Chuyến bay của Nhật Hạ đã cất cánh, mọi thứ rối đến mức sắc mặt của Nhật Hạ dần trở nên căng thẳng, mọi thứ trong mắt Nhật Hạ hiện tại chính là phản chiếu của sự lo lắng.
Sương Sương đặt nhẹ bàn tay lên bàn tay cô, vuốt nhẹ
**“Đừng lo, sẽ không có gì đâu?!” **
Tay cô bỗng run rẩy nắm chặt tay Sương Sương
**“Là giết người, em ấy thật sự đã giết người sao?!” **
Sương Sương giữ lấy má cô, lau nhẹ đi những giọt nước mắt đang lăn dài, dù bản thân Sương Sương đang rất không vui, biểu hiện này của cô chính là khiến cơn ghen trong lòng Sương Sương đột nhiên dâng trào.
**“Nghe chị nói nè, em cứ thế này làm sao làm Luật sư đại diện cho em ấy?! Chị thật sự rất muốn biết rốt cuộc cảm xúc hiện tại của em dành cho em ấy là gì đây?!” **
Cô nhìn thẳng vào mắt Sương Sương, đột nhiên im lặng, thứ cảm giác vừa làm cho Sương Sương suy nghĩ vẩn vơ lại khiến cô cảm thấy mình rất tội lỗi.
**“Em… em… xin lỗi” **
**“Rõ ràng em là một Luật sư chuyên nghiệp, kinh nghiệm trên toà đối chấp rất tốt, lần trước không phải là vì có em biện hộ nên mới giúp thân chủ đó được lãnh án thấp nhất sao, sự chuyên nghiệp của em đâu rồi?! Hay là vì thân chủ lần này của em là tình cũ nên mới khiến em xúc động đến mất đi khả năng phán đoán đến vậy?!” **
Cô bất ngờ ôm chặt lấy Sương Sương, hai cánh tay Sương Sương hoàn toàn không chạm vào cô, có lẽ tâm trạng Sương Sương đang thật sự không tốt.
**“Em xin lỗi, là em không biết thiết chế bản thân mình, dù sao em ấy cũng là thanh mai trúc mã khó tránh khỏi em có phản ứng này, nhưng em và em ấy đã kết thúc rồi, không phải loại cảm xúc mà chị đang nghĩ đâu, tin em được không?!” **
Sương Sương thở dài **- “Làm sao để chị tin em đây?! Thái độ của em thế này càng khiến em ấy bất lợi thôi” **
"Đừng giận có được không?! Em sẽ ngoan, không như thế này nửa"
**“Được rồi, không nói nửa, em mau tranh thủ chợp mắt một chút đi, tới nơi chị sẽ gọi” **
"Vâng" - cô tựa vào vai Sương Sương,cứ thế thiếp đi lúc nào chẳng biết nửa, chẳng thể trách được vì dù sao An Khuê vẫn là một vết hằn trong tim, không thể không lo lắng
***:“Đi đến mức này rồi, chị vốn dĩ không hiểu - sao cô ta lại có thể giết chết Hồ Phong chứ?! Hắn ta đúng là một kẻ vô dụng dù có cho tài nguyên tốt đến đâu cũng chỉ là một kẻ vô dụng” ***
…
**CẢNH SÁT THÀNH PHỐ B **
**“Mời Luật sư ngồi” **- giọng nói của một vị cảnh sát trưởng của thành phố B, vụ án này tương đối phức tạp nên ông cần phải đích thân xử lý, nếu chỉ là một vụ án bình thường của những người bình thường thì chẳng cần đau đầu đến thế.
**“Cảm ơn ông - cảnh sát trưởng, chẳng hay thân chủ tôi hiện tại ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy” **
**“Tôi sẽ đưa cô qua đó, nhưng tôi nhắc nhở luật sư Hạ, đây không phải đơn giản chỉ là một vụ án mạng đơn thuần, chúng tôi có nhân chứng lẫn vật chứng cho thấy cô An Khuê chính là thủ phạm duy nhất, phiền luật sư Hạ đây đừng cố đổi trắng thay đen” **
**“Cảnh sát trưởng - ông nên biết mình đang nói gì, nếu ông còn dùng lời lẽ này nói chuyện với tôi tôi có thể khởi kiện tội vu khống, nếu không còn gì phiền ông đưa chúng tôi qua đó” **
"Được"
*Những lời nói này, đúng là có phần phiến diện, có lẽ trong mắt cảnh sát trưởng, Luật sư Hạ chính là một luật sư vì lợi ích mà không tuân thủ luật pháp cũng chính vì vụ kiện cách đây vài tháng đã gây rúng động, khi cô trực tiếp lật ngược tình thế khi bên nguyên có hẳn một nhân chứng mục kích hữu hiệu, trong phiên toà cô đã khiến nhân chứng có phần mất bình tĩnh khi liên tục hỏi những câu buộc nhân chứng phải khẳng định 100% không có cơ hội trả lời lan man, hoặc câu trả lời tôi không rõ,khi gây sức ép lên nhân chứng khiến lời khai trở nên vô hiệu. *
Mọi động cơ của thân chủ cô đột nhiên cũng biến thành vô hiệu, anh ta đã được thẩm phán phóng thích - thả tự do ngay tại toà trước sự phản đối của những người có mặt tại toà, vì anh ta thật ra không oan đến mức đó, đổi lại anh ta phải đền một số tiền rất lớn cho phía nạn nhân, phiên toà khép lại đúng là để lại những tiếng xấu cho cô.
Nguyên nhân là bởi vì đến cuối cùng người thân của nạn nhân đã tìm gặp cô và cho cô biết rằng con của nạn nhân đã và đang cần số tiền lớn để trị liệu phẫu thuật, họ chấp nhận rút đơn kiện với điều kiện bên thân chủ của cô phải chi trả toàn bộ số tiền trên lẫn một số tiền cấp dưỡng cho đến khi con của nạn nhân đủ 18 tuổi! Và dĩ nhiên cô đã đồng ý!!!
PHÒNG GIAM ĐẶC BIỆT
An Khuê ngồi ở bàn đợi sẵn, vừa bước vào đã nhìn thấy cơ thể An Khuê nhuốm máu kèm một chút sưng tấy ở mặt, cô liền cố gắng kìm nén mình, đợi cảnh sát canh gác rời đi cô mới liền nhỏ giọng thăm hỏi
"Em có sao không An Khuê?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Nói đầu đuôi cho chị nghe xem nào?!"
An Khuê nhìn về hướng của Sương Sương, Sương Sương liền hiểu ý, cúi người nói nhỏ vào tai cô
**“Em phải bình tĩnh hiểu không?!” **
Sương Sương liền mở lời
**“Hai người nói chuyện đi, chị ra ngoài đợi” **
Sương Sương vừa khuất bóng, bàn tay An Khuê liền nắm chặt tay Nhật Hạ, giọng hoảng loạn
"Em giết người rồi, là em giết hắn ta"
**“Bình tĩnh đã An Khuê, rốt cuộc là chuyện như thế nào?! Em phải nói rõ ràng chị mới có thể cứu em ra” **
An Khuê siết chặt lấy tay Nhật Hạ, nước mắt bắt đầu rơi dài
**“Thực ra em… em…” **
Ánh mắt Nhật Hạ nhẹ nhàng **- “Cứ nói đi chị vẫn nghe mà” **
**“Thật ra em bị hắn ta cưỡng ép lên giường với hắn ta, là hắn ta uy hiếp em, uy hiếp em rằng sẽ làm hại đến chị, em đã…đã… lên kế hoạch giết hắn ta” **
Ánh mắt An Khuê sợ sệt, một chút của sự hoảng loạn, nói tiếp **- “Chị Nhật Hạ, chị có kinh tởm một kẻ dơ bẩn như em không?! Em… em có phải rất dơ bẩn không?!” **
Nhật Hạ ôm lấy An Khuê - **“Nghe nè An Khuê, đừng nghĩ bậy, em trong mắt chị mãi mãi vẫn thuần khiết như ngày đầu chúng ta gặp nhau, không được nói bậy” **
An Khuê bấu chặt vào người Nhật Hạ - **“Chị Nhật Hạ à, em có bị tử hình không?! Nếu em bị tử hình em có thể nhờ chị mang xác em chôn kế mẹ em được không?!” **
**“An Khuê không được nói những lời này, chị sẽ không để em có chuyện, nghe rõ không?! Không bao giờ” **
Nhật Hạ đã phải ôm chặt An Khuê vào lòng, mọi thứ đều vỡ lẽ đến mức An Khuê gần như không cách nào ngăn lại nước mắt của mình, chuyện đến mức này đúng là không còn đường lui nửa rồi, mọi thứ chỉ đành đợi những chứng cứ và phán quyết từ toà án mà thôi.
Sau khi lấy dữ liệu từ An Khuê, Nhật Hạ hoàn toàn chưa biết phải biện hộ thế nào, nhưng Nhật Hạ chỉ biết nhất định không thể để An Khuê xảy ra chuyện - tuyệt đối không được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...