Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai

Mẫn Thiên Hữu thân
mình cao lớn đứng trước mặt nàng, đem thân hình nhỏ bé của nàng hoàn
toàn che lấp, vô hình hình thành nên áp bách lên Vân hi làm nàng có chút hít thở không thông, nàng thói quen tính vuốt hai má lại không có mắt
kính che nàng cảm giác chính mình đã không còn vỏ bọc phơi bày trước mặt người khác, cảm giác này làm nàng cảm thấy không an toàn theo bản năng
địa mà lui về phía sau từng bước, thầm nghĩ muốn giấu mình trong góc
tối, chính lúc này Mẫn Thiên Hữu cánh tay dài vung lên phía sau, đem
chiếc kính của nàng quăng đến một bên, tên vệ sĩ cũng rất chính xác mà
tóm được.

Hắn chỉ một bàn tay chế trụ Vân Hi đang lui từng bước,
nàng đứng trước mặt hắn tựa như con thỏ nhỏ vô thố sợ sệt, mà hắn chính
là tên thợ săn có quyền sinh sát trong tay. Trong mắt nàng hắn thấy được sự sợ hãi!

Từ góc độ khác những ánh mắt ghen tị phóng tới nàng
mang theo nhiệt độ như muốn đem nàng thiêu rụi, Vân Hi thầm nghĩ đẩy ra

người đàn ông tà mị trước mắt này, hắn giống như không phải một tổng
giám đốc lạnh lùng trong lời đồn đãi của mọi người!

Nàng thấy hắn đưa ra một bàn tay hướng đến trước ngực mình, ngay tại lúc nàng nghĩ
đến hắn sẽ đối nàng làm ra cái gì, Mẫn Thiên Hữu bạc môi khẽ câu lên,
đem những biểu tình thú vị của nàng thu hết vào trong mắt sau đó nâng
lên thẻ nhân viên ở trước ngực nàng. (hú hồn tưởng anh ý…^^)

“Trợ lý tổng giám thiết kế, Lăng Vân Hi” Mẫn Thiên Hữu âm thanh từ tính mang theo ma lực nhẹ nhàng ẩm bẩm tên của nàng, sau đó đồng thời buông hai
tay ra, khóe môi lại mang theo ý cười như có như không, ngẩng đầu tiếp
tục hướng đến thang máy.

“Trời ạ trời ạ, vừa rồi người đàn ông
đẹp trai đến rối tinh rối mù là tổng giám đốc của chúng ta sao? Mau mau
nhéo tôi một cái, có phải đang nằm mơ hay không?”

“So perfect!”

“Đúng là một cực phẩm a……”

“Nhưng tổng giám đốc đẹp trai vì cái gì lại chú ý tới con nhỏ xấu xí Lăng Vân Hi?”

“Tổng giám đốc thích hoàn mỹ, đối với người xấu gì đó đương nhiên sẽ chú ý,
không phải ta cô ta tưởng dùng thủ đoạn này quyến rũ tổng giám đốc đi?”


“Rất đáng giận! Bất quá tổng giám đốc nói, hắn không thích có tỳ vết gì đó, nga nga nga nga, mùa xuân của ta đến rồi đây!”

“……”

Sau khi tiếp Mẫn Thiên Hữu rời đi, toàn bộ đại sảnh giống như chiến trường
bạo phát, tất cả đều đối với màn vừa rồi kia kinh ngạc mà bàn luận,
không may trong miệng họ Lăng Vân Hi cũng thành nhân vật chính, mà nàng
hiện tại không có chiếc kính hộ mệnh cho dù mặc bộ quần áo không hợp
thời trên người, cũng không làm mất đi vẻ đẹp trời cho của mình.

Rất nhanh nàng trở lại bàn làm việc của mình ở tầng mười sáu, Vân Hi từ
ngăn kéo lấy ra một bộ kính đen khác nàng mang theo dự phòng, nàng không thích như bây giờ cho dù chuyện phát sinh vừa rồi mà bỏ qua ý muốn bảo
vệ chính mình!

“Vân Hi!” Vừa khôi phục thần sắc Vân Hi chợt nghe
đến một âm thanh quen thuộc, nàng ngẩng đầu nhìn đến đó là tổng giám Lục Tử Hạo, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú mang theo một chút kinh ngạc, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng.


Lục Tử Hạo vẫn biết trợ lý mới
tới không lâu này có năng lực hơn người, nàng mộc mạc không tranh giành
với ai làm hắn cũng có chút thưởng thức, nhưng là cùng nàng làm việc một đoạn thời gian cũng chưa phát hiện thì ra nàng rất đẹp, mà hôm nay tổng giám đốc chỉ tùy ý liếc qua liền dễ dàng phát hiện mặt thật của nàng,
chỉ là trùng hợp sao?

“Vâng, tổng giám!” Lăng Vân Hi rất nhanh từ chỗ ngồi đứng lên, lấy thân phận trợ lý kế tiếp nghe hắn giao việc. Bọn họ trong lúc đó là quan hệ cấp trên và cấp dưới, trừ bỏ công việc cũng
không có gì cùng nhau!

“Ân, kỳ thật cô rất được!” Lục Tử Hạo chỉ
nói một câu làm cho nàng có chút không hiểu, sau đó liền xoay người đi
vào phòng làm việc, để lại Vân Hi nhìn bóng dáng hắn mà trên mặt nghi
hoặc càng lúc càng lớn, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc biến hóa.

Nàng, đã muốn có thói quen ẩn nhẫn cùng ngụy trang!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận