Lôi Đình Ân cũng không rời khỏi xuân về hoa nở, tự ngủ trong phòng khách cả đêm, ngày hôm sau chuẩn bị đi tìm Lãnh Ngạn, vừa tới phòng ngủ, cửa lập tức mở ra.
Lãnh Ngạn mặc bộ âu phục đen chỉnh tề xuất hiện trước mặt Lôi Đình Ân, mặt mới vừa cạo râu lộ ra hơi thở mát lạnh, tóc ngắn khôi phục lại như trước không hề rối loạn, chỉ có điều cặp mắt lạnh lẽo – giống như lúc ban đầu.
Khóe miệng Lôi Đình Ân giật giật, “Ha ha, núi băng trở lại rồi!” Trong lòng cũng không biết là vui hay buồn.
Lãnh Ngạn nghiêm mặt, lạnh lùng một câu, “Tôi đi, anh tùy tiện.
”
“Này, này!” Lôi Đình Ân điên cuồng đuổi theo bóng lưng cậu ta, cuối cùng ăn một đống bụi bặm sau xe, xe cậu ta nghênh ngang rời đi.
Anh trợn mắt nhìn theo, “Lại quay lại rồi!”
Công ty Kỳ Thịnh.
Lãnh Ngạn mang theo gió rét không quá lạnh lẽo của mùa đông nhiệt đới trên đường đi, lạnh hơn gió chính là sắc mặt của anh, khoảnh khắc khi mỗi nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc, đầu tiên là vui mừng, bởi vì công ty bây giờ đã bị người ta làm cho gà chó không yên, nhưng khi Lãnh Ngạn đi qua bên cạnh bọn họ, vui mừng này cũng bị đông thành khối băng, xem ra cuộc sống sau này không dễ sống…
Trong phòng họp đang tổ chức cuộc họp báo cáo tình hình kinh doanh quý, tất cả mọi người mạnh mẽ tinh thần nghe cổ đông lớn nhất nói bốc phét, Tần Nhiên đã sớm không nhịn được, nhưng mà lại không thể làm gì, Lãnh Ngạn giao công ty cho anh, anh có nghĩa vụ chùi đít sau khi Tĩnh Lam phá hư tất cả, chỉ có điều, năng lực và quyền hạn của anh có hạn!
Khi Tĩnh Lam nói đến nước miếng văng tung tóe, một trưởng bộ phận nói thầm vài câu với những người bên cạnh, Tĩnh Lam lập tức giận dữ: “Tôi đang nói ở đây có phần của anh sao? Tần Nhiên, đuổi việc anh ta cho tôi!”
“Cái này… Không được? Tổng giám đốc trở lại mới có thể làm chủ…” Tần Nhiên ngập ngừng nói.
Tĩnh Lam vỗ bàn, “Tổng giám đốc không trở lại không phải công ty sẽ phải đóng cửa chứ? Chút chuyện nhỏ này mà tôi không thể làm chủ? Tần Nhiên, có phải anh cũng không muốn làm không?”
Tần Nhiên không nói, anh biết tình hình của Tĩnh Lam, cũng không dám quá đáng không nghe lời cô, tổng giám đốc không có ở đây, lỡ phát bệnh anh không có cách nào đối phó…
“Anh cút ra ngoài cho tôi!” Tĩnh Lam chỉ ra cửa phòng họp nói với trưởng bộ phận kia.
Cùng lúc đó, cửa chính rộng mở, một luồng khí lạnh đánh tới, “Muốn ai cút ra ngoài?” Giọng nói lạnh lẽo, lời nói lạnh lẽo.
Động tác của Tĩnh Lam cứng nhắc trong nháy mắt, khóe miệng co quắp, cười khó chịu, “Ngạn, em không nói anh! Em nói anh ta…”
“Cô cút ra ngoài cho tôi!” Lãnh Ngạn bước nhanh tới, vốn không nhìn thẳng cô một cái.
“Ngạn… Em…” Tĩnh Lam cố gắng tiến gần dựa vào anh.
“An ninh!” Mặt Lãnh Ngạn bình tĩnh ngay cả chân mày cũng không nhíu lại, giọng nói không quá lớn, nhưng lạnh như băng.
“Đi thì đi!” Tĩnh Lam quay người ra khỏi phòng họp.
Tất cả trưởng bộ phận thở phào nhẹ nhõm, tổng giám đốc trở lại, cuối cùng có thể sống cuộc sống bình thường!
Mặc dù quá khứ thường bí mật oán trách tổng giám đốc quá mặt lạnh vô tình, nhưng tương đối, dù sao cũng tốt hơn phó tổng giám đốc vui buồn thất thường chỉ bậy chỉ bạ!
“Phó tổng giám đốc?” Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, nghe Tần Nhiên báo cáo lại, “Người nào phong cho?”
Tần Nhiên không lên tiếng nữa.
Lãnh Ngạn mở cặp tài liệu ra, đơn giản lạnh lùng bốn chữ, “Tiếp tục họp đi!”
Sau hai giờ, hội nghị kết thúc, Lãnh Ngạn khép văn kiện lại, “Các bộ phận hoạt động bình thường, cuối tháng này kết quả kinh doanh phải tăng trở lại, nếu không chính các người cầm đơn từ chức tới gặp tôi!”
Các trưởng bộ phận nhìn vẻ mặt như núi băng trước kia của tổng giám đốc, khí lạnh cả người ra khỏi phòng họp, trong trời đông, không khỏi đổ mồ hôi đầy người.
Từ chức?
Ai cũng không muốn từ bỏ lương cao và địa vị ở Kỳ Thịnh, bên ngoài càng thêm hàng vạn người muốn chen đầu đi vào, cho nên, từ hôm nay liều mạng đi!
Tần Nhiên theo thật sát Lãnh Ngạn, “Tổng giám đốc, gần đây có khỏe không?”
Lãnh Ngạn dừng bước, khẽ thở phào, hai mắt híp lại, khí lạnh trong tròng mắt càng tràn ra ngoài thêm, “Tần Nhiên, vất vả cho cậu rồi!”
Cặp mắt Tần Nhiên hơi ướt át, đi theo tổng giám đốc bao nhiêu năm qua, tổng giám đốc cho anh tiền lương cao nhất, phúc lợi tốt nhất, tuy là người cấp dưới, nhưng cũng là người tri âm, anh không biết rốt cuộc tổng giám đốc có thể chịu đựng được thêm mấy lần đả kích như vậy, tổng giám đốc không khổ, anh chịu khổ thay…
“Tổng giám đốc, anh phải bảo trọng…” Anh nghẹn ngào.
Lãnh Ngạn hừ ra một tiếng cười trong lỗ mũi, “Biết rồi, cậu đi làm việc đi, tôi đi chung quanh một chút.
”
Ngồi trên sân thượng công ty Kỳ Thịnh, có thể nhìn thấy cả thành thị, có thể nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhớ tới Hy Lạp xa xôi, biển Aegean, trời xanh thẳm, biển xanh thẳm, còn có lời thề bay xa theo gió biển trong đêm…
“Biển Aegean phải nhớ, Duy Nhất yêu Lãnh Ngạn, vĩnh viễn không oán giận không hối hận!”
“Biển Aegean làm chứng, Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán giận không hối hận!”
Một giọt lệ trượt xuống từ khóe mắt, đứng trên nơi cao nhất thành phố, anh đối diện với bầu trời la lớn, “Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán giận không hối hận! Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán giận không hối hận…”
Chỉ mong gió này, có thể mang tình yêu n của anh tới thiên đường, mang cho người kia, không, bây giờ phải nói, cho một thiên sứ nghe, bởi vì anh đã từng nói, vĩnh viễn không rời khỏi cô, coi như ngày nào đó cô ghét anh, anh cũng sẽ không rời khỏi cô…
Ban đêm, trở lại xuân về hoa nở, vườn hoa tầng trên cùng đã điêu linh, giống như thời gian chảy trôi, không bao giờ quay lại nữa, chỉ có điều những hình ảnh đẹp đẽ kia vĩnh viễn lưu trong ký ức.
Xuyên qua thủy tinh trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy bầu trời đêm mờ mịt, người nào đó từng nói, tâm nguyện của cô chính là nhìn sao đầy trời dưới nóc nhà thủy tinh, nhưng mà, tối nay không có sao…
Nhớ tới câu chuyện anh kể cho Duy Nhất – truyền thuyết về biển Aegean, trong câu chuyện xưa, sau khi Quốc vương chết, Cầm vẫn hàng đêm gảy đàn về phía bầu trời, cô hy vọng trên đường lên trời Quốc vương có thể nghe được.
Cho nên, mỗi tối, anh lại chơi Piano dưới dưới nóc nhà thủy tinh, chơi bài hát thuộc về cô – Duy nhất.
Anh tin tưởng, trên thiên đường Duy Nhất nghe được, sẽ tha thứ cho anh…
“Baby, em chính là Duy Nhất của anh, một mình nói anh yêu em với điện thoại, anh thật sự yêu em…”
Bất tri bất giác, đêm khuya, trăng lặn, mặt trời mọc, một ngày mới lại bắt đầu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...