Có lẽ câu trả lời này từ anh trai mình khó mà để Nhật Hạ chấp nhận được, một tượng đài lớn đến mức - Nhật Hạ không cách nào chấp nhận đó là sự thật được, nhưng cho dù có hay không thì sự thật mãi là sự thật.
Từ sau khi gặp bác sĩ Minh Hà, có lẽ để gặp được lại bác sĩ lần nửa nó phải trãi qua một số yếu tố nhất định, nhưng… chủ yếu vẫn là tài diễn xuất của cô - An Khuê.
…HỒ GIA…
Sáng nay vẫn như mọi hôm, vẫn là một buổi sáng nhàm chán ở Hồ gia, nhưng nó sẽ đặc sắc hơn khi có sự xuất hiện của cô con dâu tương lai - Linh Lan…
Linh Lan cùng Hồ Phong tay trong tay trở về căn biệt phủ rộng lớn, từ ngày Hồ Phong xin phép bố mình cưới Linh Lan anh đã tự ép mình sinh hoạt và làm việc như một đứa con ngoan ngoãn, điều này được gì chứ?! Dĩ nhiên là được sự tin tưởng từ ông rồi, cái nhìn luôn không mấy tin tưởng kèm sự bất kính trước đó với An Khuê, anh dĩ nhiên trong mắt bố mình là âm điểm, nhưng lại nhờ vào Linh Lan mọi thứ đã cải thiện hơn rất nhiều.
"Con chào bác!" - giọng nói của Linh Lan nhỏ nhẹ khi trong tầm mắt lúc này còn có người làm và cả Hồ Phong.
**“Con chào mẹ ạ” **- Hồ Phong cũng cung kính nghiêng người
Cô vốn đang ngồi ở ghế sofa ngay phòng khách uy nga thưởng trà, loại Trà Hoa Tam Thất là một trong những loại trà đặc sản đắt tiền nhất thế giới. Loại trà trông giống như bông cải xanh này được biết đến với công dụng hỗ trợ giảm chứng mất ngủ, chóng mặt, dị ứng cũng như thải độc, thanh lọc cơ thể, có vị hơi giống nhân sâm, còn một điều nửa khiến cô yêu thích loại trà này là bởi vị đắng ban đầu và hậu vị ngọt thanh của nó.
**“Chào hai con, không cần thủ lễ như vậy đâu” **- cô đặt nhẹ tách trà xuống bàn, đôi má ửng đỏ, lông mi cong vuốt, ánh nhìn cực lương thiện nhìn hai con người nham hiểm trước mặt không chút nghi ngờ.
**“Dĩ nhiên không thể bất kính với mẹ được,chuyện là hôm nay con có việc quan trọng ở công ty, chẳng hay có thể để vợ tương lai con ở lại cùng mẹ, học hỏi cách làm dâu Hồ gia được không ạ?!” **- Làm gì có chuyện nhẹ nhàng thế này, thứ mà Hồ Phong muốn chính là để Linh Lan bên cạnh cô để thăm dò, vì bản thân Hồ Phong đã nghe phong phanh về bản di chúc vừa mới lập cách đây vài ngày.
Đôi môi chúm chím khẽ cong nhẹ đầy sự ôn nhu
**“Dĩ nhiên là được, con cứ lo việc công ty, còn Linh Lan cứ để mẹ coi sóc” **
**“Được vậy thì cảm ơn mẹ quá. Con phải đi luôn đây, hi vọng mẹ có thể chăm em ấy giúp con” **
Cô khẽ gật đầu, anh liền quay sang Linh Lan nhỏ giọng
**“Ở lại với mẹ học hỏi nhé, anh đi xong sẽ về rước em” **
Giọng Linh Lan thỏ thẻ yêu kiều **- “Dạ vâng, anh đi cẩn thận, có bác gái chăm em được rồi” **
Hồ Phong nháy mắt với Linh Lan, coi như bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ đã xong, còn lại chính là sàn diễn của Linh Lan hay nó lại là sàn diễn của An Khuê đây?!!!
Hồ Phong vừa khuất bóng, Linh Lan nhìn về hướng cô mỉm cười **- “Cậu xem anh ấy thương tớ nhiều như vậy rồi” **
Coi chỉ nâng tách trà lên miệng, chậm rãi hớp một ngụm nhỏ rồi nhìn Linh Lan **- “Âu cũng là chuyện vui, hiếm khi trông thấy thằng bé vui vẻ như vậy, xem ra là nhờ vào cậu rồi, có đúng không?!” **
**“Cậu nói quá rồi, có lẽ anh ấy chỉ thật sự muốn vun đắp tình cảm vợ chồng trước thôi, còn cậu?! Bác trai có yêu cậu như thế không?!” **
Cô chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng đáp **- “Anh ấy không như thế, nhưng ít ra nếu tớ muốn dù có là sao trên trời cũng sẽ đặt ngay trước mắt tớ, cậu nói xem có phải yêu không chứ?!” **
**“Tớ thật sự rất muốn biết, tại sao cậu lại chọn lấy chồng thay vì xây đắp tình cảm với Nhật Hạ?! Là cậu… mê tiền sao?” **
Câu hỏi này đúng là đánh đồng cô ở quá khứ, cách mà Linh Lan áp đặt cho cô luôn là vậy, trong mắt Linh Lan cô vốn mãi là một kẻ nghèo hèn đu bám, nhưng cho dù Linh Lan có nói thế nào vốn dĩ cũng chẳng mấy bận tâm
**“Linh Lan nè! Bao năm trôi qua miệng cậu vẫn cay nghiệt như thế, đúng là Hồ gia không thiếu tiền nhưng để ngồi được vào vị trí phu nhân tài phiệt, thứ nên nói và không nên nói cậu phải phân biệt rõ ràng, nếu không…” **- cô bỗng ấp úng, Linh Lan nhíu mài thái độ chính là không phục
**“Nếu không thế nào?!” **
"À mà thôi, nói nhiều với cậu cũng như việc nước mưa rơi xuống hoá sẽ chảy về biển, hà cớ tốn công vô ích - vì cậu của trước đây hay hiện tại đều là kẻ ngốc"
Cô đứng dậy muốn rời đi,Linh Lan đúng là muốn ăn thua đủ, cô đột nhiên bị Linh Lan kéo mạnh về sau, còn chưa kịp phản ứng cô vướng chân vào chân Linh Lan, trực tiếp ngã mạnh xuống, đầu cũng vì thế va chạm vào cạnh bàn rất mạnh rồi ngã hẳn xuống đất, đầu cô đột nhiên bắt đầu chảy máu.
Linh Lan còn chưa kịp tức giận ngay sau đó vì luốn cuốn mà bất cẩn để tách trà Hoa Tam Thất còn nóng trực tiếp đổ thẳng lên bàn tay ngọc ngà của An Khuê, đỏ tấy.
Linh Lan bất ngờ không những không đỡ cô dậy ngay lập tức còn lớn giọng quát - "Cái đồ rẻ tiền cô, cô đang làm gì vậy? còn ở đây giả vờ sao đứng lên đi?!"
Cô không đáp, bỗng nhăn nhó kêu đau, vệ sĩ từ xa tiến lại gần xem xét trong sự hoảng hốt - "Bà chủ, bà không sao chứ?! Người đâu gọi bác sĩ Trần, thông báo cho ông chủ"
Cô lắc đầu tỏ vẻ đau đớn, chính Linh Lan cũng lấy làm thắc mắc, rõ ràng Linh Lan còn chưa kịp làm gì cô, sao cô lại té được?! Còn tỏ ra đau đớn như thế chứ?! **- “Đau quá” **- bàn tay cô bỗng ửng đỏ, nước mắt cũng đột nhiên hai hàng lăn dài trên đôi gò má, cô liên tục tỏ ra khó chịu, ánh mắt đau đớn quằn quại dưới nền gạch
Vệ sĩ sau đó phải bế cô đi thẳng về hướng phòng của mình, bác sĩ Trần cũng được gọi đến, tin tức cũng ngay sau đó truyền đến tay ông - Hồ Nam, ông lập tức cho xe trở về biệt phủ, trên đường đi còn liên tục hỏi han tình hình của cô ở biệt phủ, giọng điệu ông tức giận
{Bà chủ thế nào?! Đã xảy ra chuyện gì?! Nói…}
{Bà chủ bị bỏng ở tay và đầu va chạm mạnh vào cạnh bàn dẫn đến chảy máu thưa ông chủ}
Ông liền lớn tiếng
{Cái gì?! Tại sao lại bị như thế!?!"
{Là cô Linh Lan đã ra tay ạ}
{Linh Lan?! Bác sĩ Trần đến chưa?!}
{Dạ đã gọi trên đường đến ạ}
**{Được} **- ông lập tức cúp máy, máy liền trực tiếp nối đến số của Hồ Phong, bên đầu dây bên kia chỉ vừa alo ông liền quát lớn - {Mày nhanh chóng trở về Biệt phủ - ngay}
Còn chưa kịp trả lời ông đã cúp máy, tức giận trực tiếp quăng chiếc điện thoại xuống nền ra lệnh
**“Cho xe chạy nhanh lên” **
"Dạ thưa ông chủ" - chiếc xe sang trọng lăn bánh trên đường với tốc độ không thể nhanh hơn được, còn Hồ Phong nghe giọng điệu ông trong điện thoại bản thân Hồ Phong biết đã có chuyện xảy ra, lập tức gọi cho Linh Lan
**{Cô vừa gây ra hoạ gì rồi đúng không?!} **
Giọng Linh Lan sợ sệt **- {Tôi không làm gì cả, là cô ta tự té,cô ta muốn đổ lỗi cho tôi - tôi không làm} **
**{Ở yên đó đợi tôi về rồi nói, nếu cô còn muốn sống - tôi lập tức về ngay} **
Hồ Phong cũng ba chân bốn cẩng chạy về, đừng nói là Hồ Phong nếu thật sự Linh Lan gây ra chuyện này thì có 10 cái mạng cũng chưa chắc đã đủ chết - trong đời ông có thể đụng vào bất kì điều gì nhưng tuyệt đối không được đụng vào người con gái của ông - chính là An Khuê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...