Mẫn Thiên Hữu cười làm cho Lăng Trí Xa rợn cả tóc gáy, cẩn thận phân
tích ý tứ trong lời hắn nói, mới hiểu được người thanh niên này muốn ông bán con gái mình cho người đàn ông khác làm giao dịch.
Thượng Trạch Nhất, tên này với ông ta mà nói cũng không xa lạ!
Thời điểm Lăng Trí Xa ra khỏi Thiên Thừa, khi ngoái đầu lại nhìn tòa
cao óc chói chang dưới ánh nắng kia, ông nhắm mắt một cái để lấy lại
tinh thần và lý trí.
Tiếp tục tìm Vân Hi hỗ trợ hay là để cho Lăng Nhã Nhược đi tiếp cận Thượng Trạch Nhất, Lăng Trí Xa có chút mâu thuẫn.
Mẫn Thiên Hữu từ cửa sổ tầng lầu tám mươi tám nhìn xuống một điểm đen bên dưới, dù nhìn thấy không rõ ràng cái gì, nhưng hắn biết, lời nói
của hắn đã có tác động nhất định đến Lăng Trí Xa, kế tiếp, hắn chỉ yên
lặng theo dõi kỳ biến.
Trong thời gian hắn xuất ngoại, Thiên Thừa có rất nhiều dự án trọng
yếu đều giao cho Mẫn Hiếu Triết phụ trách, mà tập đoàn ZT lại ác ý đối
đầu, Mẫn Thiên Hữu bảo Niếp Thịnh nhắm một mắt mở một mắt quan sát tình
hình, chỉ cần không hại đến nơi cốt yếu của Thiên Thừa, hắn sẽ để cho
bọn họ thõa mãn bày ra kế hoạch.
“Niếp Thịnh, giúp tôi tra một chút tư liệu cá nhân của Vân Hi trước
đây, tôi muốn biết cặn kẽ ” Mẫn Thiên Hữu đã suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn quyết định dặn dò Niếp Thịnh làm việc này, hắn rất sớm đã muốn bắt
đầu chuyện này.
Hắn phải biết rõ nàng trước kia cuộc sống như thế nào mới vì nàng đòi lại từng chút một.
Vân Hi ngủ một buổi chiều, chờ nàng xuống lầu thì sắc trời thực đã
tối, nhìn trong phòng bếp có ánh sáng, Vân Hi nhanh chân đi qua, nghĩ
muốn vì Mẫn Thiên Hữu tự mình làm một bữa cơm.
Giặt quần áo nấu cơm, loại chuyện đơn giản này nàng đã quen khi còn ở Lăng gia, đợi cho Mẫn Thiên Hữu về đến, nhìn thấy chính là hình ảnh cô
gái mặc tạp dề loay hoay trong bếp, dáng người nhỏ nhắn, tóc dài tùy ý
buộc lên đỉnh đầu lộ ra cái cổ trắng nõn, thần thái điềm tĩnh xinh đẹp
tự nhiên nhất, mỗi động tác đều lơ đãng toát ra sự mỹ miều nữ tính, làm
cho hắn dựa ở cửa thất thần ngắm nhìn, lần đầu tiên hắn cảm thấy nơi này cũng có cảm giác của một gia đình.
“Xem ra anh phải sớm một chút lấy em về nhà rồi, Vân Hi của anh đảm
đang như vậy mà.” Đang chăm chú quan sát nồi súp, lại nghe thanh âm của
Mẫn Thiên Hữu vang lên, nhất thời làm cho nàng có chút giận mình, mà bây giờ, bên hông đã có thêm đôi bàn tay ôm lấy eoo nàng, mùi nước hoa Dior tinh tế cũng phiêu đãng trước mũi.
“Anh về rồi à?” Vân Hi xoay người ra sau, dương mắt nhìn người tới,
khẽ nhếch cách môi mê người sáng bóng, làm cho Mẫn Thiên Hữu liền cúi
đầu ngậm lấy, lưỡi cũng xâm nhập cạy mở hàm răng nàng, một đường quấn
quýt cùng phấn lưỡi của nàng, thỉnh thoảng nhẹ cắn, mà bàn tay nguyên
bản đang ôm eo nhỏ không biết khi nào đã dời đến bên trong áo ngủ của
nàng, đang muốn cởi bỏ khóc nội y, Vân Hi lập tức đẩy hắn ra,“Đừng……
anh..hay là trước đi tắm đi, một lát còn ăn cơm!”
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dưới ánh đèn vàng càng tản ra màu sắc dụ nhân,
Mẫn Thiên Hữu hầu kết trượt xuống, nhưng vẫn nghe lời buông nàng ra,
xoay người ra khỏi phòng bếp.
Nếu lại tiếp tục nữa, bữa tối hắn cũng không cần dùng, trực tiếp ăn người nào đó.
Thức ăn bày trí tinh xảo từng cái một đặt trên chiếc bàn vuông, Mẫn
Thiên Hữu đã thay một bộ quần áo trắng thoải mái từ trên lầu đi xuống,
dáng người thẳng tắp, tóc còn ẩm ướt nước, phối hợp với gương mặt hoàn
mỹ kia làm cho Vân Hi nhìn chăm chú đến khi hắn đi tới trước mặt nàng.
« Ngốc, có thể ăn cơm chưa.» Bận rộn cả ngày thật sự đã có cảm giác
đói, Mẫn Thiên Hữu ngón tay thon dài vuốt mũi nàng, hành động thân mật
giống như cáctình nhân thường thấy, làm cho Vân Hi hơi sửng sốt, nàng đỏ hồng khuôn mặt đem cơm đến trước mặt hắn, Mẫn Thiên Hữu đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn.
“Vợ của anh thực sự có năng lực, mỗi chỗ đều hợp tâm ý anh như vậy.”
Mẫn Thiên Hữu đột nhiên toát ra một câu ám muội rồi hướng nàng nháy mắt. Vân Hi liếc hắn một, ‘Ai là vợ anh?“
Từ này cứ như vậy tự nhiên theo miệng của hắn nói ra, làm cho tâm
nàng đột nhiên loạn nhịp, Vân Hi cảm giác mình càng ngày càng chịu ảnh
hưởng của hắn, trước kia không phát hiện hắn trong ngoài không đồng
nhất, khi ở công ty mỗi người đều kính sợ băng sơn tổng tài này, nhưng
bây giờ lại có thể nói ra những lời làm cho nàng mặt đỏ tai hồng.
“Đều đã là người của anh, không gả cho anh, ai dám lấy em? ” Mẫn
Thiên Hữu gắp một khối thịt bò cho nàng, cười đến rất là rạng rỡ.
“Hừ ” Vân Hi hừ một tiếng, vùi đầu ăn cơm để che dấu biểu tình lúng
túng, chẳng qua là lúc nàng gắp trả lại miếng thịt bò của hắn, Mẫn Thiên Hữu có chút không vui chau mày,“Kén ăn, đúng là bé con không ngoan! ”
“Em vốn đã không là bé ngoan ” Vân Hi lẩm bẩm cãi lại, lúc ngẩng đầu
đã phát hiện Mẫn Thiên Hữu còn thật sự nghiêm túc đút cho nàng, nàng
theo bản năng hé miệng, ăn hết khối thịt bò.
“Ngoan! ” Mẫn Thiên Hữu cưng chiều vỗ vỗ má nàng, như thầy giáo khen
ngợi học trò ngoan, lại chọc cho nàng một trận thẹn thùng, nàng âm thầm
ảo não chính mình như thế nào cứ bị ảnh hưởng vì lời nói của hắn, thanh
âm hắn tựa hồ mang theo ma lực, nàng đã bất tri bất giác say mê tất cả.
Một bữa cơm hai người cứ mắt đi mày lại cũng ăn xong, Mẫn Thiên Hữu
không nỡ để bàn tay trắng noãn kia lao lực, bảo nàng để đó chờ ngày mai
có người giúp việc đến dọn dẹp, Vân Hi chỉ trả lời hắn ba chữ,“Thói quen rồi! ” Mẫn Thiên Hữu liền không có nói cái gì nữa, mà trong đôi mắt
nhiều hơn một chút đau lòng.
Hắn đã rất sớm phát hiện, tay Vân Hi so với Lăng Nhã Nhược thô ráp hơn rất nhiều.
Vân Hi rửa chén xong đi trở về phòng mới nghĩ đến một vấn đề, căn
biệt thự này nhiều phòng như vậy, chẳng lẽ nàng cùng với Mẫn Thiên Hữu
cùng ở một phòng?
Nàng không phải người có tư tưởng bảo thủ, cho dù đã cùng hắn xảy ra
quan hệ, nhưng tình trạng trước mắt nàng cũng không cho rằng mình và hắn cùng chung một phòng, nàng thoáng cái từ chị dâu thành đàn bà của hắn,
Mẫn Bác Luân kia cũng không chấp nhận, nàng không nên làm cho hắn khó
xử!
Mẫn Thiên Hữu cũng chú ý tới ngoài cửa phòng có tiếng bước chân, đột
nhiên dừng lại, cách vài phút sau cửa phòng mới mở ra, Vân Hi tiến vào
thì iểm Mẫn Thiên Hữu đang đứng ở trước quầy rượu cách đó không xa, trên trán rủ xuống vài sợi tóc ướt làm nàng nhìn không rõ vẻ mặt hắn, nhưng
là nàng có thể cảm giác ra hắn mệt mỏi.
“Như thế nào lại uống rượu rồi? ” Đến gần hắn thời điểm, Vân Hi liền
thoáng ngửi thấy trên người hắn nhàn nhạt mùi rượu, Mẫn Thiên Hữu bước
đến kéo qua thân thể của nàng, đem nàng ép vào giữa hắn và quầy rượu,
động tác nhanh chóng cúi xuống ngặm lấy môi anh đào, Vân Hi cảm giác
được trong miệng có chất lỏng lành lạnh chảy vào làm nàng ho khan lên
tiếng.
“Anh sao lại quên rằng em không thể uống rượu! ” Mẫn Thiên Hữu buông
ra nàng mới nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, lúc nàng uống rượu
say hồ đồ ngồi vào xe hắn, lại bị hắn đưa vào khách sạn ngủ một đêm.
(Trong mấy chương đầu, lần gặp đầu tiên của hai người ấy là vì chị say
rượu lên nhầm xe, anh đưa về khách sạn trông chừng cả đêm, không xáy ra
vấn đề gì nhé ^^)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...