Chỉ nghe thấy Lãnh Ngạn nói tiếp: "Chuyện của cô, tôi không có nói cho Duy Nhất biết, cũng sẽ để cho bọn họ nói dối Duy Nhất.
Trộm bí mật của thương nghiệp, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không hề nhỏ, cũng may không có tạo thành hậu quả gì, tòa án cũng sẽ châm chước mà thẩm tra xử lí."
"Ý của anh là.
.
.
.
.
.
Anh không có oán trách tôi sao?" Mỹ Mỹ cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đối với sự phỏng đoán của mình có chút không chắc chắn.
Lãnh Ngạn chỉ cười, lúc đó lông mi dài giống như có thể cho chứa cả thế giới.
Chóp mũi của Mỹ Mỹ đau nhức: "Tại sao?" Đúng vậy, cô không hiểu, nên càng khổ sở.
Một người có bản tính thiện lương mà làm sai chuyện gì nếu như đối mặt họ là trách cứ, có lẽ lương tâm của họ sẽ tốt hơn một chút, nhưng mà, khoan dung như vậy, ngược lại làm cho cô càng tự trách và áy náy hơn.
"Không phải là vì cô, tôi là vì Duy Nhất.
Phản bội và ly biệt ở trong cuộc sống này đã có quá nhiều, tôi chỉ hi vọng chuyện xảy ra ở bên cạnh của Duy Nhất có thể bớt đi một ít, hi vọng có thể duy trì một chút chân tình này cho cô ấy, cũng hi vọng, sau này, lúc cô ấy khổ sở, thì vẫn còn có cô —— người bạn thân duy nhất ở bên cạnh lắng nghe phiền não của cô ấy."
"Lãnh Ngạn, lời này của anh, làm sao tôi cũng không thể nghe hiểu được chứ? Vậy.
.
.
.
.
.
Còn anh thì sao?" Mỹ Mỹ nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của anh.
Lời này nghe nhiều sẽ khiến cho người ta cảm động, nhưng càng làm cho lòng của người ta cảm thấy chua xót.
Lãnh Ngạn tránh không trả lời câu hỏi này, cười đứng dậy: "Mỹ Mỹ, cô nhất định sẽ không làm cho tôi thất vọng phải không, tôi tin cô! Bái bai!"
"Lãnh Ngạn.
.
.
.
.
." Câu bái bai này khiến cho trong lòng của Mỹ Mỹ không hiểu sao nhéo lên một cái, có một loại cảm khác khó chịu không thể nói ra được, mà Lãnh Ngạn thì đã xoay người rời đi, bóng lưng mặc áo lông màu xanh nhạt dần dần dung nhập vào phía chân trời trắng xoá ở bên ngoài.
Đi ra đồn cảnh sát, Doãn Tử Nhiên đã ở bên ngoài chờ anh, nghiêng người dựa vào trước xe của anh, từ xa nở nụ cười: "Tôi không có lái xe, ngồi xe của cậu trở về!"
Lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, thiếu niên hăng hái, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây thật dày từng chút một chiếu lên hai vai của anh ta.
Lãnh Ngạn nheo hai mắt lại, nhìn ánh mắt của anh ta vô cùng thưởng thức, đi tới bên cạnh anh ta, ý vị sâu xa cười nói một câu: "Tử Nhiên, bây giờ, tôi thật sự hi vọng cậu không phải là anh trai của Duy Nhất."
"Có ý gì?" Doãn Tử Nhiên kỳ quái nhìn anh.
"Không có gì! Lên xe đi, mấy ngày nay vất vả cậu rồi!" Lãnh Ngạn cười ha hả, tự lên xe trước.
"Lãnh Ngạn, Mỹ Mỹ không chịu làm người làm chứng, thật sự là cứ định quên đi như vậy sao?" Xe chạy, Doãn Tử Nhiên hỏi Lãnh Ngạn đang ngồi bên cạnh.
"Bằng không thì cậu muốn như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn vu oan giá hoạ sao?" Lãnh Ngạn nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ không chút để ý trả lời.
"Nhưng mà, rất rõ ràng, cô ta là ở đang bao che cho Địch Khắc đó! Cô ta quá ngu rồi ! Có cần phải gánh một mình như vậy không?" Doãn Tử Nhiên cực kỳ không cam lòng.
Lãnh Ngạn lại cười nhạt: "Đổi lại góc độ một chút đi, nếu như cậu vì Duy Nhất, cậu có làm như vậy không?"
Doãn Tử Nhiên cứng họng, nói thầm: "Cái đó làm sao mà giống nhau được?"
Lãnh Ngạn cườib lớn lần nữa, không nói gì nữa.
Gần đây Doãn Tử Nhiên và Lãnh Ngạn qua lại tương đối nhiều, hiểu biết cũng dần dần sâu hơn, thành kiến lúc đầu đã sớm thay đổi, theo sự quan sát của anh đối với anh ta, làm việc cẩn thận, đồng thời quyết đoán và thuyết phục, cũng tin tưởng là Lãnh Ngạn có thể là đã có biện pháp.
Mặc dù là như thế, anh vẫn rất lo lắng, hỏi tới: "Lãnh Ngạn, cứ như vậy để cho Dịch Hàn và Địch Khắc chạy thoát sao, cậu sợ thả hổ về rừng sao?"
Lãnh Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không sợ, bọn họ sẽ không làm tổn thương Duy Nhất đâu."
"Tôi đang nói cậu đó, còn có Kỳ Thịnh của cuậ nữa!" Doãn Tử Nhiên không chút nào để ý hay gấp gáp vì anh.
"Tôi sao?" Anh cười nhẹ nhàng: "Tôi càng không sợ! Về phần Kỳ Thịnh, đều có số mạng của nó!"
"Lãnh Ngạn, hôm nay cậu nói như thế, tôi một câu cũng nghe không hiểu!" Doãn Tử Nhiên cảm thấy nụ cười của anh ta thì có chút ngẩn ngơ.
"Sau này cậu sẽ hiểu.
.
.
.
.
." Giọng nói của Lãnh Ngạn càng trở nên kéo dài hơn: "Tử Nhiên, Duy Nhất có người anh trai như cậu vậy, thật tốt!"
Doãn Tử Nhiên nhìn anh, giống như đang rơi vào trong sương mù.
.
.
.
.
.
Mà Lãnh Ngạn, vẫn đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rốt cuộc phong cảnh ở ngoài cửa sổ có cái gì đặc biệt? Anh cũng không còn nhìn nổi nữa, đến mức, đến nhà họ Doãn rồi, mà anh vẫn còn chưa biết.
"Tổng giám đốc, đến rồi, đón phu nhân trước, hay là xuống xe nghỉ ngơi trước?" Tài xế quay đầu hỏi anh.
Anh giống như mới từ trong mộng tỉnh lại: "Hả? À, đi đi, đi lên đón phu nhân đi."
"Dạ, tổng giám đốc."
Sau đó, Duy Nhất đeo túi lên lưng, nhanh như một gió chạy vào trong xe, dựa vào bên cạnh anh, tha thiết nhìn mà anh: "Sao bây giờ mới trở về? Em chờ anh rất sốt ruột!"
Cúi mắt xuống, trong con ngươi sâu sắc hiện lên tia cưng chiều vô tận, ôm chặt eo của cô, chỉ một câu thăm hỏi bình thường: "Ăn cơm trưa chưa?"
"Ăn rồi! Còn anh thì sao?" Duy Nhất ngẩng đầu lên.
Cô luôn là muốn nhìn ánh mắt của anh, mà anh lại luôn đè lại cái đầu không an phận của cô vào ngực của anh: "Ngoan, đừng nhúc nhích!"
Cô ngây ngô cười ha ha một tíếng, yên lặng nằm trong ngực của anh, nghe tiếng tim đập của anh.
"Có thể đi được rồi! Đi Mộ Viên." Lãnh Ngạn phân phó tài xế.
Anh không lái xe sao? Duy Nhất cảm thấy kỳ quái, bình thường bọn họ đi ra ngoài đều là anh tự mình lái xe, bọn họ có quy định hiệp ước, anh phải làm tài xế cho cô.
.
.
.
.
.
Không có thời gian để suy nghĩ mấy thứ này, nhóm người chậm rãi đến Mộ Viên, phía sau xe của bọn họ, còn có nhiều xe bảo vệ đi theo.
Cả đường đi, Duy Nhất chỉ im lặng được một lúc, mà bắt đầu nằm ở trong ngực của Lãnh Ngạn ngực líu ríu nói không ngừng, Lãnh Ngạn chỉ xoa nhẹ vỗ về mái tóc của cô, lẳng lặng nghe cô nói, từ đầu đến cuối nụ cười bên khóe môi vẫn luôn ấm áp.
"Ngạn! Sao anh lại không nói lời nào! Chán chết mà! Một mình em nói mệt chết đi được, khát nước qua đi!" Duy Nhất quệt mồm oán giận.
Lãnh Ngạn cười lớn: "Anh thích nghe giọng nói của em! Khát nước thì uống nước đi!" Anh lấy chai nước ra, đặt nước ở bên môi của cô.
Duy Nhất cầm lấy tay của anh, nhanh như chớp uống vô cùng sảng khoái, có mấy giọt nước rơi xướng quần cùa anh, Duy Nhất da mặt dày cười một tiếng, dứt khoát rúc vào trong ngực của anh, nước dính vào áo len màu xanh nhạt của anh, làm cho chỗ đó đậm màu hơn mấy chỗ khác.
Anh không nói gì cười khẽ, ôm chặt lấy cô.
Cô từ từ làm ra động tác ngáp, than thở: "Nói chuyện với heo so với đánh đàn cho bò nghe còn mệt hơn, em buồn ngủ rồi !"
Phụ nữ có thai thích ngủ như vậy sao? Anh hiểu, bọc cô vào bên trong áo len của mình của mình, sự ấm áp làm cho cô ngủ thiếp đi: "Ngủ đi, ngoan!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...