Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chuẩn bị hành lý xong xuôi, cuối cùng cáo từ Tư Tế đại nhân và bộ lạc.
Bạch Miểu đã biết trước từ lâu là sẽ có ngày này, nên dù ông ta tiếc nuối nhưng không ngăn cản.
Diệp Đình Vân để lại linh thực và cây sữa trong sân cho bộ lạc.
Linh thực thì không nói, Diệp Đình Vân kích thích cây sữa phát triển biến dị, kết trái vừa nhiều vừa to, đối với bộ lạc mà nói thì đây là tài phú khó có được.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lặng lẽ rời đi, nhưng không ít người nghe được tin tức từ trước nên yên tĩnh đưa tiễn.
Sau khi hai người xuống núi, họ dùng linh lực quét qua, phát hiện không ít chiến sĩ bộ lạc đứng trên núi cao nhìn theo họ rời đi, mấy trăm người lít nha lít nhít đứng một loạt.
Giang Thiếu Bạch khẽ thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên Dực Phi từ trong rừng phía trước chui ra, cậu bé mở to hai mắt, gương mặt như muốn khóc.
Giang Thiếu Bạch xua tay ra hiệu cậu bé quay về, Dực Phi nhìn hắn, chợt òa lên khóc to.
“Đừng khóc, tặng cho nhóc cái đi.” Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nhét hai bình tương ớt cho cậu bé.
Dực Phi cầm tương ớt, ôm chặt đùi hắn mà gào khóc.
Đa Đa liếc mắt nhìn Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ hắn đúng là tên lừa đảo, quà ly biệt mà lại tặng tương ớt.
Dực Phi khóc như ruột gan đứt từng khúc, Giang Thiếu Bạch phát hiện cậu bé còn chùi nước mũi lên người hắn.
Lúc này Dực Bằng từ trong rừng đi ra, đại khái hiểu hai người phải rời đi là chuyện tất yếu, y chỉ gật đầu chào hai người rồi bế Dực Phi ra về.
Diệp Đình Vân nhìn lại Hổ Nha Trại xa xa, chợt cảm thấy buồn vô cớ: “Phải rời khỏi đây rồi, nhưng có chút không nỡ.”
Giang Thiếu Bạch gãi đầu, sống trong Hổ Nha Trại mấy tháng, hắn đã quen cuộc sống trong bộ lạc. Nhưng hắn còn rất nhiều việc muốn làm, không thể không rời đi, với sức ăn hiện tại của hắn, nếu ở lại Hổ Nha Trại thêm một năm nữa e là sẽ ăn sạch hung thú xung quanh Hổ Nha Trại. Lúc đó chỉ sợ Hổ Nha Trại sẽ không còn gì ăn nữa.
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi thích nơi này thì sau này có thể quay lại thăm.”
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Để sau này xem có cơ hội thích hợp không.”
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, thế giới này rất đặc biệt, hắn còn muốn đi bốn phương mở mang kiến thức, hiện tại Hổ Nha Trại hơi nhỏ đối với hắn.
***
Sau khi rời khỏi Hổ Nha Trại, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi về phía lãnh thổ của vương sư.
Trên đường đi, Giang Thiếu Bạch gặp mấy đệ tử tông môn, vì không thăm dò rõ tình huống nên mỗi lần gặp người lạ, hai người đều lánh mặt.
“Đệ tử tông môn quả nhiên lợi hại.” Giang Thiếu Bạch nói.
Những đệ tử tông môn mà hai người gặp đều có tu vi Động Thiên, có người thì hành động đơn độc, người thì có cư dân bộ lạc đi theo hỗ trợ.
Những đệ tử tông môn này đều đang tìm con vương cấp yêu thú kia, trước đó vương sư đại chiến một trận với Lăng Mạc, lưỡng bại câu thương, sau đó vương sư chạy trốn. Có người nghi ngờ vương sư muốn trốn đi, sinh con xong sẽ ra khỏi núi, chờ đến lúc đó sẽ không kịp nửa.
Các đệ tử của Lăng Thiên Tông đến đây đều dốc toàn lực tìm kiếm tung tích vương sư, một khi phát hiện manh mối lập tức báo lên, tông môn sẽ có giải thưởng lớn.
Tương lai sau khi giết được vương cấp yêu thú quá hấp dẫn, đệ tử Lăng Thiên Tông đều kích động.
Giang Thiếu Bạch hiểu rõ, Lăng Thiên Tông có rất nhiều đệ tử, nhưng nhiệm vụ chính của những người đến rèn luyện lần này là thu hoạch yêu tinh. Mà sau khi rời khỏi man hoang, ba người thu hoạch nhiều nhất sẽ được tông môn ban thưởng phần thưởng vô cùng hậu hĩnh và quý giá.
Phần thưởng hạng nhất là ba viên Hoàng Long Đan, đan dược này có thể nâng cao tỉ lệ đột phá tiểu cảnh giới, là đan dược vô cùng quý hiếm.
Thập Vạn Đại Sơn không phải vùng đất hiền lành, mặc dù đệ tử tông môn có thực lực mạnh, nhưng kinh nghiệm lại ít nên chuyện tử vong thường xảy ra. Lăng Thiên Tông không quá để ý khi có đệ tử tử vong, trong mắt bọn họ, chỉ có đệ tử trải qua thử thách đẫm máu mới là đệ tử đủ tư cách.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời khỏi bộ lạc đã bốn ngày, gặp được một đệ tử tông môn đơn độc đã tử vong, hai người không hề do dự lấy tài sản của người đó.
“Nguyên thạch vụn! Đệ tử tông môn thật có tiền.” Trước đó Bạch Miểu có cho hắn mấy khối nguyên thạch vụn, coi như là báu vật, không ngờ trên người một đệ tử tông môn đơn độc lại có hơn hai trăm khối nguyên thạch vụn.
Trong mắt các đệ tử tông môn, người sống ở vùng đất hoang dã này là những kẻ nghèo hèn chưa khai hóa, mà trong mắt những cư dân vùng đất này thì đệ tử tông môn chính là những con dê béo thiếu kinh nghiệm sống.
Thỉnh toảng Tư Tế để lộ tin tức, Giang Thiếu Bạch biết được dù cư dân các bộ lạc rất kiêng dè đệ tử tông môn, nhưng nếu gặp được thời cơ thích hợp thì họ sẽ không hề do dự ra tay hạ sát. Chuyện này không còn cách nào khác, đệ tử tông môn giàu như thế, giết một người bằng đi săn mấy tháng, thậm chí mấy năm, người chết vì tiền chim chết vì ăn mà.
Giang Thiếu Bạch cầm nguyên thạch vụn, nguyên lực bắt đầu khởi động, nguyên khí dồi dào ồ ạt tiến vào người hắn. Đồ tốt, đúng là rất tốt!
Diệp Đình Vân thảy thảy nguyên thạch vụn trên tay nói: “Dường như ở bên ngoài, thứ này là một loại tiền tệ, đừng dùng hết.”
Hắn gật đầu: “Biết rồi.” Dù ở bất kỳ nơi nào, không có tiền là không được, ít nhiều gì phải giữ lại một ít để chi tiêu.
“Nếu có thể gặp được nhiều tên xui xẻo hơn thì tốt.”
Không lâu sau, hai người gặp được “tên xui xẻo” thứ hai, nhưng đáng tiếc là đã có người nhanh chân hơn, lột sạch hết những thứ có ích trên người tên kia. Giang Thiếu Bạch nhìn thi thể không còn cả quần áo, cảm nhận sâu sắc cạnh tranh thật khốc liệt.
Vì đệ tử tông môn đến quá đông, Thập Vạn Đại Sơn trở nên rất hỗn loạn, ban đêm là thời gian không an toàn nhất.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân giết được một con bạo nha thỏ cấp Động Thiên Cảnh rồi chiếm lấy sào huyệt của nó. Con thỏ có lực nhảy kinh người và vô cùng hung bạo, nhưng họ lấy hai địch một nên không quá khó giải quyết. Hắn sờ sờ da lông thỏ, nhịn không được nói: “Bộ lông này không tồi, có điều không mềm bằng da gấu tuyết.”
“Da lông chưa xử lý qua thì hơi cứng là đúng rồi. Nhưng đây là da yêu thú Động Thiên Cảnh, lực phòng ngự tốt hơn những thứ ở bộ lạc rất nhiều.”
Diệp Đình Vân chú ý thấy đệ tử tông môn cũng sẽ thu thập da lông yêu thú và yêu tinh, hình như những thứ này có thể đổi được nguyên thạch vụn, người bên ngoài thường thu mua thứ này.
Giang Thiếu Bạch đưa da thú cho Đa Đa, chuột ngố trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nuốt da thú vào bụng, còn bày tỏ chỉ có một lần này thôi, lần sau đừng cho nó mấy thứ rẻ tiền như thế này.
Giang Thiếu Bạch cắt một cái đùi thỏ, nướng cho Diệp Đình Vân ăn: “Nếm thử đi.”
Cậu nhận đùi thỏ bắt đầu gặm, nhiều người ở Hổ Nha Trại có kỹ thuật nướng thịt không tồi, trước khi đi, Giang Thiếu Bạch có tìm đến các “chuyên gia” hỏi qua, sau mấy ngày đặc huấn, tay nghề nướng thịt của hắn đã tăng vọt. Hắn nghĩ nếu lúc này quay về trái đất, mở một hàng đồ nướng chắc chắn sẽ rất đông khách.
Giang Thiếu Bạch đã ăn không ít hung thú cấp Luyện Huyết Cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên ăn hung thú Động Thiên Cảnh. Hắn gặm thịt nướng, gương mặt đầy thích thú: “Ngon thật!” Tay nghề của hắn đúng là khỏi chê.
Đa Đa cũng hì hục gặm thịt nướng, nghe Giang Thiếu Bạch khoe khoang như vậy, nó không kiềm được liếc hắn một cái. Giang Thiếu Bạch nhìn chuột ngố nói: “Đa Đa, ngươi cẩn thận một chút, đây là thịt soái cấp hung thú, coi chừng ăn vào bị bể bụng đó.”
Chuột ngố không thèm để ý đến hắn, Diệp Đình Vân cười nói: “Gần đây thực lực của Đa Đa đã tăng lên nhiều rồi, năng lực tầm bảo cũng tăng theo.”
Hai người đang ăn thịt nướng, bỗng có tiếng bước chân truyền đến.
“Nhanh lên, nhanh lên, ở đây, ta nói ở đây có người…” Một giọng nói vui sướng vang lên.
Giang Thiếu Bạch nghe tiếng nhìn qua, ba nam một nữ xuất hiện trước mắt hắn. Người vừa lên tiếng là nam nhân đi đầu tiên. Người này một thân hoa phục, dáng người hơi mập, gương mặt tựa hồ bôi phấn, nhìn có cảm giác hơi ẻo lả.
Giang Thiếu Bạch quay đầu lại, cùng Diệp Đình Vân hai mắt nhìn nhau.
Người kia tên là Liễu Ngọc, y đến gần, như rất thân quen nói: “Các ngươi nướng thịt thật thơm.”
“Tàm tạm thôi.”
Liễu Ngọc kích động nói tiếp: “Cho ta một chút, ta mua.” Y móc ra một đống nguyên thạch vụn.
Giang Thiếu Bạch nhìn lướt qua bàn tay đối phương, nhận ra y tiện tay móc ra hơn hai trăm khối nguyên thạch vụn.
Đại gia nhà giàu nha! Thảo nào cư dân vùng hoang dã này sẽ cướp của những kẻ ngoại lai, cái dáng vẻ nhà giàu mới nổi chết tiệt này, sao có thể không bị cướp chứ?
Giang Thiếu Bạch cắt hơn phân nửa thịt thỏ đưa cho Liễu Ngọc: “Cho ngươi.”
Liễu Ngọc kích động nói: “Cám ơn, đã vài ngày rồi ta không được ăn ngon.”
Hắn nhìn dáng vẻ của đối phương, thầm nghĩ có lẽ hắn gặp được “tu nhị đại” rồi, còn là một tu nhị đại não tàn.
Gần đây Giang Thiếu Bạch gặp rất nhiều người Động Thiên Cảnh, Liễu Ngọc là người có nguyên khí hư phù nhất, hắn thầm đoán tu vi của y đều dựa vào tài nguyên mà miễn cưỡng phát triển.
“Mạc Đông ca, có thịt nướng ăn nè!” Liễu Ngọc hào hứng nói.
Mạc Đông cười cười: “Đa tạ Liễu Ngọc.”
Mạc Đông nhận lấy thịt nướng từ Liễu Ngọc, chia cho Mạnh Nhan Ngọc một miếng lớn, lại chia cho Vu Phàm, cuối cùng tự cắt cho hắn một miếng, còn lại mới đưa cho Liễu Ngọc, thế mà y lại làm như nhặt được bảo.
Giang Thiếu Bạch thoáng cau mày, thịt nướng này là Liễu Ngọc bỏ tiền mua, kết quả chia xong, đến lượt y chỉ còn một phần sáu, thế mà Liễu Ngọc còn vui như vậy.
“Hai vị là người của Lăng Thiên Tông sao?” Mạc Đông lên tiếng hỏi.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không phải, chúng ta là cư dân Thập Vạn Đại Sơn.”
Mạc Đông cười cười: “Thì ra là thế.”
Giang Thiếu Bạch phát hiện sau khi hắn nói xong, Vu Phàm hơi lộ vẻ khinh thường, dù Mạc Đông kiềm chế rất tốt nhưng đáy mắt cũng có vài phần khinh miệt. Trái lại Liễu Ngọc rất hiếu kỳ, dường như rất có hứng thú về Thập Vạn Đại Sơn.
Liễu Ngọc tò mò hỏi: “Hai ngươi luôn sống ở Thập Vạn Đại Sơn à? Nhìn hai ngươi không giống người man hoang.”
Giang Thiếu Bạch cười cười, cư dân Thập Vạn Đại Sơn thường cao to, cả người lộ ra hơi thở hoang dã, chiều cao trung bình của tu sĩ tông môn thấp hơn họ không ít. Nếu so sánh với những tu sĩ tông môn ngoại lai thì Giang Thiếu Bạch không tính là thấp.
Diệp Đình Vân cười nói: “Chúng ta đi theo trưởng bối gia tộc tới đây, nhưng lạc mất nhau, chúng ta tiếp tục sinh sống ở đây.”
Vu Phàm nhìn Diệp Đình Vân một cái, trong lòng càng khinh thường, lạc mất gì đó hẳn là chết mới đúng. Hai tán tu không nơi nương tựa mà cũng đến đây tìm vận may, e là chết đến nơi cũng không biết.
Liễu Ngọc chớp mắt nói: “Thì ra là thế. Vậy hai ngươi muốn đi ra ngoài sao? Nơi này tài nguyên nghèo nàn nhưng trái lại hung thú rất nhiều.”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Đúng là chúng ta muốn đi ra ngoài, nhưng không tìm thấy đường.”
“Nếu các ngươi muốn đi ra ngoài, ta có thể…”
“Liễu Ngọc…” Vu Phàm trừng Liễu Ngọc nói: “Lần này chúng ta ra ngoài là có chính sự.”
Y nghe thế như nhớ ra gì đó, áy náy cười gượng với Diệp Đình Vân. Cậu lắc đầu ý bảo không sao.
Giang Thiếu Bạch quan sát mấy người kia, thầm nghĩ bầu không khí giữa họ khá kỳ quái.
Mạc Đông rất ôn hòa đối với Liễu Ngọc, nhưng lại có cảm giác như gần như xa. Vu Phàm thì có vẻ không ưa Liễu Ngọc, nói chuyện cứ khịa tới khịa luôn. Dường như tình cảm giữa Mạnh Nhan Ngọc và Mạc Đông rất tốt, quan hệ giữa cô ta và Vu Phàm cũng không tồi.
Có lẽ bốn người kia không nghỉ ngơi đã lâu, phát hiện hang thỏ của Giang Thiếu Bạch không tệ bèn hỏi có thể nghỉ lại không, Diệp Đình Vân gật đầu đồng ý.
Sau khi Mạc Đông đi vào hang, lập tức bố trí vài cái bẫy, có lẽ đề phòng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Hắn và cậu ở bên ngoài trông lửa, lúc này Liễu Ngọc đi tới.
“Liễu thiếu gia, sao không nghỉ ngơi đi?”
Y lắc đầu nói: “Ngủ không được, chỗ này khó ngủ quá.”
Liễu Ngọc khẽ thở dài, trong hang thỏ có mùi thỏ, y không thích ứng được. Liễu Ngọc cào tóc, thầm nghĩ bản thân quá yếu ớt nhưng lại không thể làm gì khác.
Giang Thiếu Bạch hỏi thăm lai lịch của Liễu Ngọc, không ngờ y nói ra hết. Thì ra bọn họ đến từ Thương Minh, bốn người đều xuất thân từ tứ đại gia tộc ở Thương Minh.
Tứ đại gia tộc có quan hệ cạnh tranh, nhưng nếu gặp phải đại địch thì sẽ liên hợp với nhau, nhất trí đối ngoại, quan hệ giữa họ khá phức tạp.
Thương Minh giỏi về kinh thương, cũng có quan hệ nhất định với Lăng Thiên Tông. Không ít thiên tài của Thương Minh đều gia nhập Lăng Thiên Tông.
Lúc Liễu Ngọc nhắc đến Mạc Đông, giọng nói y trở nên phấn chấn, kể Mạc Đông xuất sắc như thế nào, mười sáu tuổi đã lên đến Động Thiên, thực lực vô cùng cao. Lúc y nhắc đến Vu Phàm thì giọng nói có phần chán ghét, nhắc đến Mạnh Nhan Ngọc thì ánh mắt lại phức tạp.
Trò chuyện một lúc, Giang Thiếu Bạch đã thăm dò đại khái, Liễu Ngọc thích Mạc Đông, nhưng Mạc Đông và Mạnh Nhan Ngọc lại có thiện cảm với nhau, chẳng qua chưa xác lập quan hệ. Vu Phàm cũng thích Mạnh Nhan Ngọc, nhưng tự biết bản thân không sánh bằng Mạc Đông nên cam tâm tình nguyện làm sứ giả hộ hoa.
Mạnh Nhan Ngọc hẳn phải biết Liễu Ngọc thích Mạc Đông, nhưng cô ta không nói ra, cô ta xem trọng Mạc Đông nhưng lại treo Vu Phàm đó làm lốp xe dự phòng, thủ đoạn không tầm thường.
Giang Thiếu Bạch lấy da gấu tuyết đã xử lý trong bao ra, đưa cho Liễu Ngọc nói: “Có phải vì da chưa xử lý còn cứng nên ngươi ngủ không được? Vậy ngươi cầm cái này đi.”
Liễu Ngọc sờ sờ da gấu tuyến, phấn chấn nói: “Đa tạ ngươi rất nhiều, cái này bao nhiêu tiền, ta mua.” Y vừa nói vừa cầm một nắm nguyên thạch vụn ra.
Giang Thiếu Bạch thấy thế thầm nghĩ khó trách trước kia trên internet luôn có người la hét “đại gia, chúng ta làm bạn đi“, làm bạn với kẻ có tiền đúng là sung sướng.
“Sao lại thế được?” Giang Thiếu Bạch vờ nói.
“Được mà, đừng ngại.”
Đa Đa quơ quơ móng vuốt, giành lấy nguyên thạch vụn trước Giang Thiếu Bạch.
Liễu Ngọc chú ý thấy Đa Đa, y cảm thấy thú vị, lại móc ra mấy khối nguyên thạch vụn trêu chọc chuột ngố. Đa Đa có được chỗ tốt lập tức bày vẻ mặt ngây thơ lừa gạt người ta. Liễu Ngọc thấy thế, lại lấy một nắm nguyên thạch vụn ra cho Đa Đa, chuột ngố vui sướng nhảy tới nhảy lui.
Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ kích động của Liễu Ngọc, thầm nghĩ thì ra Đa Đa bán nhan sắc rất có hiệu quả.
“Đa tạ.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
“Đừng khách sáo.”
Hắn thầm nghĩ vị đại thiếu gia này quả nhiên vừa ngốc vừa ngây thơ, không biết là ai bồi dưỡng cậu ta thành như vậy.
Hết chương 251
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...