Tình hình thay đổi ngay lập tức, theo phương hướng xe màu trắng của bọn cướp chạy đi, đột nhiên còi xe cảnh sát vang lên, vài chiếc xe cảnh sát gào thét mà đến, còi báo động lóa mắt chiếu sáng đêm đông.
Xe trắng lập tức quay ngược đầu xe, xông qua đoạn đường chỗ cảnh sát, vội vàng chạy trốn, chỉ có điều, ở phía trước bọn họ, lại xuất hiện một nhóm xe BMW màu đen, thanh thế còn lớn hơn xe cảnh sát, càng thêm khí thế đoạt người.
Một tên cướp nhìn thấy biển số xe trong đoàn xe BMW, đôi mắt dưới khăn trùm đầu trở nên xám trắng như cá chết.
Bọn cướp tự biết mình không còn đường trốn, dừng xe, chạy vào trong rừng cây thấp, một người trong đó đi đứng không tiện, bị một khẩu súng dí vào gáy.
“Lãnh tiên sinh, không cần nổ súng! Tỉnh táo!” Nói chuyện là một cảnh sát.
“Tần Nhiên!” Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt bao phủ bởi sương lạnh của Lãnh Ngạn càng lộ ra sát khí bức người trong đêm tối, nhưng anh mím chặt đôi môi tỏ rõ anh đang đè nén, đang khống chế.
Lý trí mách bảo anh, cho dù người này đáng chết đến một ngàn lần, anh cũng không có quyền tước đoạt tính mạng của ông ta, cho nên, khi lòng sắp đầy căm phẫn, anh cũng không quên ngăn cản đạn ra khỏi nòng súng của Tần Nhiên.
“Yên tâm! Tôi sẽ không giết ông ta! Thứ người như thế chỉ làm dơ bẩn súng của tôi!” Tần Nhiên mắt thấy cảnh sát còng tay người này, thu súng lại, lau họng súng.
Tên cướp che mặt xoay người, thản nhiên đối mặt với Lãnh Ngạn, “Mày rất hèn hạ, lại có thể dụ tao vào bẫy!”
Mắt Lãnh Ngạn nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt nhợt nhạt, lạnh lùng như băng dưới ánh trăng không quá sáng ngời, “Có chuyện gì nói với cảnh sát đi!”
“Lãnh tiên sinh, cám ơn anh hợp tác với cảnh sát!” Cảnh sát trưởng từ trên xe bước xuống chào hỏi với Lãnh Ngạn.
Đội trưởng lúc đầu trên xe tù cũng chạy tới, thở hồng hộc, “Vội chết tôi rồi, Lãnh Ngạn, may mà cậu không nổ súng, tôi thật sự sợ cậu nhất thời xúc động.”
Tần Nhiên cười nhạt, “Đội trưởng Chu thật sự quá lo lắng, súng của chúng tôi là hợp pháp, có giấy chứng nhận sử dụng, đương nhiên sẽ sử dụng nó hợp pháp.”
“Cậu thằng nhóc ba hoa!” Đội trưởng Chu đấm một quyền vào ngực Tần Nhiên, kêu to một tiếng, “Các anh em, kết thúc công việc rồi!”
Tần Nhiên lại nói, “Ôi! Vẫn không thể kết thúc công việc! Có mấy tên chạy!”
“Yên tâm đi! Cứ để tôi lo! Cậu theo chúng tôi cùng về đồn cảnh sát chứ? Lãnh Ngạn?” Đội trưởng Chu cúi đầu hỏi Lãnh Ngạn trong xe.
“Dĩ nhiên!” Lãnh Ngạn đáp quả quyết.
“Đi thôi!”
Nhìn ra được, quan hệ của đội trưởng Chu và Lãnh Ngạn Tần Nhiên không tệ, nói chuyện đều rất tùy ý, chỉ có điều cảnh sát trưởng ở bên cạnh bị lạnh nhạt.
Lãnh Ngạn thoáng lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Cảnh sát trưởng Lưu, trễ như thế còn làm phiền anh tự mình ra mặt, thật xấu hổ!”
“Đâu có đâu có, vì dân phục vụ là vinh hạnh của đội cảnh sát chúng tôi!” Rốt cuộc cảnh sát trưởng tìm được bậc thang bước xuống, để nhóm cảnh sát trở về đơn vị.
Tần Nhiên lên xe, không giải thích được hỏi, “Thiếu gia, từ lúc nào cậu lại lấy lòng cảnh sát trưởng rồi!”
“Còn không phải vì thằng nhóc họ Chu kia, tôi nói tại sao lão ta lăn lộn cả đời ở đồn cảnh sát chỉ được làm đội trưởng, thì ra lão ta xông về phía trước còn nổi trội * hơn cả cảnh sát trưởng! Hết cách rồi, cho cảnh sát trưởng chút mặt mũi, hy vọng về sau đối xử tốt một chút với họ Chu!”
(*) nổi trội mang nghĩa xấu.
Tần Nhiên cười không nói, với bạn bè, thiếu gia vĩnh viễn tận tâm tận lực.
Mặc dù, đội trưởng Chu này không giống như Lôi Đình Ân và Doãn Tiêu Trác là anh em sống chết với thiếu gia, nhưng làm bạn học, tình cảm qua lại vẫn không tệ, nếu không cũng sẽ không gọi anh ta giúp một tay giải quyết hành động lớn như vậy vào tối nay!
Sau khi trở về đồn cảnh sát, đội trưởng Chu lập tức áp tải nghi phạm vào phòng thẩm vấn tra hỏi, Lãnh Ngạn ngồi phòng khách quý theo dõi ghi hình thẩm vấn.
Khăn trùm đầu nghi phạm đã bị bỏ ra, ngồi ở vị trí bị thẩm vấn lại là quản gia!
Đội trưởng Chu phụ trách thẩm vấn làm theo lệ, hỏi tên họ, giới tính và số tuổi cùng các tin tức cơ bản của quản gia, sau đó mới kéo chủ đề thẩm vấn đến vụ án.
Mục đích cướp xe tù lần này của quản gia rất rõ ràng, vừa đi lên đã dùng súng bắn càn quét điên cuồng một trận, cũng không phải thương tiếc Tĩnh Lam, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu.
Mới đầu, quản gia cự tuyệt không nhận tội, nhưng sau khi đội trưởng Chu mở đoạn ghi âm Tĩnh Lam cung khai ra, ông ta mới cúi thấp đầu xuống.
“Các người...!Vừa rồi trên xe tù không có người sao? Các người thật sự bắt được con bé sao?”
Đội trưởng Chu cười lạnh, “Đúng là chúng tôi bắt được cô ta, nhưng không ngốc đến mức nhét cô ta trên xe mặc cho ông bắn chết!”
Quản gia không nói gì, dưới ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng Chu cung khai tội của mình.
Đội trưởng Chu không khỏi cảm thán, “Nhà họ Lãnh đối xử với ông không tệ.
Tại sao ông phải làm vậy?”
“Không tệ! Hừ!” Quản gia hừ lạnh một tiếng, “Tôi đã dâng hiến cả đời tôi cho nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh cho tôi cái gì? Cái gì gọi là đối xử với tôi không tệ? Kỳ Thịnh do tôi và ông ta cùng gây dựng thiên hạ, tôi và ông ta cùng ngủ chung tấm xi măng, cùng nhau bán hàng rong, cùng kéo một xe hàng từ thành Đông tới thành Tây, dựa vào cái gì ông ta là lão gia, còn tôi là quản gia? Ít nhất tôi và ông ta phải cùng hưởng nửa thiên hạ! Còn nữa, tôi liều mạng cứu nhị thiếu gia nhà ông ta từ trong bão táp, cứu cả nhà bọn họ, vì thế, tôi mất đi cái chân này, lúc ấy, ông cụ chính miệng hứa hẹn với tôi, muốn chia một nửa gia sản nhà họ Lãnh cho tôi, kết quả thế nào? Tôi vẫn chỉ là một quản gia của ông ta!”
“Cho nên, ông mới giết nhiều người như vậy?”
Người chết vì tiền tài chim chết vì ăn, đội trưởng Chu làm cảnh sát nhiều năm, từng thấy muôn hình muôn vẻ hạng người, vì gia sản hoặc tài sản mà đi lên con đường phạm tội có khối người.
“Thật ra thì, lúc đầu tôi không định giết người.
Tôi chỉ muốn tài sản nhà họ Lãnh, mf con gái nuôi Tĩnh Lam của tôi đã đính hôn với đại thiếu gia nhà họ Lãnh, mắt thấy sẽ trở thành thiếu phu nhân, tôi nghĩ, đến lúc đó, tôi lại từ từ suy nghĩ cách, để cho con bé dọn sạch gia sản nhà họ Lãnh là được, nhưng con nhóc đáng chết, lại yêu em trai, còn tự tiện làm chủ giết đứa bé! Tôi phẫn nộ đan xen, căm hận mắng con bé một trận.
Nhưng con bé lại quyết tâm, còn nói không phải Lãnh Ngạn không lấy, nếu như buộc con bé gả cho Lãnh Dực, con bé sẽ nói cho Lãnh lão gia biết kế hoạch của tôi, mọi người đồng quy vu tận *, còn cầu xin tôi giúp con bé giải trừ hôn ước.”
(*) đồng quy vu tận: trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...