Một tai họa bất ngờ đã xảy ra! Cô Yvette trượt ngã trên vỉa hè ướt và bị bong gân ở mắt cá chân, chính là cái mắt cá chân mà cô đã bị trật trong màu hè này.
Thế là tôi được gửi đến một “vườn rau có khí hậu điều hòa” vì Paul và Hélène gợi ý cho tôi đến tạm trú ở nhà họ trong thời gian cô Yvette chữa bệnh. “Chỉ khoảng mười lăm ngày thôi”, ông bác sĩ nói vậy.
Cô Yvette đã về nhà cô em họ của mình. Còn tôi thì được đặt trong một căn phòng của nhà Fansten. Cô Yvette đã chỉ dẫn cách chăm sóc tôi cho Hélène. Dù sao thì tôi cũng phải sống!
Một lần nữa tôi lại ở trong căn nhà gợi nhớ đến cái đêm tiệc đứng mà tôi đã bị một người lạ mặt sờ soạng khắp mình. Hy vọng đó không phải là Paul, nếu không thì tôi thật sự rơi vào hang ở của loài sói.
Đang là ban đêm. Tôi đang ngủ. Chiếc giường hơi chật. Cái nệm lông đè nặng lên chân tôi. Tôi chắc chắn đây là phòng ngủ của Renaud. Nó có mùi bụi bặm và bóng tối. Tôi hình dung ra những món đồ chơi treo lủng lẳng trên giá sách đang làm tôi thức giấc bằng những con mắt trống rỗng, chằm chằm. Tôi cần phải ngủ. Đêm đầu tiên trong một căn nhà xa lạ bao giờ cũng rất khó khăn. Elise, hãy thư giãn đi! Mười lăm ngày thôi, sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Chỉ bằng khoảng thời gian có một hai vụ giết trẻ con, vài vụ tự sát và một vụ hãm hiếp mà thôi, đúng không nào?
Hôm nay có phải là ngày trăng tròn không nhỉ? Có phải tôi đang nằm trên chiếc giường trẻ con có quầng sáng dìu dịu không? Có phải như trong phim kinh dị không?
Tôi cần phải thư giãn. Tôi phải nghĩ đến cuộc phẫu thuật. Tôi cần phải tập trung hết sức để thoát ra khỏi trạng thái hư vô này. Tập trung hết sức mình. Và ngủ được, như Perses vẫn nói “màn đêm đang thai nghén, ai mà biết được sớm mai màn đêm sẽ sinh ra cái gì?” Amen.
***
Cuộc sống tự nó biết cách tổ chức. Thật là một nỗ lực rất lớn khi sống giữa gia đình này. Buổi sáng, Hélène dậy vào lúc 7 giờ 15, đánh thức Paul và chuẩn bị bữa sáng rồi mới đánh thức Virginie. Paul thì không ngừng than thở rằng anh ta sắp bị muộn và chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Virginie thì cứ lẽo đẽo theo sau để rồi cuối cùng bị la mắng. 8 giờ 10, Paul và Virginie ra khỏi nhà. 8 giờ 15, Hélène đến chăm sóc cho tôi, cho tôi đi vệ sinh, tắm rửa và thay quần áo. Thường thì khi xong việc cho tôi, cô đẩy tôi vào phòng khách và bật tivi rồi làm những công việc nội trợ của mình. Tôi cứ mập mờ nghe các chương trình trên tivi vào buổi sáng. 11 giờ, nghỉ ngơi và làm một chút cà phê. Đấy, tuyệt vời thế đấy, tôi được uống cà phê! Cứ mỗi lần thấy lại được vị ngon của cà phê ở đầu lưỡi là tôi lại những muốn ôm chằm lấy Hélène tội nghiệp.
Hélène thường nói chuyện với tôi khi cả hai uống cà phê. Cô kể cho tôi biết những câu chuyện ngồi lê đôi mách trong thị trấn hay những bước tiến trong cuộc điều tra. Cô lo lắng cho Virginie và phàn nàn về Paul. Vì rằng tôi không thể nói được nên cô có vẻ rất tin tưởng tôi. Tôi đã biết được nhiều chuyện. Tôi có cảm giác như mình khám phá một thế giới khác thế giới mọi người đều nhìn thấy, được chìm đắm trong đầu óc của một bà nội trợ bình thường. Thật đúng là ngọn núi Vésuve(1) đích thực, những nỗi sợ hãi không dám thú nhận ấy, những sư oán hận tràn trề ấy? Tôi không còn nhớ nữa.
13 giờ 30, đến thứ viện. Hélène đưa tôi đến đó và cho tôi ngồi vào một góc phòng. Tôi nghe thấy tiếng mọi người giở sách, tiếng giày dép đi lại trên sàn nhà, tiếng cười nói của bọn thanh niên. 17 giờ 45, trở về nhà, dừng một chút để đón Virginie đi học về. Cô Catherine đến làm việc massage, kéo dãn chân tay tôi, bôi dầu, đã đến lúc sử dụng các biện pháp phòng ngừa hoại tử. Paul trở về nhà tắm 19 giờ, 19 giờ 30. Ăn tối lúc 20 giờ. Virginie đi ngủ lúc 21 giờ. Tất cả đều được tổ chức rất tốt, chẳng có gì để nói cả.
Tôi đang nằm trong chiếc giường nhỏ của mình, trong căn phòng của người chết. Virginie đã có lòng tốt nói cho tôi biết đó chính là phòng của anh trai con bé. Con bé lại còn miêu tả căn phòng cho tôi nghe nữa. Trên bức tường ở cạnh giường có một tấm poster hình Ninja Rùa, còn trên bức tường phía trước, phía trên cái bàn nhỏ là tấm poster của Magic Johnson. Trên bàn học là những quyển sách của Tủ sách Hồng(2), những quyển vở, một túi đựng bi và những cái hộp đựng nhiều hình mẫu chưa hoàn thành.
Dưới gầm giường là một ngăn kéo đựng đầy đồ chơi. Virginie không bao giờ đụng vào những thứ đó. “Toàn đó chơi của bọn con trai”, con bé nói như thế với cái thái độ khinh miệt. Thứ duy nhất mà con bé đã lấy lại bộ điều khiển Nintendo. Con bé có thể ở lì hàng giờ liền trong phòng để đương đầu với những chiến binh ảo mà nó quật ngã hết người này đến người kia.
Virginie cũng nói với tôi là trên tường có những vết kẻ vạch đánh dấu chiều cao của anh con bé. Những vết bút chì đã gạch mứt 1 mét 30 và sẽ không bao giờ cao thêm nữa.
Tôi thật sự không muốn ngủ trong căn phòng này. Không phải là tôi sợ ma, nhưng việc ngủ ở đây, trong căn phòng của một đứa trẻ đã chết với những đồ dùng thân thuộc của người chết ở xung quanh có một ấn tượng rất kỳ lạ. May mắn là lúc này, tôi rất buồn ngủ và tôi không muốn bị tỉnh giấc trong đêm ở đây.
Thật không thể tin nổi được là mọi người trong gia đình này có thể quên ngay sự có mặt của tôi ở đây. Họ nói chuyện với nhau trước mặt tôi cứ như thể là tôi không tồn tại vậy. Cứ như là người ta không biết là trong nhà họ đang có một cái camera theo dõi mọi cử động của họ để hoàn thành phóng sự vậy. Còn tôi thì không phải là camera, mà là một cái máy thu âm. Tôi lắng nghe và im lặng. Còn chuyện sáng nay thì đúng là một “cơn bão” được thu âm bằng âm thanh dolby stéréo(3).
Hélène:
-Em chán ngấy rồi, anh có nghe thấy không? Em chán ngấy lời trách móc của anh rồi.
Paul:
-Còn anh, em nghĩ là anh không chán hay sao? Hay em nghĩ là anh đang vui vẻ? Đó là con trai anh, em có biết không?
-Thế còn Virginie, nó đang ở đây, anh không thèm quan tâm đến nó. Nó vẫn còn sống, nó cần anh.
-Đó không phải là vấn đề, vấn đề là ở chỗ em đang buông xuôi mọi chuyện. Em hãy tỉnh lại đi. Mẹ kiếp! – Paul kêu lên.
-Với anh thì dễ, vì anh không bao giờ ở đây, anh chẳng quan tâm đến chuyện gì cả. Nếu bọn em có biến mất thì anh cũng chẳng cần biết.
Sau đó có tiếng bát đĩa đỗ vở.
-Mẹ kiếp! Đưa cho tôi cái chổi.
-Anh đi mà lấy nó.
-Bố ơi, chúng ta bị muộn mất.
-Virginie, vào phòng khách lấy cặp đi.
-Nhưng con xong rồi, bố ơi…
-Được, chúng ta đi.
-Paul, chúng ta cần phải nói chuyện!
-Không phải lúc này.
-Vậy thì khi nào? Cho em biết khi nào?
-Anh muộn rồi, Hélène, tha lỗi cho anh. Virginie! Áo khoác của con đâu?
-Anh có hiểu được là em mệt mỏi lắm rồi không? Paul! Paul!
Cửa ra vào đóng lại.
Tôi thu mình bé lại trên giường của mình. Có những tiếng đập phá cáu kỉnh ở trong bếp, có cái gì đó rơi xuống. Có lẽ là cốc chén thủy tinh? Cửa ra vào bị đóng sập một cách thô bạo, những tiếng chổi quét trên đồ đạc. Sau đó là sự im lặng. Tôi hình dung ra Hélène đang khóc. Tôi nghe thấy những lời nói lộn xộn: “Con trai tôi… vì sao người ta bắt mất nó?... không hiểu gì hết…”. Một sự im lặng kéo dài. Rồi có những bước chân trên hành lang đi về phía tôi.
-Chào Elise, ngủ ngon chứ?
Giọng nói gọn và sắc. Không chờ tôi trả lời, Hélène nhấc tôi lên rồi đưa cho tôi cái bô. Sau đó cô đặt tôi vào ghế và đẩy tôi vào phòng tắm mà không nói một lời nào. Cô lau mặt cho tôi, lau cổ, lau người cho tôi rồi mặc cho tôi một chiếc áo T-shirt.
-Xong rồi, chúng ta đi ăn sáng.
Vào bếp. Xe đẩy của tôi nghiến lên cái gì đó kêu kèn kẹt, lạo sạo. Tôi ngửi thấy mùi cà phê và mùi cháy khét. Hélène đưa tôi một tách cà phê vào gần miệng tôi, nhưng cô làm quá đột ngột đến mức cà phê nóng rớt xuống cầm tôi.
-Ôi, tôi xin lỗi, sáng nay tôi căng thẳng quá…
Tôi biết, tôi biết, chỉ cần giữ tách cà phê lại đi, nó làm tôi bỏng đấy. Cô lau chùi cho tôi, mạnh đến nỗi nó còn tê hơn vết bỏng ấy. Hy vọng là cô ấy không cầm cái thìa vào mắt tôi.
Tôi đang cố nuốt một cách cẩn thận món ngũ cốc có bổ sung vitamin ăn liền đáng sợ này. Tiếp theo là một thìa cà phê, lần này thì không bị đổ ra ngoài.
-Tôi đã cãi nhau với Paul…
Cuối cùng thì cô ấy cũng đã nói chuyện… Lại một thìa ngũ cốc nóng. Tôi bỗng nghĩ đến những đứa trẻ đáng thương mà bố mẹ chúng sáng nào cũng bắt phải ăn món này…
-Paul nghĩ rằng Stéphane đã giết vợ anh ấy. Tôi thì tôi tin chắc không phải vậy. Stéphane chắc chắn không thể làm được việc đó. Anh ấy không yêu Sophie, nhưng anh ấy không giết cô ấy. Tôi biết ai làm việc đó.
Nào, một tiết lộ mới. Tôi đang nghe đây.
-Đó là người tình của cô ấy. Sophie đã lừa dối Stéphane từ nhiều tháng nay rồi. Có một lần, khi đến nhà cô ấy, tôi nghe thấy cô ấy đang gọi điện. Cô ấy đang nói: “Anh ta sẽ không về trước ngày mai đâu, hẹn nhau ở chỗ cũ nhé…”. Cô ấy nhìn thấy tôi và tỏ ra rất bối rối, nên đổi giọng luôn: “Vâng, tôi sẽ gọi lại cho ông” rồi dập máy. Tôi chẳng nói chuyện này với ai hết, nó không liên quan đến tôi, đúng không? Nhưng trong lúc tôi muốn chắc chắn về người này, người mà Sophie nói chuyện qua điện thoại ấy, thì hắn đã giết cô ấy. Không phải là Stéphane đâu. Họ đã cãi nhau, hoặc là anh ta đã kết hôn và Sophie đã dọa anh ta là sẽ nói hết chuyện cho vợ anh ta. Đấy, một chuyện địa loại như vậy. Cô ấy rất hung dữ, một người rất giỏi những trò lừa dối.
Hélène ngừng lại để cạo cái gì đó trong bồn rửa. Hãy nghĩ về những tin mới này nào! Sophie lừa dối Stéphane. Tại sao lại không thể chứ? Chính người tình của Sophie đã giết cô ấy. Đấy, sao lại không thể như vậy chứ? Rốt cuộc, tôi bắt đầu tin là trong cái thị trấn này mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nếu ai đó nói với tôi rằng người bán thịt lợn có bán thịt trẻ con và cảnh sát thì đang điều hành một mạng lưới buôn người da trắng thì tôi cũng sẽ tin như vậy. Thế cho nên nếu người tình của Sophie giết cô ấy thì… cũng có thể hiểu được. Hélène đang dọn dẹp bát đĩa, tôi nghe thấy tiếng bát dĩa va chạm vào nhau thành tiếng.
-Tôi luôn tự hỏi ai có thể là người mà cô ấy nói chuyện qua điện thoại, nhưng tôi vẫn không thể biết được. Cô ấy chưa bao giờ phản bội. Tôi đã quan sát cô ấy khi chúng tôi gặp nhau, tôi xem cái cách mà cô ấy nói chuyện với những người đàn ông xung quanh, nhưng chẳng thấy gì cả. Có thể đó là một ai đó không sống ở đây.
Tôi có ý này hay hơn. Nếu người tình của Sophie là kẻ đã giết bọn trẻ và Sophie đã phát hiện ra hắn? Đó không phải là lý do để khử cô ấy và đổ tội lên Stéphane, nếu như anh ta đã chết – như tôi cảm thấy thế? Ôi, tôi biết, tôi biết, tôi chắc chắn là người ta sẽ tìm thấy Stéphane “đã tự tử” với một bức thư thú tội. Nếu như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc và tên sát nhân sẽ được yên ổn. Vật cản đường duy nhất mà hắn còn gặp phải là Virginie và… tôi. Thế quái nào mà hắn chắc được là Virginie sẽ không phản bội hắn? Tôi quay trở lại giả thuyết lúc đầu của tôi: Virginie biết hắn và yêu quý hắn. Đúng, hắn yêu quý Virginie và chính vì thế mà hắn không làm hại con bé. Nếu tôi cứ lần theo giả thuyết này thì… thì tôi sẽ đi đến kết luận là người mà Virginie yêu quý nhất đời này sau mẹ con bé chính là…Paul?
Paul, người tình của Sophie? Paul, kẻ giết hại trẻ em? Paul, bạn của Stéphane và biết mọi cử động của anh ta… Paul với sự hài hước rất phong phú, đa dạng của mình… Paul cũng có một chiếc break màu trắng…
Liệu có thể như vậy được không?
-Bây giờ tôi tự hỏi tôi có nên nói với cảnh sát không, có nên nói về cú điện thoại đó hay không. – Hélène nói. – Cô có nghĩ thế không?
Tôi giơ ngón tay lên. Có, tôi nghĩ cô cần phải nói chuyện với cảnh sát. Và phải nói ngay.
-Có một lần, tôi nói với Paul là tôi nghĩ là Sophie có người tình. Anh ấy nổi cáu và kêu tôi là hay dò xét mọi người và cho tôi là một mụ đàn bà nanh nọc. Một mụ đàn bà nanh nọc? Tôi cho là đúng như thế. Tôi có cảm giác là mình luôn cáu giận, không lúc nào vừa lòng, luôn hằn học, tôi không biết mình như thế nào nữa. Ông Raybaud đả kê cho tôi mấy viên thuốc an thần. Lúc đầu thì nó có tác dụng nhưng bây giờ thì tôi phải tăng liều lên, nếu không thì tôi không thể ngủ được. Sau khi ngủ, tôi tỉnh dậy một cách u mê, ngây dại. Còn Virginie nữa… Nó cũng là một gánh nặng… Lúc này thì tôi đang muốn thay đổi cuộc sống, ước gì có một chiếc đũa thần, hô biến xong là tôi được ở một nơi rất xa, chỉ một mình mình thôi.
Điều đó xảy đến với tôi rồi. Tôi đã ở một nơi khác, rất xa và ở một mình, cô đơn đến nỗi mà ngay cả cô cũng không thể hình dung ra được đâu. Hélène, tôi thề với cô là điều đó không đáng được mong ước như vậy đâu. Tôi mong có cuộc sống của cô hơn, mong mình bị mất một đứa trẻ, có một anh chồng lừa dối mình. Tôi mong được ở nơi tôi đang sống, tự chủ với thân xác và các giác quan của mình.
-Thôi, tôi phải đi làm một chút việc vặt đây. Còn cả một đống đồ cần phải là mà tôi vẫn chưa làm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...