Edit: OnlyU
Một tô gà hầm sâm nhanh chóng được bưng lên, Giang Thiếu Bạch ăn uống ngon lành. Chuột tầm bảo thèm thuồng ngồi bên cạnh, hai mắt sáng long lanh nhìn hắn.
“Mày không ăn được món này.” Giang Thiếu Bạch vừa ăn vừa thuận tay ném một hạt dưa cho Đa Đa.
Gần đây khẩu vị của chuột ngốc bị dưỡng khó chiều, nó không còn hứng thú với hạt dưa nữa, không thèm động móng vuốt.
Diệp Đình Vân đi vào phòng, trông thấy Giang Thiếu Bạch đang ăn gà hầm sâm ngon lành, cậu lên tiếng: “Tâm trạng cậu không tồi nhỉ?”
Hắn gật đầu đáp: “Vừa hoàn thành một vụ làm ăn.” Lục Anh rất có tiền, dễ bị lừa lắm.
Giang Thiếu Bạch vốn nghĩ đi chuyến này được thù lao 50 triệu là hơi ít, ai ngờ sơ ý kiếm thêm được hơn một trăm triệu, hắn lập tức thay đổi suy nghĩ.
Diệp Đình Vân nghe hắn kể lại chuyện vừa xảy ra, cậu nghĩ mua bùa hẳn là ý của người lớn nhà họ Lục. Hôm qua sau khi Lục Anh bị tấn công có nhắc tới bùa bình an, lúc ấy nét mặt của họ khá tò mò nhưng ngại hỏi nhiều, bây giờ không kiềm được bảo Lục Anh đi mua.
Mặc dù Lục Anh thuộc dòng chính nhà họ Lục nhưng dù sao chỉ là một đứa bé, một mình cô bé không có số tiền lớn như vậy được.
Đối với nhà họ Lục thì một triệu dollar mua một lá bùa bình an không phải là đắt. Theo như hiểu biết của cậu, con dâu nhà họ Lục mang thai, tiền dưỡng thai đã là hai ba trăm triệu.
Hiện tai họ đang cảm thấy bất an, nghĩ rằng thứ như bùa bình an có càng nhiều càng tốt, bỏ tiền có thể giữ mạng, dù sao mỗi người chỉ có một cái mạng.
Lúc này Doãn Hạ Võ đi đến cạnh Giang Thiếu Bạch nói: “Huấn luyện viên, lát nữa Lục tiên sinh có một hội nghị quan trọng, cậu xem…”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi đi cùng ông ta.”
Đào Lâm nhìn canh gà còn lại, hơi hâm mộ nghĩ huấn luyện viên chính là huấn luyện viên, đi tới chỗ nào cũng ăn uống thoải mái, đãi ngộ hoàn toàn khác với bọn họ.
Mới vừa thu được một số tiền lớn khiến Giang Thiếu Bạch làm việc rất nhiệt tình, trước giờ chưa từng có hăng hái như vậy.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Hắn đi cùng xe đi với Lục Mậu Vinh. Trong xe có tổng cộng 4 người, ngoại trừ Lục Mậu Vinh và Giang Thiếu Bạch thì còn có một trong hai người tu tập cổ võ mà hắn từng gặp khi vừa đến đây. Giang Thiếu Bạch nhớ hình như đối phương tên là Tần Sở Long, xuất thân trong một gia đình cổ võ.
“Giang thiếu, cám ơn cậu chuyện Tiểu Anh.” Lục Mậu Vinh nói.
Giang Thiếu Bạch cười cười đáp: “Việc nhỏ như nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Hắn ngồi cạnh Lục Mậu Vinh, cảm nhận được luồng khí từ bùa bình an phát ra, quả nhiên Lục Anh mua nhiều bùa bình an không phải độc chiếm một mình.
Nước M vắng vẻ, xe hơi chạy như bay về phía trước, trên đường không gặp được bao nhiêu xe. So sánh với Trung Quốc thì bầu trời ở đây trong xanh sáng sủa hơn rất nhiều, ánh mặt trời rực rỡ, mây trắng bay lượn lờ.
Giang Thiếu Bạch ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bỗng hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Phía trước trên bầu trời là một cần cẩu lớn đang treo một khối xi măng rất lớn.
Dây xích trên cần cẩu đột nhiên bị đứt, cánh tay cần cẩu dài chừng 2m, bề rộng chừng 1.5m, khối xi măng cao chừng 1m từ trên trời giáng xuống chiếc xe của Giang Thiếu Bạch.
Trong chớp mắt, Giang Thiếu Bạch nhảy lên nóc xe, tung cú đấm đánh bay khối xi măng ra ngoài. Giây phút khi khối xi măng bị Giang Thiếu Bạch đấm một cú, nó lập tức xuất hiện cả trăm vết nứt lấy vị trí cú đấm làm trung tâm, sau đó vỡ nát ra.
Lục Mậu Vinh chứng kiến màn này mà trợn mắt há hốc mồm.
Lúc khối xi măng rơi xuống, ông ta đã nghĩ lần này chạy trời không khỏi nắng, kết quả cả khối xi măng to đùng bị đánh bay, đây là xi măng đó, không phải bong bóng!
Lục Mậu Vinh không thể tin nổi, đây là việc mà sức người có thể làm được sao?
Giang Thiếu Bạch biểu diễn một màn kinh động lòng người, vừa khéo bị tài xế chiếc xe phía sau chứng kiến tất cả, mấy chiếc xe chạy sau đã dừng lại hết, vài người da trắng hô to “Superman!”, “Superman!”.
Còn Giang Thiếu Bạch, hắn tung cú đấm xong thì linh hoạt luồn vào trong xe. Mấy xe phía sau như thấy được idol vậy, cả đám đuổi theo chụp ảnh.
Lục Mậu Vinh nhìn mấy chiếc xe đang đuổi theo phía sau, bất đắc dĩ nói: “Lái nhanh lên, cắt đuôi những người đó.”
Tần Sở Long hoàn toàn sợ ngây người: “Giang thiếu…”
Tần Sở Long là người của gia tộc cổ võ, trên thực tế, thành viên của gia tộc cổ võ không xem vào mắt người của đội Phi Long, chê thực lực của họ. Y biết Giang Thiếu Bạch là huấn luyện viên đội Phi Long nhưng không coi ra gì. Y đang nghĩ lúc nào đó sẽ đánh giá năng lực Giang Thiếu Bạch, nhưng một màn vừa rồi đã làm y chấn động.
Trong lòng Tần Sở Long hoảng sợ không thôi, tay không đánh bay một vật nặng gần mười tấn, trưởng bối mạnh nhất trong gia tộc y cũng không làm được, huống chi Giang Thiếu Bạch còn trẻ tuổi như vậy, thế mà…
Giang Thiếu Bạch híp mắt nói: “Vừa rồi trên không có người cắt dây xích.”
Nét mặt Lục Mậu Vinh hơi thay đổi: “Lần này ít nhiều cám ơn Giang thiếu.”
Ông ta đã biết Giang Thiếu Bạch là một trong những vệ sĩ bên Trung phái đến, nhưng ông ta vốn không hiểu rõ tại sao bên kia phái một người như thế đến.
Trước khi Giang Thiếu Bạch tới đây, Lục Mậu Vinh đã điều tra về hắn, biết hắn là con trai của Lạc Văn Phong bị thất lạc nhiều năm, cũng thừa kế không ít cổ phần công ty, là một người không thiếu tiền.
Lục Mậu Vinh vốn nghĩ Giang Thiếu Bạch là một đại thiếu gia ham mê phiêu lưu, tới chỗ ông ta tìm kích thích mà thôi, nhưng một màn tay không đánh vỡ khối xi măng đã khiến ông ta mở mang tầm mắt.
Lục Mậu Vinh đột nhiên nghĩ, cấp trên bên Trung rất có tâm mới phái cao thủ như vậy đến.
Giang Thiếu Bạch cười cười nói: “Chỉ như nhấc tay mà thôi.”
Hắn híp mắt, thầm nghĩ chắc chắn đối phương đã tính toán thời gian, canh đúng lúc xe chạy qua rồi cắt đứt dây xích, mục đích là giết người. Nếu hắn không nhìn lầm thì thứ cắt đứt cây cần cẩu là một lưỡi dao kim loại, lưỡi dao cắt dây xong giống như được người nào đó thu về, có thể chính là dị năng giả trong truyền thuyết.
Đáng tiếc hắn đang gánh vác trọng trách bảo vệ Lục Mậu Vinh, nếu không thì hắn có thể đuổi theo tên kia rồi.
Dù sao Lục Mậu Vinh là người từng trải, tuy mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng vẫn biểu hiện trấn định, nếu là người bình thường thì đã hoảng sợ lắm rồi.
***
Video quay cảnh Giang Thiếu Bạch tung cú đấm đánh bay khối xi măng được đăng lên Facebook, lượt view tăng vùn vụt.
Nhiều người nước M vô cùng tò mò về Giang Thiếu Bạch, nhưng khoảng cách khá xa, video quay không rõ nên không nhìn ra được. Họ ngạc nhiên về năng lực của Giang Thiếu Bạch, cũng có người nghi ngờ là dùng hiệu ứng đặc biệt, vài người tương đối thận trọng còn nghĩ đây là vụ mưu sát.
Video vừa lan truyền không lâu thì bị chặn, nhưng mọi người vẫn bàn tán không ngớt, lát sau, video bị xóa bỏ.
***
Giang Thiếu Bạch đi theo Lục Mậu Vinh một ngày, ngoại trừ buổi sáng bị khối xi măng rơi suýt chết thì cả ngày hôm đó coi như bình an.
“Cha, cha không sao chứ?” Lục Thế Huy vô cùng lo lắng hỏi.
Lục Mậu Vinh lắc đầu: “Không sao. Quả nhiên giang sơn nhiều nhân tài. Không ngờ Giang Thiếu Bạch có năng lực xuất chúng như vậy.”
Lục Mậu Vinh có lôi kéo vài bộ đội đặc chủng về hưu, họ đều từng trải qua mưa bom bão đạn, nhiều người có thể lấy một địch mười, thậm chí cả trăm. Nhưng so sánh với Giang Thiếu Bạch thì họ vẫn thua xa.
“Cha, Giang Thiếu Bạch này không tầm thường!” Lục Thế Huy đã điều tra về Giang Thiếu Bạch, lúc đó ông không điều tra kỹ càng, chỉ biết hắn là con trai thứ hai mà Lạc Văn Phong vừa tìm được. Vì cơ thể Lạc Kỳ không tốt nên tương lai rất có thể Giang Thiếu Bạch sẽ thừa kế toàn bộ sản nghiệp của Thiên Kỳ.
Lúc đó Lục Thế Huy còn nghĩ Giang Thiếu Bạch may mắn, có ông bố giàu có như Lạc Văn Phong, nhưng bây giờ ông có suy nghĩ trái ngược, phải là Lạc Văn Phong may mắn mới đúng, sinh được người con tài giỏi như Giang Thiếu Bạch.
“Xem ra nước M muốn đánh thật.” Lục Mậu Vinh lên tiếng.
Lục Thế Huy thở dài, mũi tên đã bắn ra không thể quay đầu lại, chuyện đã tới nước này, chỉ còn một con đường mà thôi. Về nước là chuyện mà ông nội của Lục Thế Huy tâm tâm niệm niệm, trước khi ông lâm chung, Lục Mậu Vinh đã đồng ý với ông cụ lã sẽ dời tổng công ty về quê hương, nếu không làm được thì e là Lục Mậu Vinh sẽ ân hận suốt đời.
***
Giang Thiếu Bạch trở về nhà họ Lục, thấy trên bàn đầy thức ăn.
“Chuẩn bị cho tôi ăn hả?” Hắn lên tiếng hỏi.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, tôi nhờ Lục tiểu thư bảo phòng bếp chuẩn bị đó.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Chỉ có cậu là hiểu tôi.”
Nhà họ Lục làm thức ăn rất ngon, lúc mới tới hắn còn lo lắng Lục gia thích ăn thịt bò còn máu, người nước M giống như rất chung tình với beefsteak chín 7 phần, nhưng người Trung Hoa thì không quen còn máu me như thế.
Vì phòng ngừa, Giang Thiếu Bạch còn mang mì gói theo.
Tuy mùi vị thức ăn ở đây không tồi nhưng dù sao hắn vẫn là khách, không tiện ăn uống như rồng như hổ ở nhà người ta, thế nên hắn thường xuyên ăn không đủ no. Hắn thấy người nhà họ Lục ăn ít quá, nhất là Lục phu nhân, chỉ uống nửa ly sữa bò, ứng phó qua bữa cơm, ăn quá ít.
Diệp Đình Vân quay đầu nói: “Hôm nay mọi người gặp phiền toái?
Giang Thiếu Bạch vừa gặm chân gà vừa nói: “Ừ, có chút phiền, nhưng chuyện nhỏ thôi.”
“Cậu mạnh thật.”
“Tàm tạm ấy mà.”
Từ sau khi dung hợp được hết sát khí của Xi Vưu, sức mạnh của hắn tăng vọt với tốc độ thần tốc luôn, nếu không thì e rằng hôm nay không dễ dàng qua cửa như vậy.
Đào Lâm đi tới, vừa lúc nghe được Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch nói chuyện, hắn thầm nghĩ huấn luyện viên kể lại chuyện này quá hời hợt, bọn họ đã nghiên cứu đoạn video quay cảnh đó, nếu hôm nay không có huấn luyện viên đi cùng thì mọi người trong xe đã bị đè dẹp lép rồi, sức lực của huấn luyện viên quá kinh người.
“Huấn luyện viên.” Đào Lâm đi đến, cung kính gọi một tiếng.
“Có chuyện gì không?”
Đào Lâm nghiêm túc nói: “Tối nay có thể sẽ có hành động, nên còn thỉnh huấn luyện viên tối nay…”
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Vậy buổi tối tôi sẽ tăng ca, tôi biết rồi.”
Đào Lâm: “…” Tối nay có thể sẽ là một trận sinh tử, vậy mà đối với huấn luyện viên chỉ như tăng ca đêm thôi sao?
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đình Vân, cậu nói với Lục Anh giúp chuẩn bị bữa khuya nha.” Hoàng đế không sử dụng binh lính đang đói khi đánh trận. Nếu tối nay tăng ca thì đương nhiên phải ăn nhiều một chút.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Tôi biết rồi. Mà Lục Anh rất thích cậu đó.”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Con nít đều chân trong chân ngoài.” Nay thích minh tinh này đến thích muốn sống muốn chết, còn gọi ông xã à ơi, thế mà mai nhìn thấy ai đẹp trai hơn là lại đổi một ông xã khác. Trước đó Lục Anh còn thích Đình Vân, cố tình tới gây sự với hắn.
Diệp Đình Vân: “…”
***
Hiệp Hội Dị Năng Giả nước M, vài người đang thảo luận gì đó.
“Christo, anh thất bại rồi! Chỉ là một lão già mà anh không giải quyết được.” Một cô gái tóc đỏ đang xoắn xoắn tóc, giễu cợt nói.
Trên đời này có rất ít người có được dị năng bẩm sinh, mà trong đó, nhiều dị năng lại không có tác dụng thực tế gì.
Trong Hiệp Hội Dị Năng Giả có đủ loại người, có người biết ngưng tụ bóng nước, nhưng nước M lại không thiếu tài nguyên nước, năng lực này vô tác dụng. Có người thì biết biến nước thành rượu, có điều một ngày chỉ có thể biến một thùng nước thành rượu, mà còn là loại rượu thông thường, năng lực này cũng vô bổ.
Ngoài ra còn có người có dị năng trị thương, năng lực này rất xuất sắc, nhưng người này chỉ biết làm khép miệng vết thương, còn đối với các loại bệnh như ung thư gì đó thì không có tác dụng, thế nên dù năng lực trị thương có ích nhưng không phải thần kỳ như trong tưởng tượng.
Trong Hiệp Hội, người có lực chiến mạnh nhất chính là Christo, gã có thể khống chế điều khiển kim loại, còn cô gái tóc đỏ tên là Delice, cô ả có thể phóng ra lửa.
Christo hơi kích động nói vấn đề không phải tại gã, do tài liệu điều tra không chính xác, có thêm một nhân vật nguy hiểm cấp SSS bên phía Lục Mậu Vinh.
“Chỉ thêm một tên tiểu bạch kiểm mà thôi, đâu ra người cấp SSS.” Delice khinh thường nói.
Hiệp Hội Dị Năng Giả sẽ đánh giá sắp xếp cấp bậc những người có dị năng, Christo có cấp bậc SSS, hai người tu tập cổ võ từ Trung Quốc phái đến được xếp tương đương cấp S.
Christo buồn bực nói: “Sức lực của hắn rất lớn.”
Delice cười khẩy: “Chỉ là một tên ngu si không có gì ngoài sức mạnh, thế mà anh thất bại dưới tay hắn.” Trong Hiệp Hội cũng có dị năng giả có sức mạnh, nhưng vì đó là dị năng thông thường nên địa vị không cao.
Christo như bị chọc giận, tức giận trợn mắt nhìn Delice.
Hiệp Hội Dị Năng Giả dương thịnh âm suy, Delice không những có dị năng mà còn rất xinh đẹp, địa vị trong hiệp hội khá cao.
Christo và Delice là đối thủ cạnh tranh, hai người bất hòa đã lâu.
“Lần sau tao chắc chắn sẽ giết chết lão già họ Lục, thuận tay giết luôn thằng kia.” Christo hung tợn nói.
Delice cười khanh khách: “Tôi chờ xem, đừng lại lật thuyền trong mương đó.”
Christo nhìn Delice, gã siết chặt tay, vì phẫn nộ mà kim loại cả người phát ra tiếng vang cộng hưởng leng keng.
Hết chương 180
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...