Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt FULL


Editor: Puck
Hạ Thiên cảm giác mình nhất định điên rồi! Lại có thể bêu xấu trong trường hợp quan trọng như vậy!
Trong lòng không hiểu sao dâng lên một dục vọng, muốn đưa tay khoác lên vai anh, cô liều mạng kiềm chế dục vọng này của chính mình, nhưng mà, một cơn gió thổi qua, giống như có người nâng tay cô lên, cô không tự chủ được gần sát anh, ngón tay trắng xanh nhẹ nhàng đặt lên bờ vai anh.
Anh cười ha ha, tiếng cười chấn động mạng nhĩ của cô, giống như câu thần chú.
Âm nhạc xoay quanh, thân thể của cô bị anh giữ trong tay cũng bắt đầu quay vòng vòng.
Tất cả đều giống như trong mộng, bay múa xoay tròn theo anh, làn váy màu xanh dương xòe ra, vòng quanh đầu gối anh.

Cô giống như một đóa hoa hồng màu xanh lam, mà anh, giống như người ngắm hoa...
“Bảo bối! Em rất đặc biệt!” Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm thiếu giễu cợt, nhiều hơn tìm tòi tới cùng.
“Tôi không phải tên bảo bối, tôi tên là Thiên Thiên!” Cô cố chấp nhìn vào tròng mắt đen của anh.
Anh cười khẽ, lòng bàn tay dùng sức, đột nhiên kéo cô gần lại, thân thể tiếp xúc khiến cho cô hoảng hốt trong lòng, trong nháy mắt sắc mặt ửng hồng.

“Tôi thích gọi em là bảo bối!” Hơi thở ấp áp của anh phả lên tai cô, làn da cô nhanh chóng cảm thấy tê ngứa, kéo dài đến toàn thân, người cũng mê man.
Khi cô tỉnh táo lại, phát hiện toàn thân đã yếu đuối ở trong lòng anh.
“Bảo bối, em có biết không bây giờ em rất mê người?” Hô hấp của anh tiếp tục phun lên vành tai cô.
Hai mắt cô mê ly, đã thấy không rõ dáng vẻ của anh.

Chỉ thấy nụ cười khoa trương của anh vừa hiện, trên môi lập tức nhiều hơn cảm giác mềm mại, lửa nóng nhanh chóng chui vào, mang tính xâm lược mà đảo qua mỗi chiếc răng của cô, miêu tả quấn quýt lấy lưỡi cô mút vào, cắn nuốt.
Nụ hôn điên cuồng mà kịch liệt như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng trải nghiệm, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị anh nuốt lấy, cô không cách nào hô hấp, cả người bay bổng mà tiến vào trạng thái chân không, trong đầu chỉ có một ý niệm, hôn nữa đi, cô sẽ chết...
Cuối cùng, anh thả lỏng cô ra, khẽ cắn vành tai cô, “Bảo bối, tôi muốn mang em ra ngoài!”
“Được!” Cô như người máy, nói mà không cần nghĩ ngợi, giống như đây không phải là giọng nói của mình.
Anh cười to lần nữa, tư thế kéo cô rời đi như một kỵ sĩ.
“Thiên Thiên! Đứng lại!” Thư Sính đằng sau lưng tức giận cất giọng gọi, cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Như vậy, vừa rồi cô cùng nhảy điệu Valse với anh dưới mắt mọi người? Hôn nhiệt liệt với người đàn ông xa lạ này trước mắt Thư Sính? Không phải tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy cô và anh say sưa? Cũng bao gồm cả cha?
Trời ạ! Nếu là như vậy, cô thà rằng chết đi! Cho dù không chết cũng sẽ bị cha đánh chết! Không bằng mang cô đi thôi!
Cô vội vội vàng vàng kéo cánh tay anh rời đi, bỏ lại Thư Sính đang nổi trận lôi đình đằng sau.

Chuyện này, sau khi cô tỉnh lại rất tự trách, nhưng rốt cuộc gần đây cô trúng tà gì? Thường cảm thấy thân thể và trí óc mình không chịu sự khống chế của mình?
Thư Sính đuổi theo ra đến cửa, mắt thấy Thiên Thiên lên xe thể thao của người đàn ông kia, hai quả đấm bóp chặt vang lên răng rắc.
“Joseph, tra rõ ràng cho tôi người đàn ông này là ai!” Nếu như anh đoán không sai, người này chính là người đàn ông trong miệng Thiên Thiên, mang Thiên Thiên đi đua xe!
“Không cần điều tra!” Giọng Hạ Nhược Hải vang lên, “Chú cho cháu biết!”

“Chú Hạ!” Thư Sính quay đầu lại, cảm giác thất bại mất mát lộ ra trong mắt.
Hạ Nhược Hải cười lạnh, “Lôi Đình Ân, lão nhị hội Thực Ngọc Nhật Bản, người ta gọi là Nhị Lang, ý chỉ Nhị Lang thần, thần thông quảng đại, có con mắt thứ ba, có thể thấy được độ bén nhạy cao như thế nào! Lấy ý liều mạng Nhị Lang *, chỉ cần cậu ta ra tay, không có nhiệm vụ nào không hoàn thành.
(*) Liều mạng Nhị Lang: Theo liều mạng Tam Lang (Tam Lang là biệt hiệu của nhân vật Thạch Tú trong Lương Sơn Bạc), chỉ người dũng cảm không sợ chết.

Nhị Lang cao hơn Tam Lang ^^.
“Hội Thực Ngọc?” Thư Sính nhớ kỹ cái tên này, trong lòng lộp bộp...
“Nhưng mà, sao Thiên Thiên có thể dính lấy Lôi Đình Ân kia, cháu thật bất ngờ, nhưng mà, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiếp tục đi tới!” Thư Sính xiết chặt nắm tay.
Hạ Nhược Hải lại cười, tia sáng trong mắt hiện lên, bí hiểm...
“Chú Hạ? Tối nay ai mời anh ta đến party? Nhà chúng cháu không ai mời anh ta!” Thư Sính mê man không thôi.
“Hả?” Hạ Nhược Hải cũng cảm thấy kỳ quái, ông vốn tưởng rằng là khách nhà họ Thư mời.
Rốt cuộc tại sao Lôi Đình Ân lại đến party nhà họ Thư đây? Lúc này chính ông cũng rối rắm nghĩ hoài không ra.
Xe thể thao mở cửa sổ mui trần ra, gió đêm vù vù thổi rối loạn tóc anh, cũng thổi tỉnh đầu óc anh.
Chỉ nhớ rõ anh vốn không ngủ trưa, nhưng sau bữa cơm lại nằm ngủ trên ghế sa lon, mơ mơ màng màng ngủ một giấc trưa, mơ mơ màng màng nằm mơ giấc mộng buổi trưa, trong mộng toàn là nụ cười không màng danh lợi của Mặc Toa...
Mặc Toa, Mặc Toa...!Anh lẩm bẩm tên cô mà tỉnh lại, sau đó mơ hồ thay lễ phục, mơ hồ lên xe, mơ hồ vào cửa chính nhà họ Thư lạ lẫm...

Cuối cùng, mơ mơ màng màng, không giải thích được hôn cô gái đó, mơ mơ màng màng dẫn cô ra khỏi nhà họ Thư...
Anh liếc mắt sang đống màu lam nhạt bên cạnh, đột nhiên vội vàng thắng xe.
Hạ Thiên hoàn toàn như đi vào cõi thần tiên, không để ý, cái trán đụng vào kính chắn gió, cô đau đến không ngừng nhếch miệng, chửi ầm lên, “Này! Ai bảo anh thắng xe như vậy? Kỹ thuật nát!”
Anh mặt lạnh, “Kỹ thuật tôi không tốt không ai mời cô lên xe! Xuống xe!”
Hạ Thiên thiếu chút nữa co quắp, “Lôi Đình Ân!” Sau khi cô kêu to tên anh bản thân cũng hoảng sợ, anh họ Lôi sao? Từ trước tới giờ không biết, tại sao lại đột nhiên gọi ra?
Anh cười lạnh, “Không tệ nhỉ! Lần sau tiến bộ hơn lần trước! Định bên cạnh tôi? Trở về tự soi gương đi, trổ mã tốt rồi quay lại!” Anh khinh bỉ nhìn thân thể gầy gò của cô.
Hạ Thiên sắp phát điên, rõ ràng là anh dẫn cô ra ngoài! “Lôi Đình Ân, anh làm đàn ông của quá thất bại rồi? Cứ không có trách nhiệm như vậy?”
“Hả? Tôi đã làm gì cô sao? Tại sao phải phụ trách cô?” Anh cười đến vô sỉ, “Cô xuống xe cho tôi!” Trong lòng anh đè nén nỗi đau, chiếc xe này là vật cưng của Mặc Toa, chưa từng có người phụ nữ nào ngồi lên chiếc xe này, hôm nay sao anh lại quỷ xui thần khiến lái nó ra?
Hạ Thiên ngắm nhìn bốn phía, Lôi Đình Ân đã lái xe đến ngoại ô, lúc này xuống xe, đi tới sáng sớm mai mới có thể đến nhà hả! Cô ăn vạ cong môi lên, “Tôi không xuống, cứ không xuống, có bản lĩnh thì anh ném tôi ra!”
Cô thầm nghĩ, hễ là đàn ông, chỉ cần là đàn ông, cũng sẽ không làm chuyện thất đức như vậy chứ? Nhưng cô sai lầm rồi, Lôi Đình Ân là một ngoại lệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui