Bạc Nương trầm mình xuống hồ. Một cái hồ kỳ lạ. Hồ được lát gỗ xung quanh và còn đặt trong phòng kín. “Lúc nãy bà lão kia nói đây là cái gì nhỉ? À, là phòng tắm! Người dưới xuôi thật buồn cười, sao họ không ra suối tắm luôn cho tiện mà lại đào hồ trong nhà thế này?”.
Cô gái nhỏ chìm hẳn người xuống. Làn nước ấm vỗ về thân thể khiến nàng thấy khoan khoái vô cùng. “Kể ra cũng thích thật đấy, mà ấm áp thế này làm buồn ngủ quá. Trước giờ tắm cảm giác sướng nhất là sạch, bây giờ mới biết là còn có thể thoải mái thế này. Buồn ngủ quá cơ! Bố dặn lúc nào cũng phải tỉnh táo, đề phòng mọi thứ. Nhưng sao mà ta thấy mệt thế? Làm thế nào để tỉnh táo được đây?”.
Khuôn mặt Bạc Luông hiện ra, thân quen nhưng cũng rất mơ hồ. “Con cần phải biết rằng cuộc sống vốn rất khó khăn. Cuộc sống của một thầy phép lại càng khó khăn hơn nữa. Con cần phải tỉnh táo và lạnh lùng, nên nhớ nếu chưa tin ai thì đừng để người ta biết mình có phép thuật. Đừng thân thiết với bất cứ ai, lại càng không để có tình cảm với bất kỳ người nào. Tình cảm là mọi nguồn gốc của khổ đau. Ngay cả ta nếu mất, con cũng phải nhanh chóng quên, đừng đau buồn. Hãy luôn nhớ, cuộc sống của con mới là thứ quan trọng nhất!”.
Khuôn mặt của Bạc Luông mờ dần, mờ dần, hóa thành một quầng trắng. “Mây, Mây ơi, Mây! Bố nói gì nhỉ, không được thân thiết với bất cứ ai, không để có tình cảm với bất kỳ người nào. Nhưng Mây không phải là người. Bố lúc nào cũng cấm đoán, bắt ta phải thế này thế kia, nhưng ông lại không ôm ta, không thủ thỉ với ta, không vỗ về ta, không cho ta gục đầu vào lòng. Mây lại khác. Từ khi biết Mây, ta cảm thấy vui hơn, ta có chỗ tâm sự, ta được nói, được khóc, được cười. Mây ơi! Giờ Mây ở đâu? Ta nhớ Mây quá! TA NHỚ MÂY QUÁ!”.
Bạc Nương cảm nhận rõ ràng từng dòng nước mắt tuôn đẫm hai bên má. “Tại sao ta lại ở đây? Tại sao ta vẫn phải sống? Giờ ta đi về đâu? Giờ ta nên làm gì? Không ai an ủi, không ai vỗ về, giờ cũng không có ai hướng dẫn, chỉ bảo. Bố đã mất rồi, Mây cũng đi luôn. Ta… ta thật… ta thật sao nhỉ? Đúng rồi CÔ ĐƠN! Ta thật cô đơn! Bố đã nói con phải cô đơn và hãy cố gắng càng cô đơn càng tốt. Nhưng ta không muốn thế này! Ta thực sự không muốn! Ta không thích cô đơn!”.
Bạc Nương khóc nức nở, nàng không còn cảm nhận được hai hàng nước mắt tuôn rơi nữa nhưng nàng vẫn biết mình đang khóc ghê lắm. Khóc như chưa bao giờ được khóc, nàng đang khóc bằng tâm hồn.
Bỗng nhiên một mùi ẩm ướt đột ngột tràn vào phòng, như mùi của đám lá mục, lại giống mùi đất dậy lên sau cơn mưa to. Mùi hơi lạnh, hơi se sắt nhưng lại nhẹ nhàng, thoang thoảng. Bạc Nương ngửi thấy mùi đấy thì bình tĩnh lại thôi không khóc nữa. Chỉ trong chốc lát mùi lạ đã tràn ngập căn phòng tắm.
* * * * *
Bà hầu già cầm bộ quần áo vừa bước vào đã như hóa đá. Cơ thể Bạc Nương trắng hồng như ngọc, mịn màng không chút tì vết. Trông nàng đẹp đẽ, cao sang giống Hằng Nga trên trời.
- Bà… bà làm sao thế? - Bạc Nương nhìn bà ta tò mò hỏi.
Bà già hít vào một hơi, tạm bình tĩnh lại được rồi nói:
- Tiểu thư… tiểu thư đẹp quá! Bình sinh kẻ hầu ở phủ Chiêu Văn này các cô ả đào, rồi vũ công nghiêng nước, nghiêng thành thấy qua rất nhiều. Có điều không ai đẹp được bằng một phần của tiểu thư.
Bạc Nương nghe thấy bà hầu cứ một điều “tiểu thư”, hai điều “tiểu thư” thì lẽ lưỡi, nói:
- Ta tên Bạc Nương, tiểu thư cái gì? Bà mang đồ cho ta đấy à?
Bà lão nghe thế sực tỉnh, đáp:
- Trong phủ quần áo nữ chả có mấy, may mà đợt trước có vài bộ của các vũ công Chiêm Thành để quên. Tôi thấy vừa người tiểu thư nên mang cho tiểu thư đây.
- Cảm ơn bà! - Bạc Nương nói đoạn đón lấy bộ trang phục từ tay bà hầu.
Bà lão quay người đi, tim đập thình thình. “Kinh khủng thật, ta là một bà già mà còn cảm thấy thế này. Thêm mấy năm nữa tiểu thư này nhất định làm khuynh đảo đất nước. Đức ông của chúng ta quả thật có con mắt tinh đời”.
* * * * *
- Tiểu thư đang đi tham quan quanh phủ à? Để tôi dẫn tiểu thư đi! - Lão Phúc cất tiếng đột ngột làm Bạc Nương giật mình.
- Ta… ta đang đi tìm… mùi!
- Mùi ư? Mùi gì thế? - Lão bộc già ngơ ngác hỏi lại.
Bạc Nương lắc đầu chả biết phải giải thích với lão thế nào.
- A tôi biết rồi, hay là mùi từ nhà bếp. Tiểu thư đói rồi chứ gì, để tôi bảo người dọn cơm. - Lão Phúc cười tít mắt. “Hóa ra là kiến bò bụng đây mà, cái này thì lão Phúc ta xử lý dễ dàng”.
- Không phải!
Bạc Nương lắc đầu đáp rồi chỉ vào một lối đi bên ngách:
- Mùi khác cơ, từ hướng này!
- À, đấy là hướng ra phía khu vườn sau nhà. Trời đang mưa mà tiểu thư vẫn muốn đi vãn cảnh ư?
Bạc Nương gật đầu dù nàng chả hiểu đi vãn cảnh là gì.
- Được, vậy mời tiểu thư theo tôi. - Lão bộc già với lấy cái ô rơm để đầu hành lang, lật đật đi trước dẫn đường.
Phía sau phủ Chiêu Văn là một khu vườn rộng rãi. Phủ đã vốn rất lớn mà khu vườn phải chiếm đến hơn nửa diện tích. Trong vườn trồng nhiều cây cối, có cả các tảng đá to giả làm núi non. Cuối vườn là một chiếc hồ nhỏ có tường rào bao quanh ngăn cách với hồ lớn Liên Thủy ở bên ngoài. Bên bờ hồ có thủy đình(1) làm nơi ngồi chơi ngắm cảnh hoặc gảy đàn, uống trà. Trên bờ hồ đối diện thủy đình nơi sát với tường rào có một cây cổ thụ to. Cây xanh rì, không rõ bao nhiêu tuổi. Từng tán lá dài của cây thướt tha như bộ tóc xanh khổng lồ che phủ khoảng lớn mặt hồ.
- Kia là cây gì mà đẹp thế? - Bạc Nương đứng trên thủy đình, chỉ cây xanh mà hỏi lão Phúc.
Lão Phúc nghe nàng hỏi thế thì cười, đáp:
- À, cô là người miền ngược nên không biết hả? Đây là cây liễu. Cây này hay được trồng ven hồ. Tại Thăng Long trồng nhiều liễu lắm, dọc suốt hồ Dâm Đàm và hồ Lục Thủy(2) trồng toàn là liễu thôi. Mà khoan, cây liễu thuộc ngũ quỷ(3) vốn không ai trồng trong nhà. Phủ chúng ta cũng có trồng liễu bao giờ đâu nhỉ?
Mùi ẩm ướt bất ngờ bốc lên ngào ngạt, sương ở đâu hiện ra trắng xóa mặt hồ. Lão Phúc chợt thấy đầu óc mụ mị, người lảo đảo rồi ngã đánh huỵch xuống nền đá xám. Bạc Nương không để tâm tới lão bộc già, chỉ hướng tầm mắt ra xa, nhìn xuyên qua làn sương trắng trên mặt hồ. Nàng mỉm cười, cất tiếng nói to:
- Ngươi cũng đang rất cô đơn, có phải không?
Cây cổ thụ trên bờ hồ đối diện rung rinh cành lá, gió nổi lên xào xạc.
* * * * *
- Bà là ai?
- Ta là mẹ của con, con gái ạ! Con hãy dựa vào người ta, ngủ đi nào con ngoan!
- Bà là mẹ thật ư? Mẹ hóa ra là như thế này à? Ấm áp thật đấy, ấm áp như Mây vậy!
- Đúng thế, ta là mẹ con đây. Con ngủ ngoan nào. Ầu ơ…
- Mẹ, mẹ ơi!!!
- Con ngoan hãy ngủ đi, hãy chìm vào giấc mơ để quên đi nỗi cô đơn. Ta sẽ nâng niu, thương yêu, che chở cho con.
- Bà thật là dịu dàng, thật là ấm áp. Nếu có một người mẹ như bà thật, ta hẳn sẽ sung sướng lắm.
- Con nói gì vậy, ta chính là mẹ của con mà!
- Ta cũng mong như vậy nhưng mẹ ta mất đã lâu rồi. Bà đã từng mất con, có phải không? Bà cũng đáng thương như ta.
- CON NÓI CÁI GÌ VẬY? TA KHÔNG MẤT CON. CON LÀ CON CỦA TA MÀ!
- Bà cô đơn rất lâu rồi. Còn cô đơn hơn cả ta cơ, cô đơn hàng ngàn năm. Thật tội nghiệp!
- Không, không, ta không cô đơn. Con của ta, trả con cho ta! Ngươi là con của ta mà. Con ơi, lại đây với ta! Ngủ đi con, ngủ đi nào!
- Bà rất dịu dàng, bà rất ấm áp, nhưng lại rất cô đơn. Con của bà đã không còn nữa nhưng từ giờ bà có thể ở bên ta.
- Ngươi, ngươi… con nhóc kia, ngươi là ai?
* * * * *
Bạc Nương mở mắt ra. Sương đã tan mất, mưa vẫn còn lất phất, thay vào vị trí cây cổ thụ đối diện bên hồ là một người đàn bà đẹp. Dáng bà dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tao, mái tóc xõa dài xanh đậm không khác gì tán cây rủ bóng mặt hồ. Người đàn bà trông thấy Bạc Nương thì đột nhiên rít lên căm phẫn như tiếng quỷ đói kêu gào dưới đáy Địa Ngục.
Chỉ thấy nhoáng lên một cái, người đàn bà đã đứng bên này thủy đình. Khuôn mặt bà ta hiện rõ, không phải mặt người phụ nữ mà là bộ mặt của con quỷ cái khát máu đang lúc tức giận. Những lọn tóc xanh như hàng ngàn cánh tay yêu quái vươn ra, cuốn chặt lấy Bạc Nương nâng lên cao:
- Con nhãi ranh nhà ngươi dám trêu đùa ta! Ngươi phải chết!!!
Bạc Nương đối diện với nữ quỷ vẫn bình thản, từ tốn nói:
- Bà.. bà thật đáng thương. Con bà mất đã lâu lắm rồi… có phải không? Cô đơn hàng ngàn năm chắc không dễ dàng gì?
Nữ quỷ nghe thế thì càng rít lên hung tợn:
- Ngươi… ngươi nói gì? Ta sẽ giết ngươi, sau đó hút cạn linh hồn ngươi!
- Bà đừng làm thế… không nên làm thế. Mẹ… mẹ ơi…!
Bạc Nương nói rồi bất chấp khuôn mặt vô cùng đáng sợ của nữ quỷ ôm bà ta vào lòng.
- Mẹ… từ giờ bà làm mẹ ta nhé! Có gì ta sẽ tâm sự… thủ thỉ với bà. Bà hãy bảo vệ ta, che chở ta và… vỗ về ta, an ủi ta nữa…
- Ngươi, ngươi… - Nữ quỷ đã không còn rít, âm thanh bớt hung dữ hơn.
- Từ giờ bà và ta ở bên nhau, chúng ta sẽ không còn sợ… sợ cô đơn nữa!
Nữ quỷ lặng thinh không nói gì. Hình ảnh xa xưa hiện ra mờ ảo trong tâm trí.
* * * * *
* Chú thích:
(1) Thủy đình: Là một dạng kiến trúc được xây ven hồ để ngắm cảnh, hoặc có thể xây ở giữa hồ dùng làm nơi múa rối nước.
(2) Hồ Lục Thủy: Tức hồ Gươm hiện nay.
(3) Ngũ quỷ: Là một khái niệm trong phong thủy chỉ về những điều xấu. Nếu nói về thực vật thì ngũ quỷ chỉ năm loài cây không nên trồng trong nhà gồm có liễu, hòe, si, đa và gạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...