An Tịnh Tuyết mải miết chìm trong suy nghĩ nên không hề phát hiện ra việc cánh cửa phòng đã bật mở từ lúc nào. Đợi đến khi cô nhận ra rằng trong phòng không chỉ còn có một mình cô thì đã quá muộn, một bàn tay rộng đã hạ xuống đầu cô.
Phản xạ sát thủ của An Tịnh Tuyết lập tức phát huy đến mức tận cùng. Trong 0.1s, cô nhanh như chớp nghiêng người muốn thoát khỏi phạm vi tấn công của kẻ thù, cùng lúc tay phải cũng không hề nhàn rỗi, vội rút cây súng bạc mini giấu dưới gối ra.
“Cách.”
Chưa đầy 1s, An Tịnh Tuyết đã lăn xuống giường thành công, đồng thời tạo tư thế chân trước chân sau khụy người tiêu chuẩn, chỉa thẳng nòng súng vào mặt kẻ kia, còn không quên mở chốt an toàn của súng.
“Tiểu Tuyết, em là muốn ám sát chồng mình sao?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc xen lẫn sự sủng nịnh cùng một ít trêu đùa vang lên. An Tịnh Tuyết ngây ngẩn, lúc này mới phát hiện kẻ đột nhập trái phép kia chính là người vừa lên đường đi Mĩ cách đây không lâu – Bạc Á Thần!!!
Trên bờ môi mỏng của Bạc Á Thần là nét cười vô cùng dịu dàng. Anh không ngờ cô vợ nhỏ của mình lại có phản ứng tốt quá mức như thế này, tốt đến nỗi ngay cả anh cũng không nhận ra.
“Á Thần? Sao anh lại ở đây?!!”
An Tịnh Tuyết lập tức bỏ súng xuống, thả lỏng cơ thể cùng đề phòng, nhưng cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Bạc Á Thần. Lúc này không phải anh nên ở Mĩ sao, tại sao lại…
Bạc Á Thần khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp nhưng cũng chứa không ít sự lo lắng. Anh vòng qua chiếc giường, ôm lấy An Tịnh Tuyết rồi cả hai người cùng ngồi lên lớp đệm mềm mại.
“Anh lo cho em nên mới tạm thời về đây vài giờ. Dù sao cuộc họp thứ nhất cũng xong rồi, cuộc họp thứ hai phải mười hai tiếng nữa mới bắt đầu…”
Anh hơi ngưng một chút, sau đó mới nói tiếp:
“Tiểu Tuyết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Bạc Á Thần rất hiểu An Tịnh Tuyết. Nếu không phải cô đang có việc gì đó vô cùng phiền não thì sẽ không mải mê suy nghĩ đến mức có người đi vào phòng cũng không phát hiện ra. Hơn nữa, anh cũng không quên cơn đau ở ngực của mình lúc chiều cũng như cách nói chuyện kì lạ của cô khi anh gọi điện. Cô nhất định là đang gặp phải vấn đề nào đó, thậm chí còn là vấn đề rất nghiêm trọng.
An Tịnh Tuyết âm thầm thở dài. Qủa nhiên là Bạc Á Thần, chuyện gì cũng không thể giấu được. Tuy nhiên, cô vẫn chưa có ý định kể cho anh nghe về T-Rex. Anh ta quá nguy hiểm, người như thế cho dù là Bạc Á Thần có tài giỏi đến đâu cũng rất khó đối đầu, mà cho dù có đối đầu thành công cũng sẽ lưỡng bại câu thương.
“Bạc Á Thần, anh sợ chết không?”
An Tịnh Tuyết đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn lên, luồn vào hai bên tóc mai của Bạc Á Thần. Cùng lúc, cô cũng thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt hai người, bây giờ chỉ cần An Tịnh hơi cúi xuống một chút, môi cô sẽ lập tức chạm vào sống mũi của Bạc Á Thần. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng An Tịnh Tuyết không hề thấy được một chút dao động nào trong mắt anh khi nghe thấy câu hỏi đó.
Bạc Á Thần hơi nhướn cằm lên, cánh môi của hai người lập tức kề sát nhau. Anh khàn giọng đáp:
“Anh sẽ không sống một mình.”
Dứt câu, môi lưỡi hai người liền quyện vào nhau. An Tịnh Tuyết vừa đắm chìm trong nụ hôn cháy bỏng đó, vừa tự chế giễu mình không thôi. Đúng vậy, sao cô lại quên chứ, cô chính là người đầu tiên nói rằng họ sẽ xuống địa ngục cùng nhau cơ mà. Thế nhưng, chỉ vì một chút nguy cơ từ bên ngoài, cô lại suýt nữa lung lay. Cô rất ích kỷ, không phải sao? Cho dù là chết, cô cũng sẽ đưa Bạc Á Thần đi cùng!
“Bạc Á Thần, em đã từng nói chưa nhỉ, em rất yêu anh.”
An Tịnh Tuyết đưa chiếc lưỡi phấn hồng ra, mút lấy vành tai của Bạc Á Thần, giọng điệu đầy mê hoặc. Hai mắt Bạc Á Thần lập tức đỏ lên, anh càng ôm chặt lấy cô hơn, đồng thời hai tay cũng không hề nhàn rỗi, bắt đầu xoa nắn phần đùi trắng nõn lấp ló dưới chiếc váy ngủ tơ tằm khá ngắn kia. Bàn tay càng lúc càng kích động, lúc đầu chỉ là đơn thuần sờ soạng, dần dần trở thành bóp nắn.
“A…”
An Tịnh Tuyết rên lên một tiếng, người bỗng giật nhẹ. Không biết từ lúc nào ngón trỏ và ngón cái của Bạc Á Thần đã cách lớp quần lót ma sát với khu vườn bí mật của cô. An Tịnh Tuyết cảm thấy cả người nóng kinh khủng, sâu thẳm trong cơ thể cô dường như đang khát cầu một thứ gì đó không hề rõ tên. Cô kích động, lại cúi đầu hôn Bạc Á Thần lần nữa.
Nụ hôn lần nãy dữ dội hơn lần trước. Môi lưỡi hai người dường như dính với nhau, không thể tách rời. Hai tay An Tịnh Tuyết sờ loạn trên vòm ngực rắn chắc của Bạc Á Thần, bắt đầu cởi cúc áo. Động tác của Bạc Á Thần cũng mạnh bạo hơn, ngón trỏ của anh ấn nhẹ vào hoa tâm của An Tịnh Tuyết, không ngừng khiêu khích trêu chọc. Chẳng mấy chốc, quần lót tơ tằm của An Tịnh Tuyết đã ẩm ướt, sợi vải lõm vòm, dính chặt vào hang động mê người kia.
An Tịnh Tuyết tuy bị kích thích nhưng vẫn không chịu thua, một tay tiếp tục xoa ngực Bạc Á Thần, một tay đã lần xuống đũng quần anh, cách lớp vải bắt đầu xoa nắn. Bạc Á Thần thở hốc vì kinh ngạc, khàn giọng rên lên một tiếng, ánh mắt đã đỏ càng lúc càng đỏ hơn. Anh cũng không kiêng nể gì nữa, lập tức kéo phéc-mơ-tuya quần xuống, kéo mạnh tay của An Tịnh Tuyết áp vào.
An Tịnh Tuyết hơi đỏ mặt vì sự nhiệt tình quá mức của “tiểu Á Thần” đang ngóc đầu dưới lớp quần lót CK kia. Nhiệt độ nóng bỏng cùng cảm giác cứng rắn ma sát vào tay khiến mạch máu trong người cô gần như muốn nổ tung, mà Bạc Á Thần cũng chẳng tốt hơn tí nào. Anh gồng mình đến nổi cơ bắp cả người đều nổi lên, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống. Bàn tay mềm mại không xương của thiếu nữ khiến anh phát điên. Anh có cảm giác sự khống chế của bản thân sắp cạn kiệt rồi, anh thực sự muốn đè An Tịnh Tuyết xuống dưới thân, một ngụm nuốt trọn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...