Diệp Vô Phong nghe xong chỉ có thể kiên quyết nói: "Vậy tôi muốn trở thành quản gia.
Tôi đã nói rồi, tôi muốn giết chết Tần quản gia, tôi nói được làm được."
Lão Mộ mỉm cười: "Chính bộ dạng mạnh mẽ có chí tiến thủ này mới là thứ khiến tôi thích nhìn, đây mới là dáng vẻ người trẻ tuổi nên có."
Diệp Vô Phong tò mò nói: "Nhưng nếu tôi trở thành quản gia, tôi sẽ phải làm gì?"
Lão Mộ cười cười: "Đến lúc đó đương nhiên sẽ có người dạy cho cậu.
Hiện tại cho dù tôi có nói, cậu cũng sẽ không làm được.
Quá trình khá phức tạp, cậu nên chăm chỉ học tập đi."
Việc Diệp Vô Phong trở thành quản gia đã sớm lọt vào tai Tần quản gia, ông ta kinh ngạc nhìn thuộc hạ: "Ý của cậu là Diệp Vô Phong trở thành quản gia là do lão Mộ gia tiến cử ư?"
Thuộc hạ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy lão Mộ đưa Diệp Vô Phong vào trong, lúc đi ra thì Triệu Lỗi Phong thông báo Diệp Vô Phong đã trở thành tiểu quản gia nhà họ Triệu của chúng ta."
Quản gia Tần ngạc nhiên nói: "Mặc dù tôi không biết gia chủ muốn làm gì, nhưng nếu ông ấy đã nói như vậy, thế thì cứ làm theo lời ông ấy nói."
Thuộc hạ khó hiểu nói: "Nhưng mà quản gia Tần, Diệp Vô Phong đã nói rằng sẽ giết ông.
Hiện tại anh ta đã trở thành quản gia, là người cạnh tranh với ông, ông không sợ sao?"
Quản gia Tần khinh thường nói: "Sợ gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc tóc vàng thôi, lúc trước nếu tôi không đồng ý cho cậu ta vào thì cậu ta đã vào được sao? Một mình cậu ta không thể làm nên cơm cháo gì đâu!"
Tên thuộc hạ gật gật đầu.
Quản gia Tần nói tiếp: "Cho nên đương nhiên loại chuyện này không cần nói nhiều như vậy, chỉ cần cậu xem kỹ, tuy rằng tôi không biết gia chủ muốn làm gì với Diệp Vô Phong, nhưng tôi chắc chắn là gia chủ nhất định không phải thật sự muốn Diệp Vô Phong làm quản gia đâu, cậu ta cũng không có tư cách đó."
Tên thuộc hạ chỉ có thể đi xuống trước, hắn cũng biết chuyện này có nói tiếp cũng không còn thích hợp, hắn cần phải làm tốt việc của chính mình trước đã.
Sau khi quản gia Tần đợi thuộc hạ rời đi, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, ông ta biết lão Mộ làm gì cũng luôn có ý tứ, dù sao quản gia nhà họ Triệu không phải bình thường, là quản gia quản lý các loại chuyện vặt vãnh, ông ta đương nhiên sẽ đục nước béo cò, hơn nữa chỉ có một mình ông ta độc chiếm.
Chắc là lão Mộ muốn chia bánh nên mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Quản gia Tần hít sâu một hơi: "Tôi muốn xem Diệp Vô Phong này có thể trụ được bao lâu sau khi bị đẩy lên."
Điều đầu tiên Diệp Vô Phong làm khi trở thành quản gia là trước tiên phải học, nghiên cứu mọi thứ, và đi theo các công nhân khác nhau của nhà họ Triệu.
Sau khi biết được mọi chuyện, anh mới chính thức bắt đầu công việc quản gia, trong số đó có một nhiệm vụ khiến Diệp Vô Phong có chút vui mừng, chính là cung cấp đồ ăn vặt cho Triệu Lỗi Phong, điều này cần chính anh đảm nhận.
Nói cách khác, mỗi ngày anh đều có cơ hội nhìn thấy Triệu Lỗi Phong, loại cơ hội này có thể để cho anh biết thêm về Triệu Lỗi Phong, cũng có thể làm một số chuyện tương đối bí mật.
Khi anh đặt món điểm tâm lên bàn của Triệu Lỗi Phong, Triệu Lỗi Phong ngẩng đầu nhìn anh cười nói: "Diệp Vô Phong, tôi không ngờ lão Mộ lại nói tốt cho cậu, nhưng lão Mộ chính là người như thế, cậu đã giúp ông ấy thì ông ấy sẽ giúp lại cậu."
Diệp Vô Phong xúc động nói: "Đúng vậy, thật may là lúc đó tôi đã không từ chối giúp ông ấy chuyển thư, nếu không thì tôi đã không có được như ngày hôm nay.
Làm quản gia ít nhất cũng tốt hơn là một phụ bếp."
Triệu Lỗi Phong thờ ơ nói: "Không hẳn, dù sao công việc của quản gia càng khó hơn, hôm nay cậu đi làm cũng đã biết, còn có nhiều việc cậu phải chịu trách nhiệm, tức là nếu người dưới quyền của cậu xuất hiện vấn đề gì, cậu cũng phải chịu trách nhiệm."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Chuyện này tôi biết.
Quản gia Tần đã nói ngay từ đầu rồi."
“Đúng rồi, tôi nghe nó cậu với Quản gia Tần có mâu thuẫn gì à?” Triệu Lỗi Phong liếc nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong gật đầu: "Hồi đó lúc muốn bắt kẻ đột nhập, Quản gia Tần lại không quan tâm đến sống chết của tôi, ông ta cứ khẳng định tôi là kẻ đột nhập."
“Vậy thì không phải sao?” Triệu Lỗi Phong đột nhiên hỏi.
Diệp Vô Phong nhanh chóng lắc đầu: "Đương nhiên không phải, nếu tôi là kẻ xâm nhập, tôi đã rời đi từ lâu rồi, tùy tiện lấy một ít đồ của các người, ước chừng cũng đủ để tôi tiêu xài một khoảng thời gian."
Những gì Diệp Vô Phong nói khiến Triệu Lỗi Phong nhíu mày, nhưng cũng không tìm ra sơ hở nào, ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Vô Phong hồi lâu, biết Diệp Vô Phong cảm thấy không thoải mái, ông ta liền thu hồi ánh mắt.
Trong lòng ông ta vẫn rất nghi hoặc, nhưng hiện tại cũng không định tiếp tục kiểm tra dò xét, hít sâu một hơi rồi nói: "Được rồi, đi xuống đi."
Diệp Vô Phong gật đầu rời đi.
Buổi chiều, Diệp Vô Phong lại được nghỉ, định đến đồn cảnh sát, dù sao thi thể của Yến Phi vẫn ở trong đó, tuy rằng không thể lấy ra, nhưng vẫn có thể đến xem xét.
Và anh vẫn còn một số việc phải làm, cần phải giải quyết sớm hơn.
Sau khi Diệp Vô Phong rời khỏi nhà họ Triệu, quay đầu lại nhìn thì thấy trong đám người vẫn còn có người đang nhìn mình chằm chằm, anh biết là người nhà họ Triệu vẫn lo lắng cho nên mới tiếp tục đi theo anh.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, đi thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc đã đi vào phố xá náo nhiệt, sau đó lại biến mất ở trước mặt hai người giám sát.
Hai người họ nhìn nhau và rất kinh ngạc, lần trước đồng bọn của họ đã nói rằng Diệp Vô Phong rất xảo quyệt, lúc đó bọn họ còn dè bỉu, tưởng hai tên đó lười biếng, nhưng hiện tại bọn họ mới thật sự biết được, đúng là rất xảo quyệt.
Vừa đi vào con phố náo nhiệt, bọn họ đã mất dấu Diệp Vô Phong, bọn họ cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ.
Diệp Vô Phong đi ra từ lối ra khác của con phố, sau đó bắt xe rời đi, về phần dấu vết của anh, đương nhiên sẽ có người giúp anh hoàn thành.
Đối với người ngoài, anh cũng chỉ ăn, uống, mua sắm ở con phố nhộn nhịp này.
Đến một khu chung cư tương đối cao cấp, Diệp Vô Phong thờ ơ nhìn một trong các tòa nhà, người mà anh tìm kiếm hôm nay chính là ở tòa nhà này.
“Tôi thực sự không ngờ rằng cuối cùng tôi sẽ xuất hiện, nhưng nếu tôi đã ra tay, vậy thì anh không thể nào rời khỏi đây nữa đâu.” Diệp Vô Phong lắc đầu và đi về phía trước.
Khi đến công viên, bên cạnh Diệp Vô Phong xuất hiện một nhóm người, trong tay đều có một số vũ khí nóng, Diệp Vô Phong biết rằng ngoài những khẩu súng lục này, bên trong quần áo của họ còn có vài con dao găm.
"Đội của Aidra à? Xem ra tôi đã thực sự tìm đúng chỗ rồi." Diệp Vô Phong cười nói lãnh đạm.
“Anh là ai?” Người dẫn đầu Klei khó chịu hỏi.
Diệp Vô Phong cười nói: "Tôi tên là Diệp Vô Phong, lần này tôi tới đây là muốn tìm lão đại của các người có chuyện muốn nói."
Klie không có ý định cho Diệp Vô Phong vào, dù sao thì Diệp Vô Phong này có vẻ như là một người xấu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...