Cô y tá đã làm xong việc gỡ rối tóc cho tôi. Tóc tôi bị kéo hơi mạnh tay một chút. Cô ấy nói là giờ tôi rất sạch sẽ, áo gilê đã được cài khuy. Cô y tá dễ mến này tên là Yasmina. Cô vừa cho tôi biết tên vừa thay băng cho tôi. Tôi biết bố cô ấy là người xứ Cabili của nước Algérie, còn mẹ cô là người gốc Pas-de-Calais. Cô đã bỏ lỡ bằng tốt nghiệp trung học vì lý do gia đình: mẹ cô nghiện rượu. Cô đã quyết tâm trở thành y tá để có thể chăm sóc mọi người, cố gắng giúp đỡ nhiều người khác, nhưng ở đây lương lậu không được khá lắm. da cô nâu, tóc dài và xoăn. Cô có một anh người yêu tên là Ludovic cũng làm y tá. Tôi không hiểu sao nhiều người khi ở một mình với tôi là bắt đầu gửi gắm tâm sự riêng của họ cho tôi nghe. Cũng như nói chuyện với con búp bê của họ mà thôi…
-Xong rồi, trông cô xinh lắm! – vừa nói chuyện với tôi, Yasmina vừa đỡ tôi xuống ghế. – Bây giờ là 10 giờ rồi, các bác sĩ sắp đến thăm bệnh rồi. Hy vọng là họ sẽ không đến quá muộn!
Tôi cũng hy vọng như thế. Còn là vì ngày hôm nay không khó chịu lắm… Tôi được nghỉ ngơi, cho dù những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, và sau đó, khi biết có một cảnh sát đứng canh bên ngoài nên tôi cũng cảm thấy yên tâm như uống thuốc an thần vậy. Nói về thuốc an thần, các bác sĩ không ngừng cho tôi uống thứ thuốc này. Thật là một thói quen có hại, bẩn thỉu, nó khiến tôi cứ ngủ suốt ba phần tư thời gian trong ngày!
Có tiếng bước chân ngoài hành lang, rồi cánh cửa mở ra.
-Trông cô thật tươi tắn! – cô Yvette kêu lên rồi ôm hôn tôi. – Paul đang đợi chúng ta ở dưới kia. Tạm biệt cô, cảm ơn cô nhiều.
-Không có gì. Tạm biệt cô Elise!
Tôi nâng bàn tay lên và gập ngón tay lại ba lần liên tiếp. Động tác đó có thể thay ột lời chào hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Cô Yvette nắm lấy cái xe đẩy và đẩy tôi ra đến thang máy. Vừa đi cô vừa báo cho tôi những thông tin mới nhất. Tôi có cảm giác mình là một vận động viên đua xe đang ở trên đường đua sau những đợt nghỉ ngơi ở từng chặng vậy.
-Đã xảy ra nhiều chuyện lắm, cô ạ! Đầu tiên là thanh tra Gassin đã phát hiện ra là ông Yssart không phải là thanh tra thật, cô có biết không? Hóa ra chúng ta có việc cần phải giải quyết với một tên giả danh đấy! Jean đã thay hết tất cả các khóa cửa sổ trong phòng tắm. Trong thời buổi hiện nay thì chúng ta chẳng có nơi nào được an toàn cả: một ông thanh tra giả mạo! Theo như những gì người ta biết thì có thể hắn chính là người đã tấn công cô hoặc là người đã giết bọn trẻ. Thanh tra Gassin bảo với tôi là anh ta đang lần theo một dấu vết, bởi vì chắc là hắn có thể đã để lại dấu vân tay trên chiếc băng cassette đó… cô thấy không, cái băng mà Jean đã tặng cho cô ấy?
Thang máy rung lắc một chút rồi dừng lại, cô Yvette đẩy tôi ra ngoài. Chúng tôi bị bao vây xung quanh bởi nhiều người, bởi mùi bệnh viện, chuông điện thoại… Một dấu vân tay. Thanh tra Yssart giả chắc là phải để lại một dấu vân tay khi cầm đến cái băng cassette. Chắc là hắn ta bị rối loạn vì điều đó lắm nhỉ? Hoặc là hắn ta cố tình để lại một dấu vết giả? Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Dù sao thì cái băng cassette chắc chắn không có gì là bất thường cả, nếu không thì thanh tra Gassin đã phải để ý đến nó rồi.
-Chào Lise! Trông cô khỏe mạnh lắm!
Là Paul. Tôi nâng bàng tay lên. Hai người cho tôi ngồi vào xe break, cửa xe đóng lại. Chúng tôi lên đường trở về nhà.
Tôi vào nhà mà không khỏi có chút e sợ. Với tôi nó không còn an toàn nữa, và đã ô uế. Ở đó toét ra mối hiểm nguy và những ác ý. Cô Yvette đẩy tôi vào phòng khách và bắt đầu loay hoay công việc. Paul ngồi trên tràng kỷ ở gần tôi.
-Tốt rồi. Tôi hy vọng giờ thì tất cả đều tốt đẹp.
Anh ta hạ giọng, nghiêng đầu về phía tôi:
-Chúng tôi chẳng biết làm thế nào cả. Có nên nói cho cảnh sát biết về người bố đẻ của Virginie không? Hélène đã nói với cô là tôi không phải là bố đẻ của con bé có đúng không?
Tôi giơ bàn tay lên. Tự nhiên tôi muốn anh ta về ngay, tôi không biết tại sao nhưng anh ta làm cho tôi hơi ghê sợ. Giọng anh ta quá đỗi dịu dàng.
-Gã đó là một kẻ khốn nạn, đặc biệt là những điều mà cô chưa biết, nhưng Hélène đã thú nhận với tôi, đó là…
-Anh có muốn uống chút gì không hả Paul?
-Không, cảm ơn, bà tốt bụng quá. Yvette, tôi phải đi đây, tôi có một cuộc hẹn. Hẹn gặp lại sau nhé, Elise. Tạm biệt.
Thật là kỳ cục, mọi người đều có thể cảm thấy thoải mái với tôi. Họ đều nói cho tôi biết những chuyện mà tôi không yêu cầu và ngưng chuyện trò một cách bất ngờ, cứ như là họ đang nói chuyện một mình hoặc là đang độc thoại với con vật nuôi trong nhà của họ vậy. Hélène đã nói những chuyện gì về bố đẻ của Virginie nhỉ? Chắc không thể là điều gì đó hay ho cả.
Tôi vừa mới yên vị được có một tiếng đồng hồ trong phòng khách và cố gắng ngủ được một chút thì có tiếng chuông gọi cửa. Lại bắt đầu rồi: Vòng quay ngựa gỗ Andrioli mở cửa tất cả các ngày trong tuần, cả ban đêm, đón tiếp cả trẻ em và người lớn!
-Cô ấy đang ở trong phòng khách.
-Cảm ơn bà. Tôi muốn nói chuyện với cô. Chuyện quan trọng.
Thanh tra Gassin. Anh ta vừa được lên chức chỉ trong có hai ngày. Tôi nghe thấy anh ta đóng cánh cửa ngăn phòng khách với sảnh ngoài.
-Cô còn nhớ gói hàng được chuyển đến bệnh viện không?
Nếu mà tôi không nhớ, thì, ông thanh tra thân mến, chắc là tôi bị bệnh thần kinh đấy. Tôi giơ bàn tay lên.
-Tốt. Thanh tra Mendoza, đồng nghiệp của tôi đã đến hãng chuyển phát nhanh Express tìm hiểu thông tin. Người gửi là một người đàn ông khá cao, dáng mảnh khảnh và da nâu. Như vậy là người này cũng chính là người đã ở bên cạnh cô và đã gọi cấp cứu. Chắc chắn là anh ta đã để lại tên và địa chỉ giả: đó là tên và địa chỉ của Stéphane Migoin.
Ôi trời, phức tạp rồi đây. Stéphane đáng thương đã làm gì thế không biết?
-Rõ ràng là có ai đó biết rõ những chuyện đang xảy ra ở đây và rằng chúng ta không phải là đang đối mặt với một vụ tấn công đơn thuần… May mắn là hắn đã phạm một lỗi, chỉ duy nhất một sự sơ suất: hắn đã để lại dấu ngón tay cái trên cái băng cassette để gần máy nghe nhạc của cô, cái băng Con thú có tính người. Chúng tôi đã cho kiểm tra ở trung tâm thông tin và, cô có biết ai đã giả mạo thanh tra Yssart không? Ai đã gửi gói hàng? Ai là người có thể đã tấn công cô trước khi gọi cấp cứu cho cô?
Anh ta để tôi chờ đợi một lúc rồi mới tiếp tục:
-Antonie Mercier, còn gọi là Tony, 38 tuổi, bị bắt năm 1988 vì tội giết người, được tuyên bố là không có trách nhiệm và bị giam giữ tại bệnh viện tâm thần Saint-Charles ở Marseille, Bouches-du-Rhône.
Tony! Ông Yssart là Tony! Vậy thì… kẻ làm gãy tay người khác đã đóng giả thành cảnh sát! Tony, bị tống giam vì tội giết người!
-Đợi đã, cô chưa biết hết đâu. – Gassin tiếp tục, giọng đầy kích động. – Hãy đoán xem Tony Mercier là ai. Anh ta chính là bố đẻ của Virginie. Hélène Fansten vừa mới cho chúng tôi biết. Anh ta thường xuyên qua lại với bà Fansten từ năm 1986 cho đến khi bị bắt. Cô có biết vì sao anh ta bị bắt không?
Anh ta nghiêng đầu về phía tôi, tôi ngửi thấy hơi thở anh ta có mùi bạc hà.
-Vì tội giết một đứa trẻ tám tuổi trong khu phố nhà mình. Anh ta bị tố cáo bởi một bức thư nặc danh. Đồng nghiệp của tôi ở Marseille đã khám xét nhà anh ta và tìm thấy một sợi dây giống như sợi dây được dùng để trói những đứa trẻ, và những sợi len được tìm thấy cũng giống những sợi len của áo anh ta.
Tôi cảm thấy người mình mềm nhũn. Gassin tiếp tục nói rất nhanh:
-Tony Mercier được biết đến như một người không bình thường, với một lý lịch tư pháp dài dằng dặc: ăn trộm xe hơi, trộm cắp vặt… Anh ta thường dính dáng đến những vụ ẩu đả. Anh ta có truyền thống gia đình rất tệ hại: bố mẹ nghiện rượu, phải sống trong Trung tâm trợ giúp y tế và vấn đề xã hội nhưng luôn tìm cách bỏ trốn, vân vân… Anh ta thất nghiệp và đã qua nhiều đợt cai nghiện mà không có kết quả. Ai cũng biết là anh ta đã đánh đập Hélène và làm gãy tay cô ấy… Nói tóm lại, ngay cả khi anh ta vô tội đi nữa thì số phận anh ta cũng đã được định đoạt rồi. Luật sư của anh ta đã biện hộ vô tội, với lý do là bất kỳ ai cũng có thể tạo ra những dấu hiệu làm liên lụy Mercier nhằm buộc tội anh ta. Các nhân viên giám định đã phải tuyên bố anh ta vô tội. Và thế là anh ta bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần. Chưa hết: từ năm 1991, Tony Mercier đã có được vài sự cho phép, và anh ta đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần cách đây hai năm.
Gassin gần như là đã hét lên những lời cuối, vì anh ta quá căng thẳng. Tôi hiểu anh ta, viên thanh tra đáng thương phát hiện ra một tên tâm thần là nghi phạm giết người, tên này đã giả mạo danh sếp của mình và tung tăng khắp thành phố tiến hành cuộc điều tra của riêng hắn, và nhất là kẻ điên đó lại là bố đẻ của một con bé có vẻ như biết rõ về những vụ giết người xảy ra xung quanh thành phố đó..
Hiển nhiên là, một gã đàn ông có thể đánh gãy tay vợ mình thì cũng rất có thể dùng kim đâm vào người tôi hay chặt tôi ra thành từng mảnh với con dao Laguiole của hắn… Có vẻ như là những bí ẩn đang được làm sáng tỏ. Tony-Yssart đối với tôi chắc chắn là thủ phạm. Điều đó giải thích vì sao Virginie đã không nói gì cả, chắc chắn hắn đã nói với con bé hắn là bố con bé. Và hắn đã giết Migoin để đổ tội cho anh ấy! Mà tại sao Hélène không nhận ra hắn? Bởi vì hắn chưa bao giờ đến nhà cô ấy, mà chỉ có ông Yssart thật mới đến nhà cô ấy thôi. Còn tôi, tôi nghe những lời phỉnh phờ của tên bịp bợm ấy, chắc hẳn hắn luôn đùa cợt và tự hỏi khi nào thì sẽ cho tôi một nhát… May là tôi đã thoát khỏi hắn.
Gassin nắm lấy hai tay tôi:
-Giả thiết của tôi là Tony Mercier chính là hung thủ giết bọn trẻ. Hắn đã quay trở lại đây rình mò, tìm kiếm con gái của mình và người mà hắn vẫn coi là vợ mình. Các mối liên hệ đều chứng tỏ hắn là người rất thích điều khiển, thường xuyên to tiếng dọa nạt vợ. Một khi đã ở trong thị trấn này, hắn không thể không giết người. Hắn đã giả mạo là thanh tra Yssart để có thể biết rõ mọi chuyện. Hắn đã vờn cô và cả chúng tôi nữa bằng những hành động tội lỗi của mình. Hắn là một con bệnh tâm thần nguy hiểm và tôi sợ những điều tồi tệ nhất sẽ đến với cô và Hélène Fansten. Tôi không muốn cô ở lại đây. Tôi muốn cô đến ở tạm nhà chú cô. Tôi đã báo cho chồng của Hélène, anh ta sẽ có những sự chuẩn bị cần thiết. Hãy hiểu cho tôi là lúc này tôi chưa thể chứng minh được điều gì cả. Tôi thậm chí còn chưa có được sự ủy quyền nữa. Nhưng tôi tin chắc vào những gì tôi đang nói: cô đang gặp nguy hiểm.
Anh ta đứng lên. Đến ở nhà chú tôi? Thật lòng mà nói thì sao lại không cơ chứ? Tôi sẽ tránh xa được tất cả, không tham gia vào việc bắt giữ gã Tony này, không phải nghe Virginie khóc lóc, cũng không phải nghe Hélène kêu gào giận dữ hay nghe những lời bàn tán nữa.
-Cô có đồng ý như vậy không?
Tôi giơ bàn tay lên.
-Tốt, tôi sẽ nói chuyện với bà Holzinsky. Tạm biệt cô.
Anh ta đi sang bếp, nói chuyện với cô Yvette. Anh chàng Gassin vẫn chưa nguôi tức giận. Chắc là anh ta cảm thấy bị sỉ nhục bởi câu chuyện viên thanh tra giả danh. Cô Yvette cài ngay then cửa lại sau khi anh ta ra khỏi nhà. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy chạy ngay vào phòng tắm để kiểm tra xem cửa sổ đã được đóng kỹ hay chưa. Cô ấy đang làm gì vậy? À, cô ấy đang gọi điện thoại. Tôi cá mười ăn một là cô đang gọi điện cho chú tôi. Đấy, tôi thắng rồi. Blabla, blabla…, mọi người sẽ đến đón tôi vào sáng mai. Cô ấy lại gọi điện. Cho nhà Fansten, chắc chắn vậy.
-Alô, xin chào, Yvette đây, xin lỗi vì tôi gọi điện làm phiền anh chị muộn như thế này… Vâng, lúc này thì… Thật là kinh khủng, ai lại có thể nghi ngờ được cơ chứ… Thật là khổ cho cô! Thế còn Virginie, hy vọng là con bé không biết gì… Vâng, tốt hơn rồi… Ở nhà mẹ chồng cô hả…? Cô có lý đấy. Tôi không thể nào tin được… Không, tôi không biết… Vâng, tôi hiểu rồi. Đó không phải là loại chuyện mà người ta muốn bàn tán đâu… Còn Paul?... À thế à, anh ta rắn rỏi lắm, cô gặp may mắn đấy… À, tốt thôi… Sao cơ? Thôi, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cô.
Dập máy.
-Tôi đã nói chuyện với Hélène. Kinh khủng quá… bố đẻ của Virginie, cô hình dung mà xem. Một gã điên. Hắn đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Thật không thể nào tin được! Thiên hạ đi đâu hết rồi không biết? Hélène sẽ gửi con bé đến nhà bà nó. Cô ấy không muốn đi mà muốn ở lại với Paul, cô xem, cô ấy căng thẳng biết chừng nào! Giờ thì tôi hiểu rõ hơn rồi, khi bố của con mình là kẻ giết người thì người ta căng thẳng lắm…
Điều đó chắc chắn rồi. May là họ sẽ gửi Virginie đi xa. Tôi thấy rụng rời. Thay vì sung sướng nhìn thấy Tony Mercier bị bắt thì tôi lại cảm thấy rất suy sụp. Tất cả những chuyện này thật tồi tệ!
***
Mấy giờ rồi? Tôi không thể ngủ được. Nếu mà tôi có thể cử động được thì chắc là tôi phải trở mình nhiều lắm. Tôi mừng vì có thể mở và nắm bàn tay lại. Cô Yvette đã cho tôi nằm vào giường khoảng mười giờ đêm, tôi có cảm giác bây giờ ít ra cũng đã hai giờ sáng. Không thể nào chợp mắt được.
Nếu Tony Mercier đã đến sống ở đây, chắc hẳn hắn ta sẽ phải sử dụng một căn cước nào đó. Hắn chưa thể cải trang thành thanh tra Yssart ngay. Việc đầu tiên hắn đã phải làm là tìm nơi trú ẩn, sau đó là giết người và rồi quyết định giả mạo làm ông Yssart.
Và tại sao lại giết Migoin? Tại sao không phải là Paul? Nếu tôi mà là một bệnh nhân tâm thần đang điên cuồng vì ghen tuông, tôi sẽ hành động sao cho chồng của vợ cũ của tôi sẽ bị kết tội giết người chứ không phải là một người dũng cảm như Stéphane…
Trừ phi là: 1) Stéphane có nghi ngờ về tôi; hoặc
2) Stéphane là người tình của vợ cũ của tôi…
Stéphane đã là người tình của Hélène.
Như vậy, đã mở ra những khả năng điều tra mới.
Tôi cũng có thể phải xem xét kết hợp cả hai giả thiết 1 và 2.
Cứ nghĩ tôi đã nghi ngờ đến cả chồng của cô bạn thân của mình và chồng chưa cưới của người vú em rất tận tụy của mình!... Ôi, Paul Fansten và Jean Guillaume.
Còn Sophie thì sao? Thi thể của cô đã ra sao rồi? Có thật là tự tử không? Chỉ vì lý do ngoại tình vớ vẩn ư? Vì cãi cọ với Manu ư? Hay là Tony cũng đã giết Sophie để đổ thêm tội lên đầu Stéphane? Liệu một tên điên trốn bệnh viện có thể xảo quyệt đến thế không? Câu trả lời là: có. Nếu không thì hắn đã không thể giả mạo ông thanh tra.
Mặt khác, như thanh tra Gassin đã nói, cho dù hắn ta vô tội đi chăng nữa thì với cái quá khứ bất hảo như thế, hắn cũng chẳng còn cơ hội nào.
Thế nếu hắn không phạm tội giết người ở Marseille? Vậy tại sao hắn lại đến sống ở đây? Tại sao hắn lại cải trang thành cảnh sát? Không, tất nhiên chính là hắn ta: hắn chẳng có sự biện hộ nào hợp lý cả. Tôi vẫn muốn trông thấy bong bóng gợn lên trong mặt nước phẳng.
Tuy nhiên, tại sao người ta không nghi ngờ hắn ngay từ đầu? Dù sao cũng phải biết là mẹ kế của một trong số các nạn nhân đã từng sống chung với kẻ giết người… Không, tôi thật ngu ngốc, họ không biết hắn: Hélène không nói chuyện về Tony cho ai biết cả, và dù sao thì cô ấy cũng không thể đoán ra được là hắn đã trốn khỏi bệnh viện, cô ấy nghĩ vẫn là hắn đang bị giam giữ và chẳng có lý do nào để mà khơi lại chuyện này cả.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...