Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai

“Mày dám mắng tao? Đồ quỷ nhỏ, mẹ mày là hồ ly tinh, mày chính là tạp chủng! ” Lăng Nhã Nhược giương nanh múa vuốt liền tiến lên nắm lấy tóc Trang Tâm Lỗi, sau đó
thừa dịp Tâm Lỗi không kịp phản ứng giơ tay lên tát nàng một cái, giống
như trút giận cho mình mà cũng là trút giận cho mẹ nó Chung Mỹ Cầm. Nó
không chỉ một lần nghe qua Lăng Trí Xa nói nó có một em gái, nhưng là nó sẽ không bao giờ thừa nhận.

Thấy con gái bị đánh, Trang Thi
Ngữ bất chấp đang khẩn cầu người mà tiến lên đẩy ra Lăng Nhã Nhược, tay
yêu thương xoa lên má con gái, nhìn khóe miệng con chảy ra tơ máu mà đau lòng, vuốt ve khuôn mặt trơn nhẵn của Tâm Lỗi “Lỗi Lỗi đau không, thực
xin lỗi, là mẹ không tốt….”

“Mẹ, chúng ta rời đi được không?
Họ đều là người xấu, con không cần ba ba!” Trong mắt bé ngập tràn hơi
nước, nhưng quật cường ngửa đầu không cho nước mắt chảy xuống, mẹ nói
Lỗi Lỗi có ba ba, nhưng hiện tại không thể ở bên cạnh, một ngày nào đó
ba ba sẽ đến đón hai mẹ con, ba ba tên gọi Lăng Trí Xa, Tâm Lỗi lần đầu
tiên bị đánh cũng là vì người tên Lăng Trí Xa.

“Bà Lăng, nếu
từ miệng Trí Xa nói không cần mẹ con chúng tôi, tôi sẽ lập tức dẫn Lỗi
Lỗi rời đi, nhưng là anh ấy cũng không có nói gì, tôi chết cũng sẽ không đi! ” Gương mặt thanh nhã xinh đẹp mang theo nét mạnh mẽ quật cường,
Trang Thi Ngữ nói xong xoay người nhìn Chung Mỹ Cầm sắc mặt ngày càng
khó coi, sau đó ôm lấy Tâm Lỗi hướng bên ngoài đi.

Ghé vào
vai Trang Thi Ngữ, Tâm Lỗi ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chống lại
ánh mắt giận dữ của Lăng Nhã Nhược, ánh mắt ẩn nhẩn ngày càng trở nên rõ ràng, sự sỉ nhục và nhẫn tâm của hai mẹ con họ ngày hôm nay nàng sẽ kia ghi tạc trong lòng.

“Mẹ, con quỷ nhỏ kia muốn cùng chúng ta
giành ba ba sao? Con chán ghét nó, mẹ làm cho nó biến mất được không?”
Trên mặt bị Tâm Lỗi vì phản ứng lại mà cào lên vài đường đau nhói, Lăng
Nhã Nhược khóc nhảy vào trong lòng Chung Mỹ Cầm, tuổi còn nhỏ nhưng đã
có những lời lẽ làm người phải sợ, nó không cần con quỷ nhỏ kia tiến vào cửa nhà nó, cũng không muốn bị chia sẽ những gì nó đang có.

“Con gái ngoan, sẽ không ai có thể phá hủy gia đình chúng ta, sẽ không có.”
Chung Mỹ Cầm nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của Trang Thi Ngữ dần biến mất, nhớ lại câu nói cuối cùng của nàng, trên gương mặt đẹp hiện lên một
mảnh nham hiểm, trong đầu đã có một quyết định độc ác.


Con đường này chính là cô chọn, đừng trách người khác!

“Mẹ, con tự mình đi!” Tâm Lỗi hiểu biết nhảy ra khỏi vòng ôm của mẹ, tay nhỏ bé nắm lấy tay Trang Thi Ngữ hướng Sơn Hạ đi tới (chắc cái tên của con
đường nào đó). Khu vực này đều là các ngôi biệt thự đã có chủ (khu nhà
giàu đó mà), hai người phải đi tới Sơn Hạ mới có tuyến xe công cộng, với lại chổ của bọn họ ở là vùng nông thôn cách đây rất xa, tuy xa xôi
nhưng hoàn cảnh cũng tốt, là nơi mà Lăng Trí Xa vì hai mẹ con họ mà an
bài, nhưng hắn chính là không có một lần nhìn đến hai mẹ con. Trang Thi
Ngữ là một phụ nữ thiện lương, nàng có thể lý giải hắn là vì khó sử,
cũng luôn nghĩ đến tình yêu ngày trước của hắn đối với nàng, nàng thủy
chung cũng không cho hắn là người đàn ông bạc tình, chính mình cũng
không cần hứa hẹn, nàng cũng chỉ hy vọng con gái có một cuộc sống tốt
hơn.

“Lỗi Lỗi cẩn thận…” Ngay tại lúc Trang Thi Ngữ cúi đầu
trầm tư không biết từ khi nào đã buông tay Lỗi Lỗi, mà Tâm Lỗi lúc đó
cũng đã chạy đến phía trước, thời điểm nàng nhận ra thì từ đâu chạy đến
một chiếc xe hơi thể thao, đợi nàng gọi lại Tâm Lỗi cũng là lúc đã muộn, đã muộn.

Đột nhiên nghe được tiếng của mẹ, Tâm lỗi thân thể
nhỏ nhắn đứng tại chỗ, động cũng không dám động, nhìn phía trước lại
thấy chiếc xe thể thao đang lao tới, nàng theo bản năng che kín mắt, một giây tiếp theo bên tai nghe được tiếng phanh xe khẩn cấp, Tâm Lỗi thân
mình run rẩy mềm nhũn liền ngã ngồi trên mặt đất.

“Sao lại thế này?”
Một đạo thanh âm ẩn chứa sự tức giận từ miệng một thiếu niên phát ra,
hắn ánh mắt lạnh lùng hướng ngoài cửa xe nhìn, tài xế âm thanh áy náy
truyền đến,“Thực xin lỗi, cậu chủ, vừa mới thiếu chút nữa đụng phải một
cô bé!”

Mỹ thiếu niên dáng người cao to ánh mắt sâu xa hạ cửa
kính xe, nhìn hắn sẽ thấy này một đôi mắt đẹp trong suốt nhưng luôn luôn lạnh lùng cứng rắn, chẳng thể nhìn ra tâm tình.

“Lỗi Lỗi, con
không sao chứ?” Trái tim đều thiếu chút nữa sợ tới mức muốn nhảy ra
ngoài, Trang Thi Ngữ nhìn kia một màn nguy hiểm, cũng may xe đến phút
cuối cùng cũng ngừng lại, bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng
nổi.


Trang Thi Ngữ đi lên tiến đến ôm lấy Tâm Lỗi nâng dậy, mang
theo ánh mắt trách cứ nhìn mỹ thiếu niên ngồi trong xe, kia một ánh mắt
thâm thúy lạnh như băng làm cho nàng liếc mắt một cái cũng biết, người
này lai lịch cũng không tầm thường!

“Mẹ, con không sao!” Tâm Lỗi
được mẹ nâng dậy, nàng hướng trong lòng Trang Thi Ngữ mà trốn, ở đối
diện khuôn mặt đẹp đến tà mỵ kia, trong ánh mắt nàng toát ra sợ hãi!

“Cậu chủ……” Không biết thiếu niên suy nghĩ cái gì, tài xế lái xe không dám
hành động, không nhận được mệnh lệnh của hắn nên nghiêng đầu chuẩn bị
hỏi ý kiến, lại giật mình phát hiện thiếu niên đã muốn mở cửa xe ra
ngoài.

Đợi cho hắn đứng ở trước mặt Tâm Lỗi, nàng mới phát hiện
anh trai đẹp mặt này rất cao a, đứng ở trước mặt nàng so với mẹ còn muốn cao hơn, nàng ngưỡng đầu chuyên chú nhìn, ánh mắt hiếu kỳ mang theo
nghi hoặc nhìn hắn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thiếu niên mặc
tây phục màu trắng tao nhã từ trong túi lấy ra khăn tay kiểu nam trắng
sạch sẽ, sau đó mặt không chút thay đổi đưa tới trước mặt Tâm Lỗi, nhìn
nàng mắt to vô tội nhìn lại hắn, thế nhưng kìm lòng không đậu mà cúi
người, ngón tay thon dài mang theo một cỗ hương tươi mát của nước hoa
nam tính, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng nàng……

“Cám ơn
anh!” nàng lễ phép nói cám ơn, vừa rồi bị Lăng Nhã Nhược đánh bị thương ở khóe miệng, lúc thiếu niên động tác mềm nhẹ hạ xuống, Tâm Lỗi hoảng hốt xoa miệng mình, trên mặt tựa hồ còn lưu lại độ ấm của đầu ngón tay hắn.

“Về sau đi đường phải xem phía trước!” Thiếu niên thẳng lưng thản nhiên
nói, sau đó hờ hững xoay người, cầm trong tay chiếc khăn quý dính vết
máu tùy tiện hướng thùng rác ven đường vứt xuống, sau đó lại tao nhã
ngồi vào trong xe, không việc gì hạ lệnh,“Lái xe!”

Tâm Lỗi nhìn
phương hướng đuôi xe biến mất, vừa rồi trong ánh mắt kia lạnh lùng mang
theo một chút ôn nhu nhìn nàng, trong lòng thế nhưng nổi lên một cảm xúc không hiểu,“Mẹ, chúng ta đi thôi!”


Một lần nữa nắm tay Trang Thi Ngữ, lúc này đây Trang Thi Ngữ không có lại buông ra tay nhỏ bé của
nàng, mãi cho đến khi về nhà! (đính chính lại do sai lầm của ta, không
phải hai người này mất nhà vì thiên tai, mà sắp mất nhà vì thế chấp trừ
nợ)

Đêm đó, đang nặng nề tiến vào mộng đẹp Tâm Lỗi là bị một mùi
gay mũi làm tỉnh giấc, thẳng đến âm thanh Trang Thi Ngữ sốt ruột gọi
nàng vang lên bên tai, nàng mở to mắt mới phát hiện, nguyên bản nhà của
nàng hiện tại đã muốn biến thành một biển lửa rồi.

“Lỗi lỗi, đi
mau!” Trang Thi Ngữ dùng chăn bọc lại Tâm Lỗi, đem nàng gắt gao ôm vào
trong ngực, không rõ nơi này vì cái gì vô duyên vô cớ bị cháy, nơi này
rất xa căn bản không thể có thời gian đợi cho đội phòng cháy đến cứu!

“Mẹ mẹ……” Bị khói lửa làm không mở được mắt, Tâm Lỗi chính là liều chết nắm chặt góc áo Trang Thi Ngữ, nàng mang theo con gái gian nan hướng bên
ngoài chạy.

“Tâm Lỗi, hảo hảo nghe mẹ nói, mặc kệ cuộc sống
lại như thế nào gian nan, nhất định phải còn sống, còn sống! Biết không? Mẹ yêu con……” Không biết chính mình như thế nào bị đẩy dời đi, Tâm Lỗi
chỉ biết là trước khi nàng ý thức mơ hồ, trước mắt đã thấy gian phòng
của họ bỗng nhiên sập xuống, mà ở khắc cuối cùng đó mẹ đã dùng sức đem
nàng đẩy đi ra ngoài……

Mười năm sau

“A!!!” Một tiếng thét chói tai mang theo áp lực sợ hãi, đã phá vỡ buổi sáng
sớm yên tĩnh, trong mộng tỉnh lại trên giường lớn một thiếu nữ tóc dài
xinh đẹp, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh ngồi dậy, nàng vỗ vỗ ngực trấn
an, vì tim đập quá nhanh mà thở hào hển, trên mặt lớp mồ hôi mịn đã nói
lên giấc mộng vừa rồi của nàng có bao nhiêu đáng sợ!

Chính là
cảnh tượng mơ hồ không đúng nhưng không lúc nào nàng không mơ tới, Lăng
Vân Hi một bàn tay xoa lên người mới phát hiện một vấn đề quan trọng,
trên người nàng không mặc quần áo, nàng hoảng sợ trừng lớn đôi mắt đẹp,
hai tay bụm miệng, nhanh mắt liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, thực hiển
nhiên, nơi này không phải căn phòng nàng quen thuộc!

Đây là một
gian phòng tổng thống cấp năm sao, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở xa lạ,
Vân Hi mắt to dạo qua một vòng, cuối cùng nghe đến cách đó không xa

trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, nàng ảo não xoa đầu mình, chậm rãi nhớ lại, tối hôm qua lúc ra khỏi câu lạc bộ, nàng có uống chút
rượu, nàng như hồ đồ mà lên xe cùng một người đang ông……

Nhớ đến
đây, Vân Hi lập tức xoay người xuống giường, nhìn trên giường lớn ga
giường trắng sạch sẽ một không gian vô cùng yên tĩnh, ánh mắt lại nhìn
đến bàn trang điểm, nàng mới phát hiện quần áo của mình đặt bừa bãi nơi
đó.

Bất chấp mọi thứ, Vân Hi dùng tốc độ nhanh nhất mặc lại quần
áo, biết được mình đang trong tình cảnh xấu hổ, nàng nghĩ đến người đàn
ông trong phòng tắm, một loại cảm giác không hiểu sợ hãi tập kích toàn
thân nàng, làm cho nàng không có đợi cho hắn đi ra liền khẩn cấp mở cửa
chạy ra ngoài.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, Vân hi rất nhanh chạy ra
khỏi khách sạn bắt một chiếc tắc xi về nhà đổi lại bộ quần áo đi làm,
cũng may trong ngôi nhà này, nàng cũng giống như người vô hình, cho dù
một đêm chưa về cũng sẽ không có ai quan tâm……

Trong phòng tắm
lúc này cánh cửa bằng thủy tinh được mở, một người đàn ông trên người
chỉ quấn quanh chiếc khăn tắm bước ra, phát hiện trên giường đã trống
rỗng, chỉ để lại hương thơm phảng phất trong không khí.

Bọt nước
trong suốt theo từ trên trán hắn lăn dài đến chiếc cằm cương nghị, men
theo độ cong chiếc cổ, cuối cùng chảy xuống vòm ngực gợi cảm mà tinh
tráng, người đàn ông có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo một dáng người mơ ước của
các cô gái, toàn thân không có một chỗ nào gọi là dư thừa, hé ra khuôn
mặt đẹp đến tà mị như một vị thần được thượng đế sáng tạo trong các tác
phẩm nghệ thuật của thần thoại, mày rậm, mũi thẳng môi mỏng khẽ câu lên
một đường cong nhỏ, một bàn tay chống lên cạnh cửa phòng tắm, tay kia
thì tùy ý cầm khăn mặt ma sát lên những sợi tóc ẩm ướt hổn độn.

Ánh mắt ngưng tụ lạnh lùng cùng cao ngạo nhẹ nhàng đảo, thần bí giống một
cái đầm sâu không thấy đáy, kia ánh mắt mới nhìn đến cũng sẽ câu mất hồn phách của người đối diện!

Chân trần dẫm lên thảm lông thượng
hạng, nhìn trong phòng khách trưng bày ba mươi bốn loại rượu quý, hắn
bước đi trầm ổn đến bên giường còn phảng phất hương thơm thiếu nữ, tiếng chuông di động bỗng vang lên, ngón tay thon dài chạm đến màn hình, mở
miệng, âm thanh lạnh ngắt vang lên,“Nửa giờ sau đến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận