Người ta đã chôn cất thằng bé Joris. Lại thêm một đứa trẻ nữa. Thêm một chiếc quan tài nhỏ nữa. Chỉ nghĩ đến chuyện đó là tôi thấy buồn nôn. Chẳng thấy ai nghi ngờ điều gì cả!
Trời đang có gió mạnh khủng khiếp. Có cảm giác là những cơn gió to rất thích thú rung lắc cây cối. Tiếng cây cối ẩm ướt rung lên trong gió nghe thật thảm hại. Cô Yvette trước khi đi chợ đã bật cho tôi nghe cuốn sách nói Con thú có tính người của Zola. Tôi rất thích Zola, cho dù tên truyện không hợp lắm với hoàn cảnh của tôi. Cái băng cassette này là một món quà của ông Guillaume tặng tôi. Tối hôm nọ ông ấy đã mang nó đến. Ông làm cho tôi thấy rất vui, trừ việc tôi không thể ngăn mình tự hỏi không biết liệu ông ấy có thể là kẻ giết người hay không và việc ông ấy tặng tôi cái cassette có phải nằm trong mưu đồ ranh mãnh của ông hay không. Còn chuyện gì xảy ra nữa đây? Cuốn băng đã kết thúc rồi, tốt, thế là hết. Thật khó chịu làm sao! Tôi không thể làm được chuyện gì cả, tôi phải đợi cô Yvette quay về. A, hình như có ai đó ở trong phòng. Không, chắc là nhầm. Cái máy cassette đang làm gì thế không biết? Có những tiếng lách cách khác nhau. Cái máy chết tiệt. À, nó lại bắt đầu rồi.
“Đó không phải là một sự thích thú, cũng không phải là niềm vui sướng, mà đó là một sự cần thiết, một đòi hỏi ghê gớm, phải giết chết bọn chúng, phải bắt chúng về cho ta cho đến khi chúng không động đậy được nữa và chúng được tự do…”
Thật kỳ lạ, tôi không nhớ là có đoạn này.
“… trông chừng kỹ xung quanh để chọn lựa nạn nhân… hình dung ra da thịt của chúng mềm mại, rất mềm mại, bóp lấy quả tim của chúng, nghe chúng kêu la, chứng kiến thời điểm mà cuộc sống rời bỏ thân xác của chúng và khi chúng chỉ còn là một nhúm giẻ lau, nhăn nhúm, chứng kiến điều đó có thể xảy ra, chứng kiến chúng bị chết như thế nào. Cơ thể chúng đang từ nóng ấm và mềm mại dần trở nên lạnh lẽo và khô khốc? Xem chúng đã chết thật sự chưa?...”
Cái quái quỷ gì vậy?
“…làm sao để biết được điều đó? Làm sao biết được điều đó nếu không phải là đang ở đó, trong một thị trấn yên bình, giữa mọi người, chuyện trò với mọi người về thời tiết, nắng mưa, trả những khoản đóng góp trong câu lạc bộ, cắt cỏ cùng mọi người, tươi cười trước gương, một nụ cười dính đầy máu và nhận lấy gia tài của nó, một gia tài quý giá của ta được lấy ra từ những thiên thần nhỏ của ta… Những đứa trẻ hiến tặng của ta…”
Lạy Chúa! Đây là cái băng cassette khác! Cả giọng đọc cũng khác. Giọng trong cái băng này khàn đục, rất bịp bợm, đúng, một cái giọng điện tử… và câu chuyện mà nó đang kể… không thể như thế được, nhưng mà…
“… người ta sẽ nói đó là sự trả thù, thói loạn dâm gây đau đớn, nhưng mà ta yêu thích chúng. Ta muốn yêu chúng, muốn nắm giữ chúng, chỉ nắm giữ chúng cho riêng ta mà thôi, muốn ôm hôn chúng, nhưng chúng lại không muốn, chúng lại giãy giụa, chúng cố thoát khỏi ta, chúng không hiểu được là ta chỉ muốn giúp chúng được nghỉ ngơi mà thôi…”
Không, tôi không muốn nghe cái băng này! Ai đã nhét cái băng này vào máy?
“… nhưng chẳng ai hiểu được cả. Cần phải ẩn náu. Đẩy cái xe lăn của Elise Andrioli và nghĩ thật dịu dàng biết bao khi rạch bụng cô ta bằng một con dao mổ, thọc tay vào vết thương và biết rằng cô ta không thể chống cự hay kêu la gì cả, khi từ từ móc quả tim của cô ta ra, để nhìn thấy miệng cô ta đầy máu và nhìn thấy cô ta chết, thật trớ trêu làm sao, cô ta chết với con mắt mù của mình nhìn chằm chằm vào mặt kẻ giết người. Ta căm thù ngươi, Elise. Những kẻ khác thì ta không căm thù chúng mà ta lại yêu chúng. Ta rất yêu chúng, còn ngươi, ta căm thù ngươi…”
Dừng lại ngay đi!
Ai đã nhét cái băng này vào máy? Ai đã thay băng Zola bằng cái băng này? Một ý nghĩ khùng khiếp vụt đến: hắn đang ở đây, đang ở đây, ở cạnh bên tôi, hắn vừa nghe hắn nói vừa cười, tôi chắc chắn như vậy, hắn có con dao mổ ở trong tay và hắn vừa nghe băng cassette vừa nhìn tôi.
“… đúng, chính là việc đó, đúng là phải giết cô ta, loại bỏ con người vô dụng ấy, bắt cô ta phải chịu đau đớn khùng khiếp, phải trừng phạt cô ta…”
Tại sao? Tôi đã làm gì cơ chứ? Cái băng im bặt. Tôi không nghe thấy gì nữa, chỉ nghe thấy những tiếng thở mà thôi. Tiếng thở đó ở trong cái băng cassette hay là ở trong phòng? Tôi không biết, tôi không biết gì hết, tôi sợ quá, tôi… Cái băng đó lại bắt đầu…, lại cái giọn điện tử đó, và…
“Chào. – Xin trào”.
Ôi không, không, không, tôi không muốn nghe cái đó.
“Cháu đang gì vậy? – Cháu đang hái quả dâu tằm ẹ cháu. – Ta sẽ giúp cháu nếu cháu muốn… Cháu rất xinh đẹp, cháu có biết không… - Cháu phải đi về đây… - Hãy đợi một chút… ở lại đây với ta… - Không, cháu phải đi đây, cháu bị muộn rồi… - Lại đây nào! Ta có một sự bất ngờ dành cho cháu đấy. – không. – Nào lại đây nào, lại gần ta nào! – Không! A…a…a”
Tiếng thét vang lên, tôi không thể, không thể, dừng cái đó lại ngay đi, dừng lại ngay đi! Cái băng đã dừng lại. Tên khốn nạn đã tự ghi âm! Hắn đã ghi âm những vụ giết người và chắc chắn là hắn sẽ tua đi tua lại những cái băng đó ở nhà hắn rồi tự mình thưởng thức chúng vào các buổi tối. Phải giết hắn ta, hắn là một con quỷ và… và hắn đang ở đây.
Một bàn tay đặt lên cánh tay tôi. Ấm. Tay người… Tôi không nằm mơ, tôi cố kêu lên thật to trong cổ họng, to đến nỗi tôi có cảm giác là thanh quản của mình sắp vỡ, có một bàn tay nắm lấy cổ họng tôi, sau đó có một cái khác, một vật gì đó lạnh, con dao mổ, trời ơi, con dao mổ, nó ấn con dao mổ vào người tôi, nó làm tôi đau. Làm ơn đi, ai đó cứu tôi với! Không, đồ khốn nạn, hắn sắp chặt tôi ra nhiều mảnh, hắn sắp giết sống tôi. Ta sẽ giết chết mày, đồ khốn nạn! Nhận lấy này, vào mõm của mày này, đồ khốn nạn…
-Cô Andrioll? Cô ở đây à?
Ông Yssart! Nhanh lên! Nhanh lên!
-Tôi tự cho phép mình vào nhà vì cửa mở và không có trả lời cả…
Đóng cửa lại, nhanh lên, đóng cửa lại đi!
-A, cô đang ở đây… Tôi muốn đến nói chuyện với cô về… Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy?
Yssart! Ông ấy đang ở đây! Tên điên rồ cũng đang ở đây, chắc là hắn ta đang ẩn nấp trong một góc nào đấy. Hắn có vũ khí, hãy cẩn thận. Chết tiệt, vì sao không thể nói được chứ?
-Tôi gọi cấp cứu rồi, họ sắp đến rồi.
Không, họ sẽ không đến đâu, hắn sẽ giết ông đấy, sau đó hắn sẽ giết tôi, hắn sẽ băm tôi ra thành từng mảnh mà tôi chẳng thể kêu la được gì. Đấy, hắn sẽ làm như vậy đấy, như hắn đã làm như vậy với bọn trẻ… Tôi thấy nước mắt chảy trên má, những giọt nước mắt tức giận và khiếp sợ.
-Đừng khóc nữa, mọi chuyện ổn rồi. Xe cứu thương sắp đến rồi. Cô có biết ai làm chuyện đó không?
Không, tôi không biết. Làm sao để có thể nói với ông ta là hắn đang ở đây… trừ phi là hắn dang trốn ở sau cánh cửa và đang theo dõi chúng tôi trong khi ông Yssart đang chăm sóc tôi…
Tôi cảm thấy có một cái gì đó nóng nhỏ giọt trên cánh tay tôi.
-Đừng làm gì cả. Chỉ cần cử động ngón tay thôi. Cô ở nhà một mình à?
Tôi giơ ngón tay lên.
Cái băng cassette. Ông ấy cần phải nghe cái băng cassette đó. Tôi giơ ngón tay lên cho dù nó đang đau và tôi cố gắng hướng về cái máy nghe băng cassette.
-Từ từ thôi… Cô muốn nói gì với tôi? Đồ đạc hả?
Tôi hạ thấp cánh tay xuống.
-Không, không đồ gỗ. Tường à? Lọ hoa à? Tranh phải không? Hay là cái radio?
Đúng, tôi giơ ngón tay.
-Có cái gì đó trong cái đài hả?
Đúng.
Ông ấy tiến lại gần cái đài và tôi nghe thấy tiếng lục lọi trong cái máy.
-Chẳng có gì ở bên trong cả, chỉ có cái băng cassette Con thú có tính người đặt ở bên cạnh máy thôi.
Tên khốn kiếp đó đã lấy cái băng của hắn ra trước khi ông Yssart đến! Còi xe cấp cứu dần dần rõ tiếng. Tôi cảm thấy người mình mềm oặt xuống. Tôi thấy lạnh. Ông Yssart vòng tay qua vai tôi, tôi ngửi thấy mùi nước hoa Colognes.
-Xe cứu thương đến rồi. Chúng tôi sẽ thu xếp cho cô. Cô đừng sợ.
Tại sao tôi lại phải sợ?
Có tiếng bước chân người, giọng nói, người ta đặt tôi lên băng ca, rồi nâng tôi lên, đầu tôi hơi bị nghiêng đi, tôi thấy rất lạnh, có phải tôi bị mất rất nhiều máu đúng không? Cửa ra vào mở ra rồi lại đóng lại, người ta nói với tôi, rồi tiêm cho tôi. Giọng nói bình tĩnh của ông Yssart “Cô đừng sợ”.
***
Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường. Tôi đã ngủ thiếp đi. Không nghe thấy tiếng động nào, trừ tiếng rì rầm ở phía bên trái tôi. Có mùi của hoa. Chỉ trong một giây thôi, ý nghĩ đáng sợ là mình đang nằm trong quan tài và đã tình dậy lướt qua óc tôi. Chắ là tôi đang ở trong bệnh viện. Tôi thấy cánh tay phải rất nặng nề. Nó được đặt trên chân, dọc theo người tôi. Còn cánh tay trái thì bị gập lại và đặt trên ngực. Miễn là bàn tay của tôi vẫn còn có thể hoạt động được… Tôi cố gắng nâng bàn tay lên. Tôi làm được, nhưng thấy rất đau, đau khắp nơi. Cửa phòng mở ra.
-Chầm chậm thôi! Các bác sĩ vừa mới khâu lại cho cô!
Giọng của một phụ nữ, khoảng bốn mươi tuổi, chắc đó là y tá.
-Vết thương trên bàn tay phải của cô hở đến 10cm và cô còn bị những vết chém ở cẳng tay trái khi cô đâm hắn.
Đâm? Tôi đã đâm một ai đó?
-Về phần đùi, cô không nên lo lắng, vết thương không sâu lắm. Cô sẽ không bị sẹo đâu.
Làm sao mà tôi có thể đâm hắn ta được chứ? Một người khác bước vào phòng.
-Cô làm chúng tôi sợ quá.
Điều tra viên Gassin. Anh ta ở rất gần tôi, tôi ngửi thấy mùi áo da.
-Chuyện gì đã xảy ra thế?
Anh ta nghĩ là tôi sẽ ca ngợi anh ta hay sao chứ? Anh ta nói tiếp:
-Bà Yvette của cô phát ngất đi khi chúng tôi báo tin cho bà ta. Bà ấy vừa đi chợ về thì thấy xe cấp cứu đang đi xa. Bây giờ thì bà ấy ổn rồi. Bà ấy đang chờ để gặp cô. Bạn bè cô cũng đang ở đây, gia đình Fansten ấy. Còn cuộc điều tra thì vẫn đang tiếp tục. Bên phòng xết nghiệm, người ta đang xem xét tỉ mỉ phòng khách của cô, chúng ta sẽ có kết quả vào sáng mai. Hắn có nói gì với cô không?
Không thật sự là hắn đã nói chuyện với tôi, nhưng làm sao để giải thích với anh ta bây giờ?
Tôi giơ bàn tay lên.
-Hắn có nói với cô hắn muốn gì không?
Có.
-Hắn có muốn…, ý tôi muốn nói là… hắn có muốn lạm dụng cô không?
Tôi không giơ bàn tay lên. Đột nhiên tôi hiểu ra là đối với anh ta, vấn đề đơn giản chỉ là tôi có bị tấn công hay không, mà việc đó chẳng liên quan gì đến những vụ giết trẻ con cả. Ngay cả ông Yssart cũng có thể không thấy mối liên quan của những vụ việc này. Người ta sẽ coi vụ này như là một vụ tấn công phụ nữ ở nhà một mình và rồi tội ác lại vẫn tiếp diễn. Dù sao thì tôi vẫn không thể làm cho họ nghe cuốn băng cassette mà hắn đã thu đó… Chỉ nghĩ đến điều đó là tôi thấy bị quặn cả ruột lại. Cái gì? Anh ta nói cái gì?
-… Cô nghỉ ngơi nhé… Tôi sẽ quay lại vào ngày mai.
Thế còn ông Yssart? Ông ấy đâu rồi? Tôi chỉ muốn gặp ông ấy thôi. Ông ấy là người duy nhất có thể hiểu được chuyện gì đó đang diễn ra!
Nhưng rõ ràng là điều tra viên Gassin đang bỏ ra ngoài mà không thèm nghe lời thỉnh cầu câm lặng của tôi.
-Ôi Elise bé bỏng của ta!
Cô Yvette! Tôi biết là cô ấy đang khóc.
-Ôi, lạy Chúa, tôi sợ làm sao! Tôi cứ nghĩ là cô chết rồi!
Cháu cũng nghĩ thế cô Yvette ạ.
-Là lỗi của tôi. Tôi cứ nghĩ là mình đã khóa cửa rồi. Tôi già mất rồi. – cô Yvette cứ vừa ấp úng vừa sụt sịt như thế.
Ngay cả đã khóa cửa thì hắn ta vẫn cứ vào nhà. Cô Yvette tội nghiệp! Tôi muốn ôm lấy cô ấy vào lòng mình để an ủi cô.
-May mà cô vẫn có thể cử động được cánh tay này. Nếu mà hắn đến đây từ tám ngày trước thì hắn đã giết cô mất rồi. Người ta tìm thấy con dao đó ở dưới đất, có lẽ là cô đã đâm vào giữa mặt hắn và hắn đã đánh rơi nó…
Đâm bằng dao, ra là cô y tá đã nói về điều này. Đúng, tôi nhớ ra rồi, cơn tức giận dâng lên trong tôi và tôi có cảm giác mình đã đâm, đã đâm ai đó..
-Cảnh sát hy vọng là hắn ta cũng bị chảy máu. Họ đã lấy mẫu máu, họ còn rắc đầy bột ra nhà để lấy dấu tay nữa, chúng ta cứ như là ở trong chương trình Năm phút cuối cùng ấy. Paul và Hélène cũng đang ở đây, nhưng y tá không cho họ vào, y tá nói rằng cô cần phải nghỉ ngơi vì cô bị sốc, huyết áp của cô tụt xuống có 8 thôi. Lúc ấy trong cô trắng bệch… Ôi, tôi vui quá, cô không bị gì nghiêm trọng cả…
Cô Yvette xúc động cúi xuống và hôn vào hai má tôi, hai cái hôn lớn kêu thành tiếng. Chắc là tôi đang khóc, có lẽ như vậy, vì tôi thấy má mình ẩm ướt.
-Sáng mai tôi lại đến, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé! – cô Yvette nói với tôi trước khi ra về.
Tôi sụt sịt một hồi. Bó hoa này chắc là của cô? Của gia đình nhà Fansten? Hay của ông Guillaume? Ông Guillaume… Chính ông ấy đã tặng tôi cái băng cassette của Zola. Có thể nó đã bị đánh tráo… Không, sai rồi, bởi vì ông Yssart đã trông thấy cái băng đó. Chẳng chứng minh được điều gì cả, ông ấy chưa nghe cuốn băng ấy… Chết tiệt, tôi lại bắt đầu suy nghĩ rồi đấy. Cánh tay tôi làm tôi bị đau. Họ đã tìm thấy con dao ở dưới đất, thế càng tốt, hy vọng là tôi đã đâm vỡ mũi hắn, tên khốn kiếp đó, hy vọng là tôi đã làm cho hắn ta bị đau, như là hắn đã làm cho tôi bị đau. Ôi, nếu tôi có thể, tôi sẽ làm cho hắn… Dù gì đi chăng nữa, trong điều trị y học, sự khiếp sợ cũng có ích! Nếu với mỗi một âm mưu giết người, tôi đều có thể nhận dạng được một người thì tôi sẽ yêu cầu được dạo chơi ban đêm trong những khu phố đầy nguy hiểm.
Hắn đã chuẩn bị cái băng ghi âm đó cho tôi, hắn muốn tôi nghe cái băng đó. Hắn muốn tôi phải khiếp sợ, vì hắn thích làm người khác sợ hãi. Sự tàn bạo và cái ý tưởng ghi âm những vụ giết người của hắn… tại sao mà một sinh vật sống lại có thể làm được những việc đó nhỉ? Bạn sẽ bảo với tôi là bọn Quốc xã đã quay phim về chúng vòi tiền trong những trại tập trung của chúng đấy thôi… Có thể là, sau khi đã vượt qua một rào cản nào đó thì con người ta có khả năng làm nhiều việc. Chắc là hắn ta đã làm cho giọng nói của mình biến đổi bằng một trong những cái máy mà người ta rao bán đầy qua mạng. Tôi nhớ có lần đã xem một quảng cáo, trong đó một gã thanh niên vừa cười đùa qua điện thoại vừa nói vào một cái máy nhỏ: “Hãy làm bạn bè của bạn ngạc nhiên bằng chiếc máy thay đổi âm thanh này. Thậm chí ngay cả mẹ ruột của bạn cũng không nhận ra bạn đâu”. Lúc đó tôi còn tự nhủ là cái loại phát minh này chắc chắn sẽ là niềm hạnh phúc của bọn người gàn dở hay bọn bị ám ảnh.
Tôi thấy buồn ngủ quá. Chắc là người ta đã cho tôi uống thuốc an thần. Tôi cảm thấy tôi đang ngủ. Ở đây, tôi được an toàn. Tôi không thấy nguy hiểm nào cả. Ở đây là bệnh viện.
-Elise! Tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy đi!
Hừm, lại chuyện gì nữa không biết?
-Hãy nghe tôi nói rõ đây!
Tự nhiên tôi thấy mình hoàn toàn tỉnh ngủ. Đó là ông Yssart. Ông ấy nghiêng đầu về phía tôi, nắm lấy vai tôi:
-Tôi không có nhiều thời gian. Kết quả phân tích trong phòng thí nghiệm không cho thấy gì hết: không có dấu tay nào khác ngoài những dấu tay của bà Yvette, ông Guillaume và của nhà Fansten. Không có dấu tay trên con dao…, một con dao hiệu Laguiole rất cầu kỳ, tôi chỉ nói qua thế thôi. Chẳng có vết máu nào khác ngoài máu của cô. Kẻ tấn công cô chắc chắn là đã mang găng tay.
Giống như ông nghĩ. Tôi đang cảm nhận lớp da của găng tay của ông qua chiếc áo bệnh viện mỏng manh đấy thôi.
-Chúng ta đang ở trong ngõ cụt. Không ai thừa nhận là kẻ tấn công cô có liên quan đến những vụ án giết người hàng loạt. Họ vẫn cứ cho là chính Stéphane là thủ phạm của những vụ giết người. Như vậy, hung thủ thật sự vẫn đang tự do tiếp tục tội ác của mình. Tôi không thể tiếp tục theo đuổi hắn một cách hợp pháp nữa. Tôi bị buộc phải làm những việc đột xuất không quan trọng. Thế nên cô nghe rõ tôi nói đây: tôi sẽ tự xoay sở theo cách khác, nhưng cô đừng lo, tôi vẫn sẽ để mắt đến cô, tôi hứa đấy.
Ông ta đang nói chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ông ta sắp đi làm du kích hay sao?
-Cả tôi và cô đều biết hắn ta đang ở rất gần cô. Và cả Virginie nữa. Hắn đang ở rất gần, tôi biết, tôi cảm nhận được điều đó, tôi chắc chắn về những dấu vết của hắn, tôi đang theo dõi sát hắn, chính vì thế mà hắn trở nên hung dữ, hắn đang sợ hãi. Tôi ngửi thấy mùi nỗi lo sợ của hắn.
Vẫn còn một người bị điên đây. Không phải là ông đâu, ông Yssart ạ, ông là người có suy nghĩ rất logic.
-Cô có biết vì sao người ta luôn tìm ra lời giải cho những câu đố không? Bởi vì không bao giờ có ổ khóa mà lại không có khóa, cũng như không bao giờ có chìa mà lại không có ổ khóa. Khi nghĩ ra một câu đố, người ta luôn phải có câu trả lời, nó thuộc về bản chất của câu đố. Chỉ cần biết lời giải là không phải sợ hãi gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...