< Ý chí của quần chúng là thành trì kiên cố >
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Soso nhìn Dilin, nhìn Ningya cùng Harvey, cuối cùng lại nhìn Ciro.
Ciro trong lòng lộp bộp một tiếng, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, Soso nói: “Ta cũng đi.”
Hayden nhìn thấu vẻ mặt của bằng hữu kiêm lãnh đạo của mình, bèn giải vây nói: “Đế quốc cần có ngài, hoàng hậu bệ hạ!”
Soso một mặt xoắn xuýt: “Nếu như Reg III lo lắng ta sẽ kế thừa Julan vương vị mà lựa chọn cùng Marina hợp tác, ta có thể tự mình bảo đảm với hắn, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Ciro chân mày nhíu lại, hiển nhiên chuyện không xảy ra trong miệng Soso trong đầu anh đã xảy ra vô số lần. Anh nắm chặt Soso: “Hoàng hậu không nên cách rời con dân của người quá lâu, càng không nên cách rời trượng phu của mình quá lâu.”
Dilin hòa giải: “Em trước tiên ở lại Fariel chờ tin tức của chúng ta, nếu như anh cùng Ningya không thể nào thuyết phục Reg III, thì em hãy ra mặt.”
Ciro đánh nhịp: “Quyết định như vậy đi.”
Môi Soso giật giật, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Vì chuyện kia không biết khi nào thì bắt đầu, càng không biết có thể đại chiến thắng lợi hay không, đại đa số người đang ngồi đều có chút mất tập trung, bữa tối cũng đơn giản. Sau khi kết thúc bữa tối, Ciro gọi Dilin lại.
Anh đi thẳng vào vấn đề nói: “Vương vị của Julan sẽ là Soso.”
Dilin nói: “Ngài đã hỏi qua ý kiến Soso chưa?”
Ciro nói: “Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ.”
Dilin nói: “Ngài để ý vương vị Julan, là vì Soso, hay là vì chính ngài?”
Ciro không chút nghĩ ngợi nói: “Ta và Soso tuy hai mà một, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, có khác biệt gì?”
Dilin trầm mặc một lúc, thở dài nói: “Không nên để cho Soso gánh chịu quá nhiều dã tâm của ngài.” Nhìn Soso dần dần trưởng thành một hoàng hậu đế quốc hợp lệ, trong lòng cậu vừa kiêu ngạo, vừa đau lòng. Đó là em trai cậu che chở từ nhỏ đến lớn, vẫn còn đang nhỏ tuổi chân nam đá chân chiêu học về trái đất đi che chở một quốc gia.
Ánh mắt Ciro chìm chìm. Dilin có thể tiêu sái từ bỏ thân phận người thừa kế công tước, đi theo bước chân Hydeine, ở lại St Paders nghiên cứu ma pháp, làm chuyện hai người cùng yêu thích, nhưng anh lại không có cách nào cho Soso cuộc sống mong muốn nhất.
Đây đại khái là chỗ anh vĩnh viễn không sánh được với Dilin.
“Ta biết.” Chờ chuyện Đông Côi Mạc kết thúc, hắn sẽ cùng Soso cẩn thận nói chuyện. Thời điểm đó, đế quốc cùng Mộng đại lục nên nghênh đón một thời kì tương đối vững vàng, mà anh cũng có thể bắt tay tạo ra một hoàn cảnh sống thích hợp hơn cho Soso.
Ví dụ như, nâng cao chất lượng của học viện pháp thuật hoàng gia.
Ví dụ như, giảm bớt chức trách của hoàng hậu.
Ví dụ như, lại tìm hai đầu bếp am hiểu làm điểm tâm ngọt.
…
Vì để cho Ciro cùng Dilin có thể trò chuyện riêng Hayden không thể không gánh vác trọng trách dời đi lực chú ý của hoàng hậu bệ hạ, tại ngay lúc Soso đứng dậy chặn trước mặt cậu bé: “Thần muốn cùng ngài thương lượng một chút việc các quý phụ Sonliaco tới chơi.”
Soso nghi ngờ nhìn hắn: “Bây giờ sao?” Ngày mai Dilin sẽ phải đi Shamanlier, cậu muốn ở chung với anh mình nhiều thời gian chút, đã rất lâu không được nói chuyện với nhau.
Hayden nói: “Đúng, sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của ngài.”
Soso lưu luyến không rời nhìn bóng lưng Dilin rời đi, nhưng dưới sự ràng buộc của lòng trách nhiệm, vẫn lựa chọn ngồi xuống.
Hayden theo bản năng tìm Mundra, lại không nhìn thấy, nhất thời sinh ra liên tưởng không tốt.
Thời điểm Kleist cùng Taiya từ trong phòng ăn đi ra, thì thấy một cái xương khô há to mồm, hàm răng lạch cạch, xương tay run rẩy ngẩng đầu lên, phất phất tay với bọn họ.
Kleist vẫn chưa bày tỏ cái gì, Taiya đã một cước đạp bay nó.
Xương khô bị đánh ra ngoài mười mấy mét đập lên vách tường, nát vụn một đống.
Kleist nói: “Quá thô lỗ.”
Taiya không phục nói: “Nó cao hơn em. Ta đây là bất bình dùm em.”
“…” Nhìn nụ cười của Taiya giống như tranh công, Kleist lạnh nhạt nói: “Vậy sao anh không tự đem mình đá đi?”
Taiya nói: “Em không phải đã thành thói quen ta cao hơn em rất nhiều sao? Em mỗi ngày đều là ngửa đầu nhìn ta, vào thời điểm kia cũng như vậy.” Tư duy ngân long nảy số vô cùng, “Nếu không chúng ta bây giờ lại như vậy như vậy ứ ừ đi?”
Phía sau hắn, xương khô bị đá tản đi loạng choà loạng choạng ghép lại với nhau, lại lôi mấy huynh đệ từ lòng đất tới, tạo thành một nhánh tiểu phân đội đung đưa, lạo xạo lạo xạo đi tới.
Đồng tử xanh biếc của Taiya từ từ dựng thẳng, vẻ mặt không lành nhìn chằm chằm bọn xương khô đang chậm rãi đi tới.
“Rất được đấy chứ?” Mundra đứng ở phía sau xương khô.
Taiya nói: “Những thứ đồ này đều là ngươi làm ra?”
Mundra nói: “Chúng nó còn biết khiêu vũ nữa.”
Nói xong, bọn xương khô quả nhiên nhảy dựng lên múa may. Toàn bộ khớp của bọn cúng đều có thể tự do xoay tròn 360 độ, có thể nhảy ra loại vũ đạo mà nhân loại không thể nhảy. Bọn xương khô đầu xoay chuyển 180 độ, sau khi dùng gáy gật đầu hỏi thăm Taiya cùng Kleist, liền quay lại, rút xương chậu từ trong thân thể ra, thân thể “vèo” cái ngắn lại một đoạn, lại ôm xương chậu khiêu vũ mấy lần, tay trái chống vào xương sườn, tay phải đem xương chậu một lần nữa nhét trở lại.
“Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp…” Âm thanh hàm răng bọn chúng rung động phát ra liên tục.
Taiya há to mồm, phun khí, xương khô bị thổi đến liểng xiểng.
Mundra nghi hoặc hấp háy mắt: “Các ngươi không thích sao?”
Taiya nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hết thảy quấy rối mình và Kleist như vậy ứ ừ như vậy đều là kẻ địch!
Mundra nói: “Các ngươi có cân nhắc qua hậu sự chưa?”
Hậu sự?
Nghĩ đến khế ước long kỵ sĩ, trong lòng Taiya cùng Kleist đều chìm xuống, tuy rằng tương lai còn rất dài, cũng không lại giống như độc thân long như vậy, không thể nhìn thấy phần cuối.
Mundra nói: “Thế giới sau khi chết cũng rất đặc sắc.”
Taiya âm u nói rằng: “Ta ghét nhất pháp sư vong linh rồi đấy!”
Mundra trầm mặc một lát, nói: “Chúc các ngươi sống lâu trăm tuổi.” Xem ra Hayden nói không sai, nhân loại cũng vậy long cũng vậy, đều rất cấm kỵ đàm luận hậu sự.
Kleist nhìn ra cậu còn chưa dứt lời, nói: “Sau đó?”
Mundra hai mắt sáng lấp lánh nhìn bọn họ: “Ta có thể sờ sờ các ngươi không?”
“Không thể.”
Câu trả lời từ phía sau Mundra truyền tới, Hayden bước nhanh tới, lễ phép gật gật đầu với Kleist cùng Taiya, sau đó ôm bả vai Mundra nói: “Đến lúc đi ngủ rồi.”
Mundra lưu luyến nhìn Kleist cùng Taiya.
Hayden hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình thời điểm Ciro nhìn thấy Dilin, hỏng bét là, Soso chỉ có một Dilin, nhưng Mundra lại có trọn bộ danh sách. Hắn cúi đầu, ghé vào bên tai Mundra, nhẹ giọng nói: “Ta cho em sờ.” Không quản Mundra có đáp ứng hay không, đều sẽ lôi người đi.
Taiya đụng cánh tay Kleist: “Chúng ta cũng đến lúc ngủ rồi.”
So ra với bọn họ, Ningya cùng Harvey rất năng suất.
Ngủ thì ngủ, hà tất nói nhảm nhiều.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ningya cùng Harvey theo Dilin xuất phát đi Shamanlier. Mà dưới sự bố trí của Ciro, Harvey ngầm đồng ý, Kleist cũng phải mang theo Taiya cùng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn bắt đầu đi dạo các quốc gia, bắt đầu nhiệm vụ du thuyết.
Nếu như nói Fariel sau khi bị Hỏa Thần làm nhục hiện ra chính là chiến hậu tiêu điều, thành Bert sau một phen nội chiến như vậy ngoài dự liệu chỉ rút đi tầng chán chường già yếu vỏ ngoài kia, một lần nữa toả ra sức sống. Ngay cả người đi đường vội vã cũng đều từng cái từng cái thần thái sáng láng, như làm nóng người chuẩn bị làm ra một sự nghiệp lẫy lừng.
Dilin sau khi suy tính, quyết định trực tiếp vào cung yết kiến Reg III —— nếu như Reg III không tin lời giải thích của cậu, ít nhất, sẽ không liên lụy đến phụ thân cậu.
Reg III còn đang ở trong hoàng cung nghe Marina tố khổ nghe thấy tin tức Dilin cùng Ningya cầu kiến hơi giật mình. Hắn cho rằng hắn chờ tới sẽ là sứ giả của Đế quốc Kanding, dù sao, để Ngũ hoàng tử lật lọng chuyện này hắn đích xác làm không được tử tế.
Hắn suy nghĩ một lát nói: “Mời bọn họ đến phòng khách phía tây chờ.”
“Bệ hạ!” Marina khóc nước mắt như mưa, cặp mắt mỹ lệ kia mang theo nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, “Ngài là người duy nhất ta có thể tín nhiệm, xin đừng nên phụ lòng ta.”
Reg III động viên nàng nói: “Xin ngài yên tâm.”
“Ta có thể cho bệ hạ cũng đã hai tay dâng tặng, tương lai cùng hạnh phúc của cô nhi quả phụ chúng ta đều đã toàn bộ ký thác lên người của bệ hạ.” Nàng chớp mắt một cái, một đôi giọt nước mắt liền rơi xuống.
Reg III ôn nhu cười cười nói: “Thỉnh không cần lo lắng. Ngài nghỉ ngơi một lúc, ta sẽ trở về sau.”
Marina nhìn bóng lưng hắn rời đi, khuôn mặt thống khổ lập tức trầm xuống, mang theo cơn tức giận.”Xin ngài yên tâm” “Thỉnh không cần lo lắng”, Reg III an ủi quả thực giống như giấy trắng, một chút tác dụng thực tế đều không có. Dilin là anh họ của Soso, hai người thân như anh em ruột, mà phụ thân của Dilin công tước Andre lại là nhân vật hết sức quan trọng của Shamanlier, nếu như ông đứng ra, Reg III cũng phải cho mấy phần mặt mũi, rất có thể sẽ ngã về phía Soso, như vậy, bản thân mình trả giá đánh đổi nhiều như vậy đều uổng phí!
Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Nàng càng nghĩ càng bất an, trong lòng rất nhanh đưa ra quyết định, đứng lên từ trên ghế.
Reg III đi đến phòng khách, đi cùng bọn họ còn có công chúa Joanie, ngược lại Ngũ hoàng tử bội ước vẫn chưa xuất hiện.
“Hoan nghênh về nhà.” Reg III ngăn lại Dilin hành lễ, tiến lên nhẹ nhàng ôm cậu một cái, “Ta biết công tước đại nhân ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất nhớ ngươi.” Khẩu khí của hắn rất quen, dường như cùng Dilin vô cùng quen biết, thế nhưng trong lòng Dilin rõ ràng, cậu từ nhỏ đã rất chú ý giữ một khoảng cách cùng hoàng thất, ngay cả công chúa Joanie từng đồn đại muốn trở thành vợ chưa cưới của cậu cũng không có giao tình quá lớn, càng không cần phải nói những hoàng tử khác.
Reg III bắt chuyện xong cậu, lại cùng Ningya chào hỏi. Hắn một bên nói chuyện với Ningya, một bên chú ý người trẻ tuổi phía sau Ningya, đây là một thanh niên rất anh tuấn, mà mỹ dự chi gian cất giấu một luồng tà khí không nói ra được.
Một trận bắt chuyện xong xuôi, mọi người ngồi xuống, Dilin tiến vào đề tài chính.
“Hôm nay thần tới, là vì một chuyện liên quan đến tồn vong của toàn bộ nhân loại Mộng đại lục.”
Reg III quét mắt nhìn Ningya, suy tư: “Có liên quan tới Đông Côi Mạc?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...