Thần Chiến


Trong một góc phòng mà đồ đạc đã bị lục tung, nhìn vô cùng lộn xộn.

Ban nãy trong khoảnh khắc Trần Cảnh mở cửa ra ngoài, một tia sáng truyền vào góc tối này đã làm lóe lên một thứ ánh sáng lấp lánh giống như khi tia sáng chiếu vào một tấm gương.Nhưng tìm hết cả đống đồ vẫn không có thứ gì tương tự như vậy, Trần Cảnh thầm nghĩ không lẽ mình mệt mỏi bị ảo giác.

Nhưng cái cảm giác đó rất chân thật, không thể là nhìn nhầm được.

Lại lật tìm một lần nữa.

kết quả vẫn không tìm thấy vật gìhữu ích, Trần Cảnh lại chuẩn bị bỏ ra ngoài, có lẽ cậu mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.Ra đến chính điện, lão quản gia vẫn đang ngồi trên một chiếc ghế dể điều khí.

Vết thương của ông đến giờ vẫn chưa khỏi hoàn toàn.

Không làm phiền đến ông, Trần Cảnh lại đi đến tòa tháp trắng ở phía sân sau.Tòa tháp này kiến trúc tương tự như tòa tháp lúc trước cậu tìm thấy ở ngoại vi, nhưng quy mô thì to lớn hơn nhiều.

Lối vào vẫn là một mê cung, chỉ là diện tích lớn hơn, cũng nhiều trụ hơn nhưng các cơ quan đều đã bị người đi trước phá giải.

Kể cả khóa trên cửa vào cũng đã được mở ra, Trần Cảnh không tốn nhiều sức đã có thể đi lên phía trên.Lên đến trên đỉnh tháp, khung cảnh khiến cậu có chút ngẩn người.


Ngoài mái sen to lớn ở ngoài cùng, phía trong có bốn tòa bệ sen khác, phân biệt ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc.

Mà bốn tòa bệ sen này lại bao quanh một đài đá tròn ở giữa.Trên mấy tòa sen có rất nhiều lỗ tròn đang trống không, là vị trí đặt của những ngọc giản sau khi bị lấy đi.

Lại tìm kiếm xung quanh các bệ sen, nếu như giống với tháp ở bên ngoài có lẽ đây cũng là một cổng truyền tống không gian.Tìm tòi một hồi, cuối cùng Trần Cảnh cũng nhìn thấy các ký tự quen thuộc, vẫn là ghi chú lại pháp môn vận hành trận pháp nhưng lại không nói rõ điểm đến là ở đâu, cũng không thấy có vị trí để đưa khóa thời không vào.Hơn nữa tòa tháp này cũng giống như tòa tháp ở kiến trúc ngoại vi, tuy vật liệu xây dựng lên rất kiên cố, quý hiếm nhưng hoàn toàn không phải là tinh thạch.

Vì vậy nó không thể cung cấp năng lượng để trận pháp hoạt động, cũng có nghĩa cậu sẽ phải tự bỏ ra tinh thạch nếu muốn sử dụng trận pháp.Cái này thì đúng là cậu bó tay thật rồi.

Chưa nói đến việc cậu không có đủ số tinh thạch đó, cho dù có đủ thì cậu cũng chẳng mang theo nổi.

Loanh quanh một hồi, cậu dựa lưng vào một vách tường để suy nghĩ.Cạch.Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, Trần Cảnh giật mình, lại nhìn lại chỗ mình dựa vào, bức tường vẫn như vậy, không lẽ cậu nghe nhầm.

Lắc đầu một chút, có lẽ do tinh thần mệt mỏi, như ban nãy trong phòng cậu cũng đã nhầm lẫn.Lại dựa lưng vào một lần nữa.CạchTiếng động lại vang lên, tuy rất nhỏ nhưng lần này cậu chắc chắn là mình nghe đúng.

Xoay người lại, mặc kệ bức tường vẫn không có gì thay đổi, cậu lấy tay sờ lên một lần nữa, lại khẽ ấn nhưng mặt đá vẫn nhẵn mịn như trước.Khẽ cau mày, lần này cậu dùng lực mạnh hơn, nhấn mạnh một cái nhưng vẫn không có gì xảy ra.


Trần Cảnh buột miệng.- Khốn thật, rốt cuộc là tại sao lại không có gì xảy ra.

Âm thanh ban nãy không thể lẫn đi đâu được.

Nhưng tại sao nhìn và sờ đều không có gì xảy ra.Trần Cảnh bực mình đấm một cái lên bức tường, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ lý do.

Rốt cuộc lưng và tay cậu có gì khác nhau mà lại như vậy.

Chợt Trần Cảnh giật mình, quả thật có một sự khác biệt.Lưng, à không, phải nói là người cậu đang có một thứ mà bàn tay không có.Hoàng quy giáp, chính là bộ áo giáp bán linh khí này.

Trần Cảnh bỗng nghĩ đến một khả năng, hai tay kết ấn, một luồng khí hành thủy luân chuyển trong người cậu, dưới sự điều khiển tụ tập ở hai bàn tay.Trần Cảnh một lần nữa đẩy hai tay vào vị trí ban nãy, nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Không có nhiều thất vọng, cậu kết ấn một lần nữa, nhưng lần này là hành mộc, dưới sự tác động từ tiên thiên mộc khí,hai bàn tay cậu chứa đầy khí mộc hệ đang luân chuyển.Lại đẩy một lần nữa, lần này thì một loạt âm thanh vang vọng trong không gian.Cạchhh..rắccc...Hai bàn tay Trần Cảnh không ngờ bắt đầu chìm vào khối dá như chìm vào trong bùn đất, nhưng bên ngoài khối đá vẫn không hề có vết nứt vỡ xuất hiện, cảm giác như hai tay Trần Cảnh đang xuyên qua một màng sáng chứ không phả là một mặt đá cứng rắn.Đến khi hai bàn tay đã chìm hoàn toàn vào mặt đá, chỉ còn lại cổ tay ở phía ngoài , Trần Cảnh sờ soạng bên trong, bỗng tay phải như chạm vào một vật gì đó, có vẻ như là một cái gậy nhỏ cắm nghiêng.Nắm lấy nó, Trần cảnh gạt mạnh xuống phía dưới, hai bàn tay vốn đang chìm vào khối đá bị đẩy mạnh ra ngoài.

Mà bốn tòa sen nhỏ cũng bắt đầu chuyển động dần về phía bệ đá trón ở giữa.Mà bệ đá tròn lúc này cũng trồi dần lên cao, vốn dĩ bệ cao tới hai mét, lúc này đã cao tới bốn, năm mét.


Mà trên đó cũng xuất hiện một cầu thang hình xoáy ốc, cuộn quanh thân của trụ.Bốn tòa sen lúc này cũng đã tiếp xúc với bệ tròn, giữa chúng xuất hiện các cơ quan có nhô ra, có thụt vào, hình dáng bù trừ cho nhau.

Sau đó bốn tòa sen và bệ tròn ghép lại với nhau thành một khối duy nhất.Chúng lần lượt xêp stheo thư stự tư fthấp lên cao, so le với nhau.

Khi thành hình nhìn như một cành hoa sen có bốn bông.Sự biến hóa này khiến Trần Cảnh trợn tròn mắt, không ngờ những bệ đã này còn có thể kết hợp với nhau như vậy.

Nhìn dãy cầu thang, Trần Cảnh không nén được sự tò mò, hai chân mau chóng bước lên từng bậc đá.Cầu thang cũng không dài, chừng ba mươi bậc, lên đến đỉnh, cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt cảu Trần Cảnh.

Một bục đá hình vuông cao chừng một mét ở vị trí trung tâm, từ hình dáng kiến trức đến kích thước đều giống y đúc bục đá bên trong khu dược viên.Mau chóng lại gần, Trần Cảnh rất nhanh nhìn thấy những ký tự quen thuộc, lại là cổ ngữ.

Nhờ vào kinh nghiệm lần trước, Trần Cảnh rất nhanh đã đoán ra gần hết nội dung ghi trên bục đá.

Trận pháp này không cao cấp như trận pháp trong dược viên nhưng lại cao cấp hơn nhiều so với các trận pháp ở ba mươi sáu tòa vương phủ bên ngoài.Theo nội dung ghi lại nó cũng như trận pháp của các tòa vương phủ đều chỉ có thể di chuyển đến một vị trí duy nhất nhưng điểm đến của nó lại không phải là tòa được viên, mà là “tử cấm sâm lâm”, một khu rừng nhỏ thuộc khu vực trung tâm nhất của hoàng thành.Hơn nưã yêu cầu của trận pháp cũng rất cao, nó không phải cần một, cũng không phải cần hai mà cần tới năm chiếc “ khóa thời không” để khởi động.

Hơn nữa phải là năm chiếc khóa thời không mang tính chất khác nhau.Trần Cảnh cũng không hiểu tính chất khác nhau là như thế nào nhưng vừa hay trong tay cậu có đủ năm chiếc khóa thời không.

Trong bóng tối dường như có một bàn tay vô hình sắp đặt khiến cha cậu đứa chúng cho cậu giữ.Lấy từ trong túi trang bị ra năm khối bát giác nhỏ, lần lượt đặt vào năm vị trí, sau vài lần thay đổi không ngờ cả năm chiếc khóa này đều vừa với lỗ khóa.

Khi chiếc cuối cùng vào vị trí, bệ đá lại một lần nữa biến đổi.Nhưng thay vì là thành hình kim tự tháp như lúc trước, bệ đá lại biến đổi thành một ngôi sao năm cánh.


Từ năm cánh đó, năm luồng khí với năm màu khác nhau lần lượt chạy theo những đồ án khe ránh trên mặt trụ, sau đó lan dần đến từng tòa sen trên thân trụ.Bốn tòa sen vốn chỉ có một màu trắng ngọc lúc này như đột nhiên sống lại, biến thành từng đóa sen ngũ sắc rực rỡ.

Trần Cảnh vốn nghĩ những luồng sáng năm màu này sẽ lan cả ra tòa tháp và khởi động một cơ quan nào đó để cung cấp khí cho đại trận như những bức tượng đá khổng lồ trong dược viên.Nhưng khi những luồng sáng này di chuyển đến chân của trụ lại không lan ra nữa, mà theo một quy luật tạo thành một vòng tròn quay trở về với ngôi sao đá năm cánh.

Mà năm chiếc khóa thời không lúc này đồng loạt tập trung về vị trí trung tâm của ngôi sao.Chúng xoay tròn theo chiều tương sinh của ngũ hành, càng quay càng nhanh.

Mà xung quanh trụ lớn cũng bắt đầu xuất hiện từng đồ án kỳ lạ, chẳng mấy chốc đã bao trùm cả trụ lớn.

Trần Cảnh có thể cảm nhận được một lượng khí khổng lồ sinh ra từ sự luân chuyển của năm chiếc khóa thời không.Mà lượng khí khổng lồ đó đang không ngừng cung cấp cho đại trận.

Cho đến khi xung quanh không gian đã tràn ngập nhưng đồ án, hoa văn, ký tự, Trần Cảnh bắt đầu kết ấn pháp theo những gì được ghi lại trên bệ đá.- Dậu, thân, hợi, tuất, tý, mão...- Dịch chuyển thời không trận, khởi.- Dịch chuyển không gian, đi.Một cột sáng lớn từ trụ đá xuyên thẳng lên bầu trời, cho đến khi trạm phải đại trận bảo hộ mới dừng lại.Mà ở phía trong những đồ án bắt đầu đồng loạt sáng lên có dấu hiệu chuẩn bị phóng lên cao.

Mà Trần Cảnh ở bên trong lúc này chợt nhớ ra, ban nãy do quá mải mê với việc thử khởi động trận pháp mà quên mất lão quản gia Trần Quân vẫn còn đang ở bên ngoài.Trần Cảnh vội vàng tìm cách kết thúc quá trình nhưng có vẻ đã không còn kịp, các đồ án biến háo ngày càng mạnh, ngày càng nhanh, cái cảm giác truyền tống khi trước đã xuất hiện.Cười khổ một tiếng, trong ánh sáng lóa mắt, Trần Cảnh chỉ thấy mơ hồ bóng ảnh của lão quản gia đang lao đến.

Sau đó là cảm giác bị kéo đi với tốc độ ánh sáng, trận pháp truyền tống đã triệt để khởi động.Phía bên ngoài, khi thấy động tĩnh từ trận pháp, lão quản gia đã lao đến đây với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn alà không kịp.

Ông chỉ kịp nhìn thấy cột sáng lao vút lên trên không trung, mà thân ảnh của Trần Cảnh cũng biến mất trong đó.Thở dài một tiếng tràn đầy lo lắng, khi mà tình hình bên ngoài đang nguy cấp thì vị thiếu chủ này lại một lần nữa mất tích.

Chỉ mong cũng như lần trước, cậu ấy sẽ bình an quay trở lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận