Editor: Puck
Hạ Thiên đột nhiên ngây ngẩn cả người, tiếp theo cười ha ha, ở trong mộng của cô, Lôi Đình Ân vì cô vẩy chính là đầy trời cánh hoa hồng xanh lam, mà cô lại vứt cho anh nước đục đầy trời.
Hừ! Đây chính là báo ứng! Ai bảo anh vứt cô lại nơi đầy mộ, hại cô gặp nữ quỷ, bị sợ gần chết!
Nữ quỷ? Sao cô lại nhớ tới chuyện này? Thư Sính nói cô nằm mơ mà?
Thôi! Nghĩ không thông! Thừa dịp người đàn ông ác ma này còn chưa tỉnh chuồn trước thôi!
Lôi Đình Ân thề, đời này anh chưa từng bị đối xử như vậy, dội nước bẩn? Chỉ có chuyện anh dội người khác, khi nào thì đến lượt một con nhóc dội anh? Nói thế nào anh cũng là lão nhị của hội Thực Ngọc, chuyện này nói ra sau này Thực Ngọc đừng mơ tưởng có chỗ đặt chân trên giang hồ!
Hạ, Thiên! Anh lau nước bẩn trên mặt vẫn còn tí tách chảy xuống, cắn răng nghiến lợi, thù này không báo, không phải Nhị Lang!
Nhưng mà, mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng “Bà cụ non”, bởi vì nước đục dính vào mắt mà cay cay đau nhói.
Anh híp mắt, “Hạ Thiên! Cô cho rằng thoát được sao? Con gái cục trưởng cảnh sát thì như thế nào?”
Hạ Thiên thở hổn hển núp ở khúc rẽ trên hành lang, nhìn dáng vẻ bực tức của Lôi Đình Ân, ngồi chồm hổm trên đất, ôm bụng cười không ngừng.
“Có buồn cười như vậy sao?” Đan Đan nhìn cô kỳ quái, “Cậu và anh ta có thù gì? Lần trước ở trong tiệc tốt nghiệp cậu nổi giận đùng đùng trèo lên một chiếc xe máy! ”
Không nói tới chuyện lần trước còn may, vừa nhắc tới Hạ Thiên lại nổi giận, “Bát Đan! Sao cậu lại nói chuyện tớ đua xe cùng người khác cho Thư Sính? Cậu không biết anh ấy thích tớ thục nữ sao? Thục nữ thục nữ! Cậu có hiểu không?”
Đan Đan uất ức chép miệng, “Tớ hiểu, chỉ có chính cậu không hiểu mà thôi!” Cái gì chứ, biết rõ ràng chồng chưa cưới thích thục nữ, vậy mà mỗi ngày còn giơ nanh múa vuốt với cô!
“Cậu! ” Hạ Thiên chọc chọc mũi cô ấy, “Đúng là chọn lầm bạn tốt! Sao tớ lại có một người bạn như cậu!”
“Suỵt, đừng nói nữa! Anh ta tới!” Đan Đan đặt ngón trỏ lên môi, qua tấm kính nhìn chằm chằm về phía khúc rẽ trên hành lang.
Hạ Thiên lập tức dán chặt vào vách tường, không dám thò đầu ra, cho đến khi bóng dáng mặc âu phục màu xanh lam đậm đi, cô mới le lưỡi về phía anh, “Lôi Đình Ân! Dám trêu tôi! Hừ!” Chỉ chỉ theo phương hướng của anh, đạp một cước vào không khí.
“Thục nữ! Thục nữ! Thiên Thiên!” Đan Đan vội vàng đưa mắt ra hiệu cho bạn.
“Trời ạ! Biết rồi! Bây giờ tớ là bác gái mà!” Hạ Thiên nhìn trang phục bác gái trên người mình âm thầm buồn cười, nhưng một giây kế tiếp, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng lại.
Lôi Đình Ân dừng trước cửa thang máy, một cô gái từ trong thang máy ra, là Tề Giai Vũ?
Tề Giai Vũ vừa nhìn thấy anh lập tức mềm mại vào trong ngực anh, gọi tên anh làm nũng, “Đình Ân, anh nói lần này em có thể thi đậu không?”
Thì ra Tề Giai Vũ cũng đến thi diễn viên? Ngực lớn nhưng không có não! Cô xem thường hừ một tiếng.
“Nào, bảo bối, em nhất định có thể!” Lôi Đình Ân lại đỡ mặt cô ta dịu dàng nói.
Không hiểu sao, một cảm giác đau đớn dâng lên từ trong đáy lòng, cảm giác thật kỳ quái, chua xót, tê dại, cay, hình như cảm giác này còn bò từ trong lòng lên hốc mắt, đâm vào mắt muốn rơi lệ!
Tại sao có thể như vậy? Thật khổ sở!
Hạ Thiên nhìn Lôi Đình Ân ôm lấy Tề Giai Vũ rời đi, nước mắt không tự chủ chảy xuống, trong lòng giống như có âm thanh đang kêu gọi, Đình Ân, đừng đi, quay lại!Đan Đan kỳ quái nhìn cô, tay quơ múa trước mặt cô, như gọi hồn kêu cô, “Thiên Thiên! Thiên Thiên!”
Hạ Thiên nhíu mày, vung tay lên gạt tay cô ấy ra, “Gọi hồn à, tớ ở đây!”
“Nhưng mà, vừa rồi cậu thật sự giống như mất hồn mất vía!” Đan Đan tìm tòi tới cùng nhìn cô, “Bây giờ lại bình thường, thật kỳ quái!”
Thật sao? Chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, ngoài miệng lại nói, “Cậu biết cái gì chứ? Bát Đan!”
Đan Đan không phục nhếch môi lên, “Thiên Thiên, đừng nói như vậy, phương diện khác tớ không bằng cậu, nhưng ở phương diện thần thần quỷ quỷ tớ có thể mạnh hơn cậu, đừng quên bà ngoại tớ làm gì!”
Đúng vậy! Nghe nói bà ngoại là đại đệ tử thứ X của đạo sỹ đời thứ N Mao Sơn, lần sau hỏi một chút, trên thế giới này thật sự có quỷ sao?
Được, cô lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình buồn cười, cho dù có, cũng chỉ có Lôi Đình Ân đại ma quỷ cộng thêm quỷ háo sắc!
“Số 715! Hạ Thiên!” Đột nhiên truyền đến tiếng kêu to.
“Ở đây!” Hạ Thiên nhảy ra từ góc tối hành lang, còn giữ vững thói quen giơ cao tay trong trường học.
“Đến lượt cô!”
“A!” Hạ Thiên ngoái đầu nhìn lại, chỉ có Đan Đan giơ tay làm dấu hình chữ V với cô, “Thiên Thiên, cố gắng lên! Cậu nhất định làm được đấy!”
“Ừm! Cố gắng lên!” Hạ Thiên giơ tay, nắm chặt quyền trước ngực, coi như động viên mình, trên thế giới này không có chuyện Hạ Thiên cô không làm được.
Mặc dù đã tính trước kỹ càng, nhưng vẫn không kiềm chế được tâm hoảng ý loạn đẩy cửa phòng ban giám khảo ra.
“Xin chào mọi người! Tôi tên là Hạ Thiên! Xin chỉ giáo nhiều hơn!” Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của cô lộ ra nụ cười thật to, nhìn trong mắt ban giám khảo lại giống một đóa hoa cúc dập nát!
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ tuyển từ hai mươi lăm tuổi trở xuống.
” Trưởng ban giám khảo mặt lạnh phất tay.
“Nhưng mà, chẳng lẽ mọi người không cần mẹ nữ chính sao?” Hạ Thiên ngừng cười, trợn to hai mắt.
“Đợi đã nào! !” Đột nhiên một giọng nam chói tai vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao gầy đứng lên từ bàn ban giám khảo, hơi híp mắt, chậm rãi đến gần Hạ Thiên.
Một bộ vest trắng, da trắng nõn nhẵn nhụi, sắc môi đỏ thắm, bờ môi mềm mại, hơn nữa, đôi mắt kia, hơi xếch, đuôi chân mày cũng có vài phần hoa đào quyến rũ, choáng nha, người đàn ông yêu nghiệt như vậy, ở cổ đại nói thế nào cũng là Tây Thi Điêu Thuyền! Đại mỹ nhân, có phải đầu thai sai rồi không!
Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không có ý tốt.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng, “Tây Thi tiên sinh, chào ngài!”
Tây Thi tiên sinh? Ban giám khảo gần như phì cười!
Chân mày “Tây Thi tiên sinh” nhíu lại, động tác nhanh chóng khác thường, trong giây lát đồ hóa trang làm bác gái của cô bị lột xuống, bên trong chỉ mặc một áo hai dây và quần thể thao ngắn.
“A – Vô lễ!” Cô kêu to, không biết có phải nên may mắn vì bên trong đồ bác gái mình không mặc mỗi đồ lót không!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...