Chương 3:
Editor: Kỳ Kỳ
Khi Tống Trúc rời giường rửa mặt thay quần áo xong đi đến phòng khách, thì nghe thấy bên trong có tiếng nói cười, trộm nhìn một cái liền chạy tới phòng bếp.
" Tiểu công tử làm sao vậy?" A Bội đang chuẩn bị bữa sáng cho cậu, tò mò nhìn sang.
" Không có gì." Cậu mới không nói mình xấu hổ đâu, có lẽ là loại cảm giác cô vợ nhỏ ra mắt mẹ chồng đi...!
Trong phòng khách, mấy người bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, Diệp Ninh đột nhiên hỏi: " Mỹ nhân của đệ sao vẫn còn chưa xuất hiện nữa?"
" Còn chưa thức dậy." Diệp Tu bình tĩnh trả lời, Tống Trúc còn nhỏ, thích ngủ nướng là bình thường, gần đây hắn có mời tư thục đến dạy cậu chữ, nhưng lần nào cậu cũng ngủ đến tận trưa.
" Xem ra tiểu ngũ quả thật rất yêu thích hắn." Lão nhị trêu chọc, nói đến mọi người càng thêm sốt ruột.
" Đã đáp ứng cho các huynh cọ cơm thì tất nhiên sẽ có cơm." Diệp Tu chậm rì rì nói, cũng không ngại bọn họ giễu cợt.
Tống Trúc quả nhiên không làm hắn thất vọng, ngắn ngủi trong *một canh giờ rưỡi đã làm xong chín món ăn cùng một món canh.
(*Một canh giờ rưỡi: 3 tiếng)
Nhìn người hầu bưng thức ăn lên, ngoại trừ Diệp Tu bề ngoài vẫn bình tĩnh, những người còn lại đều sửng sốt, sau đó gấp không chờ nổi cầm đôi đũa lên.
*Sóng gió nổi lên...!
(*Sóng gió nổi lên: Nguyên bản "Phong khỏi vân dũng": gió nổi mây hiện)
Tống Trúc xem mà không khỏi cảm thấy kinh hãi, phải biết rằng những món cậu làm đều là những món bình thường, có cái nào là dành cho Vương gia, Hoàng Thượng ăn?
" Lão nhị đệ mau bỏ miếng thịt trong tay xuống!"
" Đại ca huynh chậm chút đi!"
" Tứ đệ hình như bên ngoài có gì kìa!"
" Tam ca huynh câm miệng!"
Nhìn thấy bọn họ ăn như vậy, Tống Trúc rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà bật cười, kết quả tất cả mọi người đều dừng lại nhìn cậu, sau đó nhận ra chính mình hình như mất hết cả giá (●__●).
Diệp Tu tuy rằng không ăn ngấu nghiến như bọn họ, nhưng cũng chưa từng dừng đũa, Tống Trúc mỗi lần đều có thể làm cho hắn những món khẩu vị khác nhau, cho dù là cùng một món, cũng có cảm giác ăn càng ngày càng ngon.
" Ngươi chính là vị mỹ nhân biết nấu ăn kia sao?" Diệp Ninh ánh mắt sáng lên, kéo người đến bên cạnh.
Tống Trúc còn chưa kịp tránh thoát đã bị Diệp Tu ôm đi, lần đầu tiên được ngồi trong lồng ngực hắn.
" Chỉ được nhìn không được động." Diệp Tu *đạm mạc nói, tay không ngừng *thưởng thức tóc của Tống Trúc, thầm nghĩ đối phương quá gầy.
(*Đạm mạc: thâm trầm, thờ ơ; *Thưởng thức: hưởng thụ một cách thích thú)
" Chậc chậc, không thể cho huynh chút mặt mũi sao?" Diệp Ninh bất mãn nói.
Diệp Tu dùng ánh mắt nói cho hắn, không được.
Tống Trúc ngồi trong lòng Diệp Tu hưởng thụ, xem ra vị Vương gia này ngoài lạnh trong nóng, nhưng đối với mình lại đặc biệt ấm áp.
" *Tiểu gia hỏa, những thứ này ngươi học được ở đâu vậy?" Diệp Ninh càng nhìn càng thích, thật muốn véo gương mặt nhỏ này vài cái.
(*Tiểu gia hỏa: ở đây hiểu nôm na là cậu bé)
Tống Trúc suy đoán người này hẳn là Hoàng Đế, liền nhẹ giọng nói: " Hồi Hoàng Thượng, cha mẹ thảo dân đều đã qua đời, ngoại trừ tên và những món ăn học được lúc trước, những cái khác đều không nhớ rõ."
Nếu là người khác nói như vậy, phản ứng đầu tiên chắc hẳn đều cảm thấy hắn là thích khách, nhưng Tống Trúc trả lời thành khẩn, biểu hiện lại thật thà, nếu như không tin thì trong lòng khó tránh khỏi áy náy.
" Ngươi làm sao biết được thân phận của trẫm?" Diệp Ninh nhướng mày nói, đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng khá thông minh lanh lợi đó chứ.
" Tuy rằng người không đẹp bằng Vương gia, nhưng uy nghiêm của người lại hơn hản." Nói xong, Tống Trúc liền gắt gao ôm lấy Diệp Tu, sợ bị đánh.
Mọi người ai cũng không ngờ tới tiểu tử này lại dám quang minh chính đại nói Hoàng Thượng khó coi, đang lúc mọi người đang thay hắn thắp một nén hương, Diệp Tu mở miệng nói: " Ta cũng cảm thấy huynh ấy không đẹp bằng ta."
"..." Thôi được, Diệp Ninh bắt đầu xem lại chính mình có nơi nào không bằng Diệp Tu.
Tóm lại, Tống Trúc đã để lại cho bọn họ một ấn tượng------------ quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp!
" Ngươi cảm thấy bổn vương đẹp hơn Hoàng Thượng?"
Xong việc, Diệp Tu hỏi lại lần nữa.
Tống Trúc gật gật đầu, vừa mới định oanh oanh liệt liệt nói một tràng lời từ đáy lòng thì đã bị đối phương hôn lên.
" Quá nhỏ, không được." Diệp Tu nỗ lực lấy lại lý trí, lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Tống Trúc cắn môi dưới, lại lần nữa *phỉ nhổ thân thể chính mình.
(*Phỉ nhổ: khinh bỉ)
---------------------------------------------------------
Lời của editor: Từ chương này trở đi không có đồ ăn nữa rồi.
(°ω°」 ∠).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...