Lãnh Ngạn lại phản đối, “Em còn tưởng có chuyện gì chứ! Hóa ra là vậy! Lãnh Ngạn em dám xác định 100%, đứa nhỏ là của anh!”
“Tại sao?” Lãnh Dực nghe hoàn toàn không hiểu lời của em trai.
Lãnh Ngạn hạ thấp giọng, “Anh cả, anh cho rằng em không biết vấn đề thân thể anh sao? Địch Khắc đã sớm nói cho em biết! Anh không chịu điều trị, cậu ấy rất bất lực.
Cho nên, em mời chuyên gia phái nam tới kiểm tra tất cả bệnh án của anh, ông ấy kê rất nhiều thuốc cho anh, em hối lộ nho nhỏ đầu bếp trong nhà anh, hòa tan thuốc trong cà phê anh uống mỗi đêm, anh đã uống hơn nửa năm rồi, chắc tốt cũng không sai biệt lắm! Nếu không sao đêm đó anh có thể...?”
Lãnh Dực cũng kỳ quái, anh và Phỉ Nhi, chính là buổi tối hôm đó anh sao lại...!Mặc dù trúng thuốc, nhưng...
“Anh cả, cám ơn em đi!” Lãnh Ngạn nhíu mày.
“Anh cám ơn chú? Anh không đánh chú coi như số chú gặp may!” Lãnh Dực bực tức bỏ đi.
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Ngạn không bỏ qua mừng rỡ cố gắng che giấu trong mắt Lãnh Dực, nhìn bóng lưng anh trai dần đi xa, cười khẽ, “Đánh em? Anh nỡ sao?”
Sau khi Lãnh Dực rời khỏi Lãnh Ngạn, tâm tình tốt khác thường! Phỉ Nhi mang thai đứa bé của anh? Anh sắp làm cha? Tin tức này quả thật có hiệu quả quan trọng trong cuộc đời anh!
Anh muốn đi tìm Phỉ Nhi, chính thức cầu hôn với cô, xin cô gả cho anh, cho đứa nhỏ một gia đình đầy đủ!
Đứa nhỏ! Anh nằm mơ cũng không ngờ đời này mình còn có thể có đứa nhỏ! Anh vốn không phải không biết bệnh của anh có thể điều trị, chỉ có điều, tàn tật, đau thương, anh hết hy vọng với cuộc sống, càng vô vọng với tình yêu, cho nên tinh thần mới sa sút như thế, dù Địch Khắc khuyên như thế nào, anh cũng không tình nguyện đi điều trị.
Nghĩ một chút đã đã lầu trúc chỗ Phỉ Nhi, anh thấp thỏm không yên đứng lặng một lúc lâu, mới lấy dũng khí đi vào.
“Phỉ Nhi!” Phỉ Nhi còn đang mơ màng trong giấc mộng, anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Người trong chăn bỗng nhúc nhích, thò đầu ra, “Anh lại tới làm gì?”
“Anh...” Anh không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng nói thẳng, “Phỉ Nhi, gả cho anh, được không?”
Mới đầu Phỉ Nhi ngẩn ra, tiếp theo xoay đầu vào trong, không hề chần chừ, “Không được!”
Lãnh Dực biết lời lúc nãy nhất định làm tổn thương cô, ngồi bên mép giường cô, dịu dàng nói lời xin lỗi, “Xin lỗi, Phỉ Nhi, vừa rồi là anh không đúng, đứa bé là của anh, anh khốn kiếp, không nên tức giận, bọn họ nói tức giận nhiều không tốt cho con.”
Ngược lại Phỉ Nhi càng thêm uất nghẹn, bên môi hiện lên giễu cợt, “Đứa nhỏ là của anh? Anh có chứng cứ gì?”
Câu hỏi này khiến Lãnh Dực ngậm miệng không trả lời được, sững sờ trong chốc lát mới nói, “Phỉ Nhi, con người của anh, sẽ không nói lời hoa mỹ, sẽ không mong phụ nữ thích, nhưng mà, anh sẽ đối xử tốt với em, con là của anh, Phỉ Nhi, hiện giờ anh đã biết rõ rồi.”
Chỉ vì đứa nhỏ? Thì ra vẫn chỉ vì đứa nhỏ? Trong lòng Phỉ Nhi ê ẩm, không muốn quay đầu lại để cho anh thấy đôi mắt mình tràn đầy nước mắt, u oán nói, “Nếu như đứa nhỏ không phải của anh, anh sẽ không kết hôn với em đúng không?”
Lãnh Dực ngây người, anh thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tại sao anh muốn kết hôn với Phỉ Nhi? Chỉ vì đứa bé sao? Nếu như đứa bé không phải của anh, anh thật sự sẽ lấy cô sao?
Nhưng mà, chần chừ trong nháy mắt này của anh đã khiến cho Phỉ Nhi đau lòng, cô ngẩng đầu lên, cố gắng để cho nước mắt chảy ngược vào trong, cố gắng dùng giọng nói vững vàng nhất, “Anh đi đi, đứa nhỏ không phải của anh, bản thân mình không rõ ràng, anh không đáng chịu oan ức này.”
Lãnh Dực vẫn còn chần chừ, Phỉ Nhi đã không kiềm chế được, sợ mình không nhịn được sẽ khóc ra tiếng, lớn tiếng đuổi anh, “Đi nhanh đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh không đi, tôi sẽ đi!”
“Phỉ Nhi, anh...”
Phỉ Nhi nghe không vô, vén chăn lên định chạy ra ngoài.
“Phỉ Nhi!” Lãnh Dực cố gắng kéo cô, bị Phỉ Nhi xoay tay tát một cái lên mặt.
Tay anh buông lỏng, nhìn Phỉ Nhi căm giận mà chạy ra khỏi lầu trúc, không đuổi theo.
Cô đơn đi về, trên mặt chỗ Phỉ Nhi đánh vẫn nóng bỏng, Phỉ Nhi nhất định đang tức giận mình, cướp đêm đầu tiên của cô.
Đây là thứ quý giá nhất của con gái, nên hiến tặng cho người yêu, nhưng người cô yêu nhất lại không phải là mình.
Mà rốt cuộc anh đối với cô là tình cảm gì đây? Là yêu sao? Yêu là cái gì, anh không phân biệt rõ...
Nửa đời này của anh, hẳn có yêu, từng yêu sâu đậm như vậy, cũng từng hận sâu đậm như vậy, đến cuối cùng, kết cục là gì?
Đối với Phỉ Nhi, đã không còn cuồng nhiệt như với Tĩnh Lam lúc ban đầu, dự định ban đầu với cô vốn là vì trách nhiệm, nhưng khi Phỉ Nhi từ chối trách nhiệm của anh thì trong lòng không hiểu sao lại có cô đơn không nên có?
Trở lại lầu trúc của anh, mở chai rượu.
Có lẽ, quãng đời còn lại của anh, rượu, cà phê, chính là bạn tốt đi...
--- ---------- -----
Phỉ Nhi khóc chạy ra khỏi lầu trúc, cũng không biết mình nên đi đâu, nhớ tới bản thân chưa lập gia đình thì có đứa nhỏ, mà Lãnh Dực chết tiệt người gây họa lại có thái độ như vậy, thật sự hận chết anh.
Mặc dù, Lãnh Dực quay lại nhận sai, cầu hôn cô, tuy nhiên không phải bởi vì thật sự thích mình, chỉ bởi vì không biết sao lại tỉnh ngộ ra, đứa nhỏ là của anh!
Hôn nhân như vậy, cô thà rằng không muốn!
Mặc dù không còn là cô gái tuổi ngây thơ trong sáng, ước nguyện ban đầu lúc nhỏ cũng không thay đổi, cô hy vọng người đàn ông làm bạn cả đời với mình là người toàn tâm toàn ý yêu thương mình, là vương tử nâng mình trong lòng bàn tay.
Vương tử này cũng không phải có ý nghĩa nhất định phải đẹp trai khác thường, mười phân vẹn mười, chỉ cần thuộc về riêng mình cô.
Cho nên, sao cô có thể tiếp nhận một Lãnh Dực như vậy? Một Lãnh Dực lấy mình thuần túy chỉ vì đứa nhỏ?
Cô đã từng tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, đêm say rượu cùng Lãnh Dực kia, mình có hối hận không? Trong hơn một tháng này, đáp án càng ngày càng chắc chắn – không hối hận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...