Một cuộc dạo chơi bằng xe hơi. Hôm nay là chủ nhật, Paul đưa chúng tôi đi dạo một vòng ở Essonne, vì “trời cuối hè thật là đẹp”. Tôi ngồi ở ghế trước, được cài dây an toàn. Ngồi ghế sau là Virginie và Hélène. Còn cô Yvette thì nhân cơ hội này để đến thăm một tá chị em họ của mình, tất nhiên là cô ấy đi cùng với ông Jean Guillaume. Cửa kính được hạ xuống một nửa. Tôi cảm nhận được mùi của đồng quê, mùi của cỏ cây ẩm mốc. Trong xe chẳng ai nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng Paul nói: “Em có thấy cái nhà thờ đó không? Trông nó đẹp thật đấy” hoặc “Em có thấy cái trang trại cổ đó không? Một công trình thiêng liêng đấy” và Hélène thì trả lời: “Có, rất đẹp”. Virginie thì mải đọc quyển Câu lạc bộ năm thành viên của mình và chẳng thèm quan tâm đến ai cả.
-Cô có thấy lạnh không hả Lise? - Paul hỏi giọng ân cần.
Tôi không giơ ngón tay. Tôi đang như sắp bị chảy ra vì nóng đây này. Cô Yvette đã nhồi hàng đống quần áo cho tôi như thể tôi sắp tham gia cuộc thám hiểm Bắc cực vậy.
-Em có nghĩ là cô ấy bị lạnh không? – Paul hỏi Hélène.
-Nếu cô ấy lạnh thì cô ấy sẽ phải trả lời anh chứ, phải không? – Hélène hỏi vặn lại.
Tôi cảm thấy hoạt cảnh này đang đi đến hồi cuối. Xe bỗng rẽ sang trái và tôi bị nghiêng người sang một bên.
-Anh phải chú ý chứ! Anh lái như một thằng điên ấy! – Hélène kêu lên.
Thế là xong, cuộc chiến bắt đầu.
-Thôi đủ rồi. Cứ như chưa bao giờ em bị thế này ấy. Em không thấy là trong xe rất chật hay sao?
-Đương nhiên rồi, anh thì lúc nào cũng có lý do của mình.
Ô, ô, tôi đang bị lèn sang một bên này.
-Đấy là lý do mà em có thể bực mình ngay khi em bắt đầu đấy.
-Còn anh, đó là lý do mà anh có ác ý như vậy đấy. Dù sao đi chăng nữa thì em cũng đã biết rõ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy rồi. Anh đã gây sự ngay khi mới đi rồi.
-Cái gì cơ? Chính em mới là người gây sự. Em không thèm nói một lời nào suốt từ chiều đến giờ.
-Thế anh muốn em phải nói gì? Rằng em phải say mê hàng đống đất đá trên đường à? Xin lỗi nhé, còn có khối cách hay hơn để mà giết thời gian còn hơn là chạy xe dưới trời mưa như những ông bà già thế này.
-Đấy, lúc nào em cũng gièm pha, mỉa mai. Mẹ kiếp, chết tiệt!
Xe phanh gấp. Tôi bị đổ người về phía trước. Một cánh cửa xe mở ra.
-Bố đi đâu đấy?
-Đi đái.
-Con cũng muốn đi.
Một cánh cửa nữa mở ra.
-Đồ bẩn thỉu xấu xa. – Hélène lẩm bẩm sau lưng tôi.
Tôi bị nghiêng hẵn sang cửa bên phải, nhưng chẳng ai để ý. Thật khó chịu, vì nếu Paul vẫn cứ chạy xe kiểu này thì chắc là tôi sẽ bị văng ra khỏi xe mất. Cửa trước mở ra.
-Thế nào? Quý ông đã bình tĩnh lại chưa?
-Nghe này, em thôi ngay đi, được chứ? Bây giờ không phải lúc, Hélène ạ, không phải lúc này, được chứ?
-Tại sao lại không?
-May cho em vì em là phụ nữ đấy, bởi vì có những lúc…
-Lúc trước ấy, anh dẫn cô ta đi chơi ít hơn hả? Những khi anh cần tới tôi…
-Đồ…
Bốp. Rõ ràng là lúc này Paul tỏ ra rất thô bạo.
-Sao anh dám? Anh bị mất trí hay sao đấy?
Có tiếng cửa xe mở, rồi những tiếng kêu khác nhau.
-Bố mẹ tôi ơi, dừng lại đi!
Tôi mong mình có thể ngẩng đầu lên được. Tôi mong là mình đang ở một nơi khác. Tôi ghê sợ cái hoàn cảnh này. Clac, clac, mọi người lại lên xe. Một sự im lặng đáng sợ. Paul bật radio lên và âm nhạc của Beethoven ngập tràn trong xe. Anh lại khởi động xe, hơi căng thẳng. Chúng tôi lại lên đường. Tôi thì ủ rũ như một chiếc túi xách cũ nát trên trên móc vậy. Cuộc dạo chơi thật tuyệt vời quá phải không? Hélène muốn nói gì khi cô nói với Paul “những lúc anh cần tới tôi”? Ồ mà chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng thật sự là tôi chẳng biết gì về họ cả. Thậm chí tôi còn tự hỏi vì sao họ quan tâm tôi nhiều đến thế. Sau tất cả mọi chuyện, tôi thực sự không phải là người đồng hành dễ chịu gì cả, mà chính là quán ăn kiễu Tây Ban Nha, nơi mà người ta có thể tìm thấy những cái mà họ mang theo thì đúng hơn. Cuối cùng thì… Virginie có vẻ như đã lại bị cuốn vào trong quyển sách của mình. Việc bố mẹ nó cãi nhau cũng chẳng thể nào giải quyết được những vấn đề của nó. Tôi hiểu tại sao con bé lại sáng tác ra chuyện anh trai nó “vẫn còn sống”.
Âm nhạc của Beethoven bị dừng để nhường chỗ cho bản tin. “Kêu gọi nhân chứng: Trong cuộc điều tra về kẻ sát hạt cậu bé Michaël Massenet ở Boissy-les-Combes, chúng tôi tôi kêu gọi ai đã trông thấy một chiếc ô tô màu trắng hoặc màu kem kiểu break(1) vào ngày thứ bảy 28 tháng Năm, lúc 13h trên quốc lộ D91, chỗ có tên là La Furerière ra làm chứng. Tại Sarajevo; những đợt bắn pháo mới của người Serbie…”
Sau đó radio chuyển sang nhạc rock.
-Một chiếc xe kiểu break, giống xe của chúng ta?
-Đúng.
-Xe của chúng ta cũng thế, nó cũng màu trắng. – Virginie nói theo.
-Cảm ơn, thế mà chúng ta chưa bao giờ nhận ra điều đó đấy. – Paul lẩm bẩm.
-Có hàng đống ô to giống xe của chúng ta. – Hélène nói – Xe của ông Guillaume cũng thế, cũng là một chiếc break trắng.
Những thông tin đó quay cuồng trong đầu tôi. Ông Yssart đã nói với tôi là các manh mối rất mờ nhạt. Nên nghĩ rằng không phải như vậy. Một chiếc xe kiểu break màu trắng hay màu kem, giống xe của họ hay giống như xe của ông Guillaume. Dù sao thì ông Guillaume cũng là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, nơi tôi bị dìm cho chết đuối. Vậy ai có thể là người đầu tiên có mặt ở đó chứ, nếu đó không phải là người đã đẩy tôi xuống nước. Không, tôi nghĩ linh tinh rồi: ông Jean đáng thương không thể là tên sát nhân được. Thêm nữa, nếu ông ta là thủ phạm thì tại sao ông ta lại cứu tôi? Để ông xâm nhập vào góc sâu kín của tôi rồi sau đó theo dõi Virginie? Không, không thể như vậy được. Hoang tưởng như vậy là đủ rồi.
Paul vẫn lái xe một cách căng thẳng như vậy và tôi vẫn bị lúc lắc về mọi phía, như trò chơi xe ô tô húc nhau vậy. Tôi nghe thấy dạ dày của mình bắt đầu phản kháng. Cuối cùng thì Paul cũng phanh xe lại.
-Nhìn một đám dở hơi đang đổ về nông thôn kìa! – Paul vừa lẩm bẩm vừa châm một điếu thuốc.
-Vì sao chúng ta lại dừng lại vậy?
-Vì bố đưa chúng ta đến một đám ùn tắc… Mùi thuốc thật ngột ngạt quá!
-Em chỉ việc hạ cửa kính xuống là xong.
Bầu không khí thật dễ chịu. Tôi sẽ phải nhớ chuyến dạo chơi này lắm. Chúng tôi nhích từng tí một trong một đoạn dài, chẳng ai nói với ai một lời nào. Bỗng nhiên Hélène kêu lên:
-Nhìn kia, Steph kìa. Trong chiếc CX màu trắng ấy… kia kìa!
-Cậu ấy không có xe CX, cậu ấy có một con BMW.
-Tôi nói là chính anh ta. Dù sao thì tôi cũng biết anh ta chứ, Steph ấy.
-Điều đó thì tôi biết. Xin lỗi nhưng tôi chẳng nhìn thấy chiếc CX nào cả.
-Hẳn thế rồi, vì anh ta vừa rẽ sang phải. Chắc đó là một đoạn đường tắt. Anh ta thông thạo đường phố, chứ không phải ngốc nghếch đến nỗi bị ùn tắc hàng tiếng đồng hồ dở hơi này.
Paul vặn to chiếc radio của xe, âm thanh của nhạc rock to đến mức nhức tai. Cuối cùng thì xe cũng thoát khỏi ùn tắc và chúng tôi lại lên đường. Tôi hình dung ra hàng trăm gia đình bị mắc kẹt trong xe hơi, xếp hàng dài, tất cả đều đang la ó trong âm thanh hỗn độn của radio và tiếng còi xe.
Cuối cùng thì cũng về đến nhà. Tất cả mọi người xuống xe. Cô Yvette giúp Paul đưa tôi ra khỏi xe và nhắc tôi vào xe đẩy.
-Thế nào, cuộc dạo chơi vui vẻ chứ? – cô Yvette hỏi.
-Tốt lắm, tốt lắm. Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi có hàng đống việc phải làm. Hẹn gặp lại ngày mai. – Paul nói và khởi động xe.
-Thế đấy, có vẻ như anh chàng này bị nuốt phải cây cúc gai hay sao ấy. – cô Yvette ngạc nhiên và đẩy xe đưa tôi vào nhà.
Có một cây cúc gai á? Phải nói là cả một bó cúc gai ấy chứ. Và tôi có ý nghĩ là mọi chuyện chưa kết thúc: có vẻ như Hélène đang khích bác tôi.
Trời lại mưa. Thú thật tôi rất thích nghe tiếng mưa vì mưa làm cho tôi bận tâm. Nhưng xung quanh tôi, ai cũng càu nhàu. Cô Yvette cũng đang càu nhàu về bệnh thấp khớp của mình.
Có mùi cà phê. Cô Yvette ngồi cạnh tôi, mở tờ báo đọc. Mưa càng ngày càng to.
-Cô nghe này! “Diễn biến trong vụ án tàn bạo xảy ra ở Boissy-les-Colombes. Một người giấu tên hôm qua đã gọi điện đến Sở cảnh sát Saint-Quentin và khuyên cảnh sát đến điều tra ở rừng Vilmorin, trong một căn lều gác rừng nằm giữa hai bên lối đi G7 và G9. Căn lều này thường được dùng để chứa tạm những đồ nghề làm rừng. Tại đây, những nhân viên điều tra đã phát hiện được bộ quần áo đàn ông dính máu. Kết quả những cuộc phân tích được tiến hành ngay trong đêm chưa được tiết lộ”. Lise, cô có nghe thấy không? Nhưng tại sao mà hung thủ lại giấu quần áo của mình trong căn lều đó thay vì đốt chúng hay vứt chúng xuống sông? Không logic tí nào hết.
Cháu đồng ý với cô, cô Yvette ạ. Tuy nhiên phải có lý do nào đó chứ. Chúng ta phải chờ kết quả phân tích thôi.
Có tiếng chuông điện thoại. Cô Yvette đứng dậy một cách nặng nề.
-Alô? À chào cậu Stéphane. Có, cô ấy có ở đây. Được rồi, tôi chuyển máy cho cậu. Là Stéphane đấy, cậu ấy muốn nói chuyện với cô.
-Alô, Lise phải không?
Vì tôi không thể trả lời được nên anh ta nói luôn:
-Tôi muốn nói với cô là… cô đừng tin những gì người ta nói về tôi. Tôi không thể giải thích cho cô hiểu được, nhưng tôi có nhiều kẻ thù, tôi cần phải đi khỏi đây. Tôi ôm hôn cô. Tôi… tôi yêu em. Vĩnh biệt, Lise!
Anh ta gác máy.
-Anh ta cúp máy rồi à? – cô Yvette hỏi. Từ nãy đến giờ cô ấy lịch sự không nghe cuộc nói chuyện của tôi.
Tôi giơ ngón trỏ trả lời.
-Mọi việc đều ổn chứ?
Ổn. Nhưng mà không, chẳng ổn tí nào cả. Anh ta muốn nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết. Ý nghĩ là gã gàn dở này phải lòng tôi chẳng mang lại cho tôi một chút an ủi gì hết.
***
Tôi ngủ không ngon giấc. Gió đã nổi, một cơn gió to, dữ dội, như thể một lũ quỷ sứ đang la hét om sòm vậy. Suốt cả đêm tôi chỉ nghĩ đi nghĩ lại những sự việc với mọi ý nghĩa của chúng, nhưng chẳng được kết quả gì ngoài việc giờ tôi đang bị một cơn đau nửa đầu hành hạ.
Làm sao để có thể nói “tôi bị đau đầu” bằng một ngón trỏ nhỉ? Chắc là không thể. Thế nên cũng không có aspirin. Vậy là tôi đành phải chịu đựng những cơn đau âm ỉ, ngấm ngầm trên lông mày, rồi cả tiếng mưa rả rích, tiếng gió rú gào… Một bầu không khí thật tuyệt vời trong một bộ phim buồn thê thảm. Cửa ra vào bật mở:
-Thời tiết thật khiếp quá! Tôi bị ướt sũng hết! Tôi phải pha một cốc nước hâm thật nóng mới được.
Khiếp quá đi mất!
-Một cốc nước hâm cỏ đuôi ngựa… Nó sẽ làm cho chúng ta phấn chấn lên.
Khiếp quá, khiếp quá! Không, một ly rượu táo trắng cơ. Tôi muốn một ly rượu táo trắng cơ!
-Tôi đã mua báo để xem có tin gì mới không. Trên tivi người ta chẳng bao giờ đưa tin chi tiết cả.
Tốt, tôi hoàn toàn đồng ý.
-Xong rồi, tôi đã đun nước rồi. Xem nào… kính của tôi đâu rồi nhỉ?
Cháu chắc chắn là cô đang đeo cái cặp kính đó ở trên cổ như mọi khi ấy.
-Tôi thật dở hơi quá! Nó ở cổ tôi đây này.
Đấy thấy chưa! Cô Yvette bắt đầu lật giở từng trang báo và đọc:
-Lụt lội… người Séc ở vùng Bosnia… trận đấu bóng giữa đội tuyển Pháp và Bulgarie… dự án Vigipirate… phản ứng của nhà thờ… à, đây rồi. “Phải chăng Michaël Massenet đã bị sát hại trong căn lều gác rừng ở trong rừng? Người ta có thể đặt ra nhiều nghi vấn. Thật vậy, những phân tích nhanh chóng đã cho thấy những vết máu dính trên quần áo đàn ông được phát hiện trong căn lều (xem số báo ra ngày hôm qua) là máu của cậu bé Michaël. Còn bộ quần áo (gồm một áo săngđay bằng len màu xám, một chiếc quần jean, găng tay da màu đen), là của một người đàn ông cao khoảng 1,85m, cỡ 46, bàn tay to. Tất cả những gì chúng tôi có thể thông báo cho quý vị - theo thanh tra Yssart nói – là cuộc điều tra vừa có một bước tiến lớn”. Thế đấy, cùng với những thứ này, - cô Yvette nói, - chắc chắn là họ phải tìm ra hắn thôi. Nhất là khi họ chắc chắn tìm thấy những sợi tóc hay lông dính trên áo săngđay, bây giờ họ có nhiều máy móc chính xác lắm, chỉ với một sợi tóc thôi là họ có thể biết nhiều điều, tuổi tác, màu da, khối thứ ấy chứ. Ôi, hy vọng là họ sẽ tóm cổ được hắn. 1m85, gần bằng chiều cao của Stéphane. Đúng. Cao hơn Jean nhiều, còn cao hơn Paul nửa cái đầu nửa. Tôi đọc tiếp cho cô phần sau nhé: “Liệu những yếu tố mới này có cho phép đưa ra ánh sáng những tên giết người ở Boissy-les-Colombes mà đến nay vẫn chưa bị trừng phạt hay không? Ngày 11 tháng Sáu 1991: Victor Legendre. 13 tháng Tám 1992: Charles-Eric Galliano. 15 tháng Tư 1993: Renaud Fansten. 28 tháng Năm 1995: Michaël Massenet. Và ngày 22 tháng Bảy vừa rồi, đến lượt cậu bé Mathieu Golbert bị sát hại một cách tàn bạo. Một loạt tội ác mà cảnh sát hy vọng sớm giải quyết được”. Hy vọng là có nhiều chi tiết hơn trong số báo ngày mai. Tôi đi gọi điện cho Hélène đây, nhỡ đâu cảnh sát đã liên lạc với cô ấy rồi.
Cô Yvette đon đả đến bên điện thoại. Hélène đáng thương! Những vụ giết người mới và những lo âu kèm theo nó hẳn phải làm cho cô ấy nhớ đến cái chết của Renaud. Cứ như là một chuỗi các cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại không dứt ấy. Có lẽ với những ông bố bà mẹ khác có liên quan đến vụ án này cũng như thế. Điều tồi tệ nhất là trong tất cả những chuyện này có một tên sát nhân. Đằng sau cái mác “một kẻ ưa thích những trò tàn bạo”, luôn có một ai đó vẫn nói chuyện, vẫn ăn uống, đùa cười, vẫn làm việc như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Có một sinh vật có tính người có khả năng bóp cổ một đứa trẻ và móc mắt hay moi tim của nó. Tại sao ông Yssart lại kể những chuyện đó cho tôi nghe chứ? Có lẽ tôi không cần biết những chuyện đó!
-Thanh tra Gassin đã đến thăm họ. Anh ta yêu cầu họ ngày mai qua xem những bộ quần áo, nhỡ đâu họ lại nhận ra chúng. Bố mẹ của bọn trẻ đã được triệu ập đến gặp thẩm phán, bà Blanchard. Anh ta cũng hỏi tên tất cả bạn bè của họ, những người có thể trả lời về những dấu hiệu nhận dạng mà báo chí đã đưa. Tất cả bọn họ đều nhắc tới cái tên Stéphane. Hélène có vẻ rất mệt mỏi. Cô ấy nói với tôi là cô ấy rất muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Đấy, tôi hiểu cô ấy lắm.
Năm vụ giết người trong năm năm. Victor, Charles-Eric, Renaud, Michaël, Mathieu. Trong năm vụ đó chỉ có bốn đứa bé trai bị làm biến dạng một cách dã man. Một khoảng cách dài giữa những vụ án, cho đến thời gian gần đây. Từ năm 93 đến 95 chẳng có gì xảy ra, bỗng dưng giờ đây… Chuyện gì đã xảy ra trong sáu tháng vừa rồi? Phải chăng cỗ máy giết người do chạy quá tải nên đã bị rối loạn, hỏng hóc? Tại sao? Có phải là vì tôi gặp Virginie? Đúng. Virginie là một chìa khóa, nhưng tôi không biết phải tra nó vào ổ khóa nào. Còn những bộ quần áo đàn ông bị bỏ lại trong căn lều gác rừng? Hung thủ hẳn phải đoán được là người ta sẽ tìm thấy chúng ở đó. Ai đã gọi điện cho cảnh sát? Một cú điện thoại nặc danh… Cú điện thoại đó có thể do ai thực hiện? Do một ai đó đã nhìn thấy hung thủ đi vào lều? Hay là của ai đó có thể vô tình đã phát hiện ra bộ quần áo nhưng không muốn liên quan đến một vụ giết người? Thật là bực mình khi không thể nói ra những câu hỏi đó. Tôi mong sớm đến ngày mai để biết bà thẩm phán muốn biết những gì.
Cái ngày hôm nay như không bao giờ kết thúc mất! Tôi đang cố chịu đựng. Trời thậm chí còn không mưa nữa. Ông Jean Guillaume đã mang đến cho cô Yvette hai con cá hồi rất ngon mà chính tay ông câu được. Giờ thì cả hai đang chơi bài belote. Tôi nghe thấy tiếng họ cười vui vẻ. Cô Yvette nói với tôi là ông Guillaume nom giống người anh họ Léon của cô. Tôi vẫn nhớ người anh họ Léon của cô, một người lái xe tải đường trường rất khỏe mạnh với cái đầu rất đẹp của người Pháp những năm 1900. Hình ông có trong tất cả những bức ảnh gia đình của cô Yvette cho đến khi ông bị chết trong một vụ tai nạn trên đường cao tốc gần Liège. Tôi luôn nghi rằng cô Yvette có chút cảm tình với anh họ Léon của mình, một người rất hay cười đùa. Tôi biết ông Jean Guillaume là người không cao to, cô Yvette đã nói với tôi điều đó. Tôi dán cái đầu của ông anh họ Léon với thân hình nhỏ con của vận động viên cử tạ và cứ chơi mãi cái trỏ đó. Tôi chờ tiếng chuông điện thoại, hy vọng Hélène gọi điện cho chúng tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...