"Thật xin lỗi, Duy Nhất, quá gấp rút rồi, nói thật, cái này vốn định đưa cho người khác, tặng cho em trước, đừng trách anh không có lòng thành!"
"Thế này không được đâu! Anh nên đưa cho cô ấy đi! Là Tư Lam phải không?" Duy Nhất cười tinh nghịch, đẩy tay anh ra.
"Không sao! Cô ấy thì không vội! Anh lại đi mua cái khác là được! Anh đeo lên cho em!" Anh lấy lắc tay ra, đeo vào trên cổ tay Duy Nhất.
"Tốt rồi! Anh em đoàn tụ! Kết cục sum họp! Có thể đi bệnh viện rồi!" Lãnh Ngạn cười thúc giục.
***************************************************************************
Bệnh viện sản khoa.
Duy Nhất vừa làm xong siêu âm B, cùng yên lặng chờ kết quả của bác sĩ với Lãnh Ngạn, Doãn Tiêu Trác.
Mười mấy phút sau, bác sĩ cầm kết quả ra ngoài: "Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, đứa bé phát triển rất tốt, nhưng mà dường như Lãnh phu nhân hơi thiếu calcium, tốt nhất bồi bổ một chút cho cô ấy." Lãnh Ngạn vui mừng lại bỗng dưng hỏi một vấn đề: "Bác sĩ, xin hỏi là con trai hay con gái?" Bác sĩ không khỏi cười lên: "Lãnh tiên sinh, bây giờ còn quá nhỏ, chưa nhìn ra! Cho dù có thể nhìn ra, làm bác sĩ cũng không thể nói!"
Doãn Tiêu Trác chen miệng nói: "Lãnh Ngạn, đừng nói với tớ, cậu trọng nam khinh nữ nha! Tớ phải làm chủ cho em gái mình!" Lãnh Ngạn lại không nói nữa.
Từ phòng khám bác sĩ ra ngoài, Doãn Tiêu Trác đi ở phía trước, Lãnh Ngạn nắm tay Duy Nhất đi ở phía sau, Duy Nhất nhìn gò má của anh, nhỏ giọng hỏi, "Ngạn, anh thích con trai thật sao?" Ngày trước anh đã nhắc tới lời như vậy, muốn một đứa con trai, xem ra hình như không phải là vui đùa.
Lãnh Ngạn cười cười: "Cũng không phải vậy, anh cổ hủ như vậy sao? Chỉ là, nhà họ Lãnh cần một đứa bé trai, di chúc của ông cụ, sự nghiệp nhà họ Lãnh phải giao cho đời thứ ba, cho nên, chỉ là anh có chút gấp gáp mà thôi!"
"Nói cho cùng vẫn là muốn con trai.
.
.
." Cảm xúc của Duy Nhất sa sút xuống.
"Ai nói!" Lãnh Ngạn nắm vai của cô, "Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích! Cùng lắm thì sau này anh cố gắng cày cấy, lại sinh ra một đám là được!"
"Anh đi chết đi! Anh cho rằng sinh heo con sao!" Duy Nhất mắc cở đỏ bừng mặt.
Doãn Tiêu Trác chợt quay đầu lại: "Cũng không khác lắm mà! Lãnh Ngạn, nếu như cậu dám trọng nam khinh nữ, tớ cho cậu biết, hiện tại tớ mới đúng là lão đại!"
Lãnh Ngạn tức giận: "Gần đây tớ phát hiện cậu vốn có sở thích nghe lén góc tường!".
"Ha ha!" Doãn Tiêu Trác cười to: "Căn cứ tổng kết, nghe lén góc tường luôn có thể nghe đựơc chuyện thú vị!"
"Thật là phục hai người các anh!" Duy Nhất cười chui đi ra từ trong khuỷu tay Lãnh Ngạn, "Em đi toilet, các anh chờ em!".
"Cẩn thận một chút!" Chỗ toilet đang ở xa mấy mét, Lãnh Ngạn nhìn theo cô đi vào.
Duy Nhất vừa đi vào toilet, lập tức, một khẩu súng lục chỉa về phía đầu của cô, một cái khác thì đặt ở eo của cô.
"Không được lên tiếng! Nếu không sẽ giết chết cô!" Tiếng của một cô gái đang nói.
"Các người là ai? Muốn làm gì?" Đầu tiên Duy Nhất lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng, lúc này, dù sao cũng không được làm đứa bé bị thương.
"Ngoan ngoãn hợp tác, đảm bảo cho cô bình an vô sự! Nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!" Một người trong đó vẫn dùng súng chỉa về phía cô, người còn lại lấy ra một cái áo khoác từ trong túi bên mình, mặc vào cho Duy Nhất, cũng đội lên đầu cô một mái tóc giả màu vàng kim và đeo một cặp mắt kính.
"Đi! Đi ra ngoài!" Hai cô gái, một người vẫn khoác ở cánh tay cô, súng chỉa vào hông của cô.
Duy Nhất cứng nhắc đi ra ngoài, ngón tay thử cố gắng đẩy ra móc khóa cài của chiếc lắc tay.
Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác ở hành lang không chút để ý trò chuyện chờ Duy Nhất, chỉ thấy cửa phòng toilet mở, ba cô gái tay nắm tay đi ra, đều mặc áo khoác, tóc quăn, cô gái ở giữa kia còn đeo một cặp kính mát lớn, hầu như đã che hơn nửa mặt.
Trực giác nói cho anh biết có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà không nghĩ ra.
Trong khi đang suy nghĩ, ba cô gái đi xuống bậc thang từ một bên khác.
Lại qua mấy phút, Doãn Tiêu Trác nói thầm: "Tại sao Duy Nhất vẫn chưa ra?" Lãnh Ngạn cau mày, "Đi xem một chút!" Hai người mới vừa đi tới cạnh cửa phòng toilet, Lãnh Ngạn chợt thấy mặt đất có thứ gì sáng đến chói mắt, trong lòng không biết sao giật mình, cúi người nhặt lên.
"Là lắc tay của Duy Nhất! Duy Nhất đã xảy ra chuyện!" Doãn Tiêu Trác hô to.
Lãnh Ngạn đạp một phát đá văng cửa toilet nữ, bên trong quả nhiên không có Duy Nhất, chỉ có một phụ nữ trung niên vung cây lau nhà đập về phía anh, còn vừa hô to "Bắt kẻ háo sắc!"
"Hỏng bét! Ba cô gái mới vừa rồi kia!" Anh đã cảm thấy tại sao cô gái ở giữa kia vẫn nhìn về phía anh, lúc này hình ảnh hiện lại lần nữa, vừa nghĩ đến cằm kia, dáng môi kia, là quen thuộc biết bao! "Mau đuổi theo!" Anh lại trơ mắt nhìn Duy Nhất bị người bắt đi ở dưới mí mắt anh! Anh thật là đầu óc mờ mịt rồi! Còn nói gì bảo vệ cô cả đời! Nếu như Duy Nhất có chuyện gì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mình!
Doãn Tiêu Trác cũng gọi điện thông báo vệ sĩ, "Chặn lại tất cả cửa ra vào, thấy ba cô gái mặc áo khoác thì ngăn lại cho tôi, chú ý, nhìn rõ ràng rồi lại ra tay, một người trong đó là Lãnh phu nhân!" Doãn Tiêu Trác hơi hổn hển, đây thật sự là trò cười lớn nhất thế giới, hai cô gái lại có thể bắt Duy Nhất đi ở trong tầng tầng lớp lớp vệ sĩ vây quanh! Không chỉ có vớ vẩn đến buồn cười, d!^Nd+n(#Q%*d@n hơn nữa còn là sỉ nhục! Chỉ là, lao ra cao ốc bệnh viện, nào còn bóng dáng của ba cô gái kia? Nếu như có kế hoạch bắt cóc, dĩ nhiên đã sớm có đường lui! Bọn vệ sĩ từng người một cúi gằm đầu, chuẩn bị chịu đựng tổng giám đốc khiển trách.
Lúc này thế giới của Lãnh Ngạn đã toàn là màu xám tro, dường như trong lòng cũng có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Anh phất phất tay, cổ họng khô khốc, "Không trách các anh, là lỗi của tôi! Toàn bộ là sai lầm của tôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...