùng vật liệu ở thế giới này nghiên cứu chế tạo được súng, lại tham khảo thêm lý thuyết về chế tạo vũ khí ở trái đất.
Uy lực của khẩu súng không tồi, viên đạn bắn ra gây nổ, có thể dùng để đối phó với tu sĩ Động Thiên Cảnh, hiệu quả hẳn là rất khá.
“Ta nghe Liễu Ngọc nói tứ thúc của y rất thích ngươi, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, phải không vậy?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Đúng là vậy, nhưng ta từ chối rồi.” Giang Thiếu Bạch đáp.
“Tại sao?”
Hắn cười cười: “Vì trình độ của ông ta không đủ cao.”
Cậu nghe thế bật cười: “Ghi thù à?”
Giang Thiếu Bạch nghiêng nghiêng đầu: “Không sai.” Thiên tài như hắn mà bị nhận lầm là bất tài, Liễu Ngâm đúng là có mắt không tròng.
“Ta cảm giác gần đây tu luyện như bị bình cảnh.”
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Ta cũng kẹt ở đỉnh sơ kỳ Động Thiên Cảnh.”
Sau khi hai người tu luyện đến Động Thiên Cảnh liền rời khỏi Hổ Nha Trại. Thời gian hai người rời đi không lâu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã tu luyện đến đỉnh sơ kỳ đã là rất nhanh rồi. Có điều đối với Giang Thiếu Bạch, tu vi bị trì trệ khiến hắn khó chịu cả người.
“Ta nghe nói có một đại bí cảnh sắp mở ra, gọi là bí cảnh Thiên Tinh. Mấy ngày trước, phòng đấu giá Thương Minh có đấu giá một lệnh bài, ra ba trăm mười hai vạn nguyên thạch.” Diệp Đình Vân thở dài: “Đắt như vậy, thật khiến người ta đau đầu.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, nghe nói là bí cảnh Thiên Tinh là bí cảnh có tài nguyên phong phú, bên trong có vô số cơ duyên, nếu may mắn còn có thể tìm được truyền thừa. Nhưng tỉ lệ chết trong đó cũng rất cao. Đương nhiên chỉ cần có thể bình an đi ra là sẽ có thu hoạch lớn.
Đáng tiếc, lệnh bài đều bị mấy đại tông môn chia nhau, rất ít lệnh bài đến tay tán tu.
Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Ngươi nghĩ xem, có phải chúng ta cũng nên đi ra ngoài tìm cơ duyên không?”
Hắn cau mày, tu vi đến bình cảnh, chỉ trông chờ đóng cửa ở nhà khổ tu thì không được, ra ngoài rèn luyện một chuyến có thể có thu hoạch bất ngờ. Không cần nghĩ đến bí cảnh có tài nguyên phong phú như bí cảnh Thiên Tinh, nhưng vẫn còn rất nhiều nơi có thể tìm kiếm cơ duyên.
Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Cũng được, nhưng ta muốn chuẩn bị đồ vật nhiều một chút.”
“Được.”
Đi ra ngoài rèn luyện phải chuẩn bị vài loại đan dược, khôi phục nguyên khí, chữa thương, giải độc… tất cả đầu phải chuẩn bị đầy đủ. Pháp khí thuấn di cũng nên chuẩn bị một chút, vào thời điểm mấu chốt sẽ cứu được một mạng.
Kế đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chuẩn bị đi ra ngoài rèn luyện, lúc này trên bầu trời Thương Minh chợt xuất hiện một trận mưa sao băng dồn dập.
Kèm theo trận mưa sao băng, mọi nơi đều chấn động.
***
Liễu Ngọc đến tìm Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
“Ngươi hỏi chúng ta có hứng thú đi vào bí cảnh Thiên Tinh không hả?” Giang Thiếu Bạch quái dị hỏi lại.
Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Ừ.”
Hắn nghi ngờ nói: “Đương nhiên là muốn đi, nhưng chúng ta không có danh ngạch.”
Liễu Ngọc cười thần bí: “Không cần lo lắng, ta có.”
“Ngươi lấy danh ngạch từ đâu? Thương Minh bán đấu giá lệnh bài, dường như bị một tán tu Toàn Đan mua rồi.”
Liễu Ngọc đáp: “Là ông ngoại cho ta. Theo lý mà nói, bí cảnh Thiên Tinh phải mở ra vào năm năm sau. Lần trước khi ông ngoại đến có cho ta lệnh bài, căn dặn ta tu luyện nghiêm túc, tranh thủ trước khi bí cảnh mở ra phải tu luyện đến trung kỳ Động Thiên Cảnh, có điều hiện tại xem ra không kịp rồi.”
Giang Thiếu Bạch trừng mắt, không hiểu hỏi: “Danh ngạch này phải rất quý hiếm, Liễu gia không có ai đi sao?”
“Đương nhiên người ở Liễu gia muốn đi, nhưng ta không muốn dẫn bọn họ.”
Diệp Đình Vân cau mày: “Ngươi đưa danh ngạch cho chúng ta, trưởng lão Liễu gia chắc chắn sẽ phản đối.”
Theo hiểu biết của cậu, bí cảnh Thiên Tinh có cấm chế tự nhiên, chỉ những người ba mươi tuổi trở xuống và cấp Toàn Đan trở xuống mới có thể tiến vào. Rõ ràng phụ thân Liễu Ngọc có tuổi tác không phù hợp, nhưng Liễu gia có không ít người trẻ tuổi xuất sắc.
Liễu Ngọc lắc đầu đáp: “Không đâu. Chuyện lệnh bài này ta không nói cho người Liễu gia biết, ông ngoại ta có dự định năm năm sau sẽ chọn hai tu sĩ thích hợp cùng vào bí cảnh với ta. Nếu ông không tìm được người thích hợp thì để ta tự tìm. Không ngờ bí cảnh Thiên Tinh lại mở ra sớm như vậy, ông ngoại hẳn là đang bế quan ở tông môn.”
Giang Thiếu Bạch gãi gãi đầu, cơ hội đưa tới cửa thế này, nếu bỏ lỡ thì quá đáng tiếc.
“Mặc dù hơi xấu hổ nhưng nếu Liễu thiếu không chê chúng ta gây cản trở, vậy thì chúng ta sẽ đi cùng Liễu thiếu, trong bí cảnh sẽ tận tâm bảo vệ ngươi chu toàn.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Liễu Ngọc gật đầu nói: “Đã quyết định vậy thì chúng ta đi nhanh một chút. Với tình huống thông thường thì trong vòng mười lăm ngày sau khi có mưa sao băng, bí cảnh sẽ mở ra, chúng ta cần đến Lạc Tinh Lĩnh trong mười lăm ngày, sau đó kích phát lệnh bài tiến vào bí cảnh.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nên đi nhanh một chút, nếu để người nhà họ Liễu biết chuyện, sợ là Liễu Ngọc sẽ lâm thời đổi ý. Mặc dù làm vậy không được tử tế cho lắm, nhưng thời cơ tốt như thế ngay trước mắt, không thể không lo nghĩ chu toàn.
Thế là ba người cưỡi pháp khí phi hành của Liễu Ngọc rời khỏi trang viên.
***
Tin tức bí cảnh Thiên Tinh xuất hiện sớm khiến khắp nơi sôi sục cả lên.
Lúc nhóm Giang Thiếu Bạch đến được Lạc Tinh Lĩnh thì chỉ còn cách ngày bí cảnh Thiên Tinh mở ra hơn một ngày.
“Hình như phía trước có đánh nhau, không biết lý do là gì?” Liễu Ngọc hiếu kỳ nói.
Giang Thiếu Bạch thả linh hồn lực nhìn xung quanh, thấy một đôi thanh niên nam nữ bị mười mấy người truy sát. Thanh niên nhìn mấy người đuổi theo, tức giận nói: “Các ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Cầu Đạt, ngươi đã bị thương như vậy, tiến vào bí cảnh Thiên Tinh chỉ có chết mà thôi, không bằng giao lệnh bài ra.” Nam tử áo trắng cầm đầu nói.
Thanh niên bị đuổi giết tức giận nói: “Ta chỉ có một lệnh bài Thiên Tinh. xem các ngươi chia nhau thế nào?”
Đối phương cười nói: “Chỉ cần ngươi giao lệnh bài cho chúng ta, còn làm sao chia thì không cần ngươi nhọc lòng.”
“Vậy thì tốt, cho ngươi.” Thanh niên bị đuổi giết tựa hồ nghĩ thông không thể bảo vệ nổi lệnh bài bèn vứt ra.
Giang Thiếu Bạch đứng xa xa nhìn lệnh bài bay ra ngoài, giật mình nghĩ đó là số tiền kếch xù đó!
Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, câu này đúng là không sai, cực khổ kiếm tiền nào nhanh như ăn cướp được.
Lệnh bài bị nam tử áo trắng cướp được, mấy tu sĩ khác lập tức đỏ mắt.
“Lệnh bài trong tay hắn, cướp lấy!”
Giang Thiếu Bạch nhanh chóng phát hiện người bị đuổi giết biến thành nam tử áo trắng hăng hái đuổi giết người ta trước đó. Hắn ta bị bao vây tấn công, trong trận hỗn chiến, liên tục có người nghe được tin tức gia nhập, nhiều tu sĩ nhanh chóng trở thành thi thể. Đối diện với lệnh bài, mấy tu sĩ như phát điên hết.
Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Chúng ta đi trước.”
Liễu Ngọc gật đầu, bí cảnh còn chưa mở ra mà đã gặp cảnh tượng như thế, so với vẻ phấn khởi khi vừa đến, hiện tại trong lòng y lo lắng hơn vài phần.
Hết chương 246
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...