Vệ sĩ đưa họ ra đến sân bay, checkin trở về thành phố A, lòng của Nhật Hạ dĩ nhiên là không cách nào có thể an yên sau khi hiểu ra được mật mã của riêng họ, cách duy nhất có lẽ là phải ngoan ngoãn trước với Đình Huân trước khi Nhật Hạ muốn đến thành phố B lần nửa, rõ ràng là rất gần nhau nhưng lại tuyệt nhiên xa đến khó tả.
Cuối cùng máy bay cũng đã cất cánh, mang theo bao nhiêu nỗi nhớ nhung của Nhật Hạ và cả An Khuê rời đi, từ trên cao phóng tầm nhìn ra xa xăm vô định, những áng mây ngổn ngang cứ trôi chầm chầm, tâm tư Nhật Hạ đột nhiên rối như tơ vò! Đến lúc này Sương Sương mới có cơ hội hỏi nhỏ Nhật Hạ **- “Luật sư Hạ, cô gái lúc nãy có mối quan hệ thế nào với cô vậy?! Trông hai người có vẻ lưu luyến quá” **
Nhật Hạ thở dài **- “Cô đừng nhiều chuyện, chuyện hôm nay hi vọng cô đừng nói ra ngoài” **
**“Luật sư Hạ lại không tin tưởng tôi rồi, tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc có phải hai người từng là người yêu không?” **
Nhật Hạ chau mài - "Không! Chúng tôi chỉ là lớn lên cùng nhau, sau biến cố đã rất lâu rồi chưa gặp lại, chỉ có vậy thôi"
**“Ồ, thì ra là vậy, nhưng luật sư Hạ, cô và chồng sắp hết hợp đồng hôn nhân đúng không?!” **
Câu hỏi này khiến Nhật Hạ khó hiểu **- “Sao cô lại biết chuyện này?!” **
**“Thật ra là do tôi thích cô nên âm thầm tìm người tìm hiểu về cô thôi, cô vốn không cần giấu tôi những điều này vì tôi biết cô gái khi nãy chính là người yêu trước đây của cô” **
Nhật Hạ thở dài, Sương Sương kề sát tai Nhật Hạ nói nhỏ
**“Thật ra tôi có thể giúp cô rời khỏi tên Đình Huân kia và cả giúp gia đình cô thoát khỏi kìm hãm của Đình Huân, đặc biệt là sau thời hạn kết thúc hợp đồng, cô sẽ tuyệt nhiên tự do làm điều mình thích, chỉ là tôi muốn có được cô, chỉ có vậy thôi, cô suy nghĩ kĩ đi, trước khi cho tôi câu trả lời” **
Sương Sương mỉm cười ngồi xuống ghế của mình, dĩ nhiên Nhật Hạ không biết rốt cuộc Sương Sương là gia thế thế nào nhưng bản thân Nhật Hạ biết có thể đối phó Đình Huân thì gia thế cũng không phải dạng tầm thường, nhưng Nhật Hạ vốn không muốn tiếp tục mối quan hệ với ai ngoài An Khuê, liệu rằng Nhật Hạ có thay đổi quyết định?!
…
…BIỆT PHỦ HỒ GIA…
Cô vốn đã cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, nhưng xem ra vẫn chưa thể thoát khỏi sự nghi ngờ của Hồ Nam.
Đã là đầu giờ tối rồi, bên ngoài có tiếng gõ cửa dĩ nhiên cô biết đó là ai, ông từ ngoài bước vào đi về hướng cô giọng điệu quan tâm
**“Sao vậy?! Anh nghe nói em không dùng bửa trưa, em không khoẻ sao?!” **
Cô khẽ lắc đầu, vẫn nằm yên ở trên giường đắp kín chăn, ông đi đến sờ vào trán liền chau mài hạ lệnh **- “Người đâu” - **bên ngoài người làm liền hất ha hất hãi đi vào cúi đầu
"Dạ có thưa ông chủ"
**“Gọi bác dĩ Trần đến đây, nhanh” **
**“Dạ” **- người làm lập tức rời đi làm theo lời căn dặn.
Ông quay lại hướng cô lo lắng **- “Sao em mệt lại không nói bọn người làm báo bác sĩ chứ?! Nhìn xem nét mặt em kém đến vậy, bọn chúng đúng là lũ ăn hại” **- ông tức giận định hạ lệnh đuổi hết người làm, cô liền kéo tay ông, giọng bỗng dưng thì thào
**“Đừng trách bọn họ” **
**“Không trách bọn chúng vậy trách ai đây?! Chỉ có việc chăm sóc em cũng không làm được thì bọn chúng nên nghỉ hết thì hơn” **
Cô khẽ lắc đầu **- “Đừng giận, là tại em không biết chăm sóc bản thân, anh càng như vậy, em càng cảm thấy bản thân mình là nguyên do cho những điều xui xẻo của họ đấy, có được không?!” **
Ông im lặng cúi xuống hôn lên trán cô **- “Được được nghe theo em” **
Bác sĩ Trần ngay sau đó cũng đã đến, bác sĩ coi xét tình trạng của cô thì chỉ là cảm sốt thông thường nên chỉ kê đơn thuốc hạ sốt lẫn một chút thuốc bổ cho cô, bác sĩ vừa ra khỏi phòng ông liền lo lắng vuốt ve **- “Em thấy thế nào rồi?! Không sao thật chứ?!” **
**“Em không sao!” **
**“Em xem em kìa, chẳng cẩn thận gì cả, nằm xuống nghỉ ngơi trước đã, đợi khoẻ lại rồi nói” **
**“Vâng ạ” **- ông cẩn thận đắp chăn lại cho cô, hôn nhẹ lên trán rồi mới rời khỏi phòng, cô nhắm mắt hờ để đó, khi tiếng chốt cửa phát ra, cô mới từ từ mở mắt
:"Hi vọng anh ấy sẽ không làm hại đến Nhật Hạ trước khi mình tìm được cách rời khỏi đây, sẽ càng không nghi ngờ mình đang giở trò qua mắt anh ấy, nếu không e rằng ngoài Nhật Hạ cả mình cũng sẽ gặp nguy hiểm mất"
…
Máy bay đã hạ cánh lập tức có vệ sĩ rước Nhật Hạ ở bên ngoài, Nhật Hạ tạm biệt Sương Sương rồi cũng lên xe rời đi, giữa sân bay rộng lớn, dòng người qua lại tấp nập nhưng vốn dĩ lòng Nhật Hạ chẳng vui một tí nào cả, dõi theo phía sau Nhật Hạ còn ai khác là Sương Sương nửa, từ xa một chàng trai mặc vest đen cao ráo đi đến cúi chào
**“Thưa cô chủ, chúng ta về được rồi chứ?!” **
Sương Sương với phong cách mộc mạc đơn giản, dễ gần của ngày thường bỗng dưng tan biến, thay vào đó là một Sương Sương ra dáng một đại tiểu thư tài phiệt đúng nghĩa, vừa thanh thoát vừa trang nghiêm **- “Được, thứ tôi kêu cậu làm, cậu làm đến đâu rồi?!” **
**“Dạ đã làm theo lời cô chủ căn dặn, mọi thứ đang rất tốt” **
**“Được! Đưa tôi đến chỗ bố tôi” **
Vệ sĩ cúi đầu lui sang một bên cung kính mời cô đi, những câu từ thể hiện sự uy quyền của một đại tiểu thư đúng nghĩa, thật ra gia thế của Sương Sương chẳng hề đơn giản như cái cách cô vẫn phô trương nó ra ngoài, bố cô chính là một trùm mafia nổi tiếng ở thành phố A, thế lực của nhà cô tương đương thế lực mà Hồ Nam đang có, bố cô muốn ai chết, thì người đó không thể sống quá 24 giờ, nhưng Sương Sương vốn không muốn sống nhờ vào thế lực của bố mình, đây là lần đầu tiên bản thân Sương Sương muốn nhờ đến sự giúp đỡ của bố mình để có được Nhật Hạ.
***:“Luật Sư Hạ - nếu đổi lại cô là người yêu tương lai của Sương Sương này thì mọi thứ sẽ hoàn toàn khác, cô muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng cô - sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ khiến cô thay đổi” ***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...