Thần Ban Cho Bạn Trai


Đoạn đầu vẫn ở hiện đại nên mình để xưng hô anh-tôi, từ sau xuyên đến cổ đại mình để ta-ngươi luôn nha (◠‿◕)
Chương 1:
Editor: Kỳ Kỳ 
Tống Trúc là ông chủ của một tiệm cơm nhỏ, cậu được thừa kế tiệm cơm rồi thành công khiến nó phá sản, sau đó cậu xuyên qua.

Nguyên nhân là do trong bữa cơm tối cậu cầm trên tay —————một quả bầu hồ lô (1).

" Anh là ai?" Tống Trúc cầm dao đặt lên cổ người đàn ông lạ mặt, kinh ngạc nhìn gã.

" Không giấu gì ngươi, ta là thần hồ lô, ta có thể giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng." Người đàn ông thân thể quả bầu nhưng lại có khuôn mặt và tay chân như con người lên tiếng.

"...!Tôi muốn một nam nhân anh tuấn hơn nữa hắn còn phải là gay."
"Có thể, trước tiên ngươi đem con dao đang đặt trên cổ ta xuống đã..."
Tống Trúc suy nghĩ ba giây sau đó thả gã ra, thần hồ lô thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó gã giơ tay tát cho cậu hai cái, Tống Trúc cảm thấy trước mắt tối sầm bất tỉnh nhân sự.

"......"
Tống Trúc lần nữa tỉnh lại liền nhìn thấy một nam nhân đang gãy đàn cậu thiếu chút nữa phun ra hai chữ "*ĐM ".

(*ĐM: Nguyên bản là "ngọa tào", mình dịch thuần ra là ĐM, chắc mọi người đều biết nghĩa nó là gì mà ಡ ͜ ʖ ಡ)
" Ngươi thấy không khỏe chỗ nào?" Người nam nhân lên tiếng, thanh âm khiến người ta tựa hồ như được *tắm trong gió xuân.

(*Tắm trong gió xuân: Nguyên bản là "Xuân phong hóa vũ": Gió xuân hóa thành mưa, ý nói cảm giác rất thoải mái")
Tống Trúc ngơ ngác lắc lắc đầu, vừa ngồi dậy liền phát hiện mình bị lùn đi, tay chân ngắn hơn, tóc cũng dài ra, sợ hãi vội vàng mở quần ra xem...May mắn thay, tiểu Tống Trúc vẫn còn.


Nam nhân dường như cũng không nghĩ tới cậu lại *phóng đãng như vậy, trong nháy mắt nhíu mày.

(*Phóng đãng: ở đây dùng với nghĩa buông thả, không tự kiềm chế chính mình, không có nề nếp, kỉ luật)
" Ngươi tên là gì, tại sao lại xuất hiện trong hồ của Vương phủ?" Nam nhân lại hỏi.

Vương phủ, hồ? Chẳng lẽ đây là bạn trai anh tuấn của mình? Tống Trúc không kiềm được liếc nhìn thêm vài cái nữa, phát hiện đối phương thật sự là rất đẹp.

" Ta cũng không rõ ràng lắm, tỉnh lại đã ở chỗ này rồi, ta tên Tống Trúc." Tống Trúc có bao nhiêu đáng thương liền nói đến bấy nhiêu đáng thương, tuy rằng cậu cũng không biết đã xuyên đến trên người của ai nữa.

Nam nhân đứng lên, như suy tư điều gì trầm ngâm nhìn cậu: " Nếu đã vậy, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ sai người tới chiếu cố ngươi."
Đơn giản như vậy? Dễ dàng vậy thật à? Tống Trúc cảm thấy có chút khó tin, chờ nam nhân đi khỏi cậu cũng xuống giường.

Trên bàn trang điểm có một cái gương đồng cổ, có thể mơ hồ nhìn ra được khuôn mặt tuấn mỹ, so với trước kia cũng đẹp hơn nhiều.

Chỉ là thân thể này đại khái cũng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi đi, Tống Trúc có chút không thoải mái, mặc xong quần áo mang xong giày mở cửa sổ ra nhìn nhìn, nhân cơ hội chuồn êm ra ngoài.

Bên trong Vương phủ, Tống Trúc không khỏi cảm thán đúng là có tiền muốn gì cũng được, nơi nào cũng có tường đỏ ngói xanh, núi giả hoa viên, chỉ là vì sao...!lại an tĩnh như vậy? Đến một hạ nhân cũng không có?
Tống Trúc cảnh giác lần theo tường mà đi, đi rồi đi mãi đi một vòng lớn mới phát hiện mình không ra ngoài được ngược lại lại quay về chỗ cũ!
Chẳng lẽ *quỷ đả tường? Tống Trúc lần thứ ba nhìn thấy cửa phòng của mình, nhận mệnh đi vào phòng, cởi giày trèo lên giường ngủ.

(*Quỷ đả tường: lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô bị khoanh một vòng tròn không thoát ra được, hiện tượng này là có thật và đã có nhiều người gặp phải.

Nói đến quỷ đả tường là nói đến cảm giác mất phương hướng, nói cách khác là lạc đường:>)
Vừa ngủ được vài phút, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, một tỳ nữ ôn nhu nói: " Tiểu công tử, đã đến giờ dùng cơm trưa rồi."

Trưa = cơm trưa, Tống Trúc ngồi dậy, khó trách vừa nãy lại choáng váng, "có thực mới vực được đạo" quả là không sai.

Chỉ là tới khi nhìn thấy đồ vật mà tỳ nữ đưa lên, Tống Trúc ngây ra như phỗng.

" Xin hỏi chúng ta có thù oán gì chăng?" Tống Trúc chần chờ hỏi.

Tỳ nữ có chút kinh ngạc, sau đó cũng ngập ngừng hỏi lại: " Tiểu công tử không thích những món ăn này sao?"
Ba bốn đĩa đồ vật đen thui, còn tản ra hương vị kỳ quái, khiến cậu có muốn khen cũng khó.

" Tỷ tỷ, đây là đồ ăn gì vậy?" Tống Trúc uyển chuyển thay đổi cách hỏi của mình.

Nghe thấy tiểu hài tử đáng yêu kêu mình tỷ tỷ, tỳ nữ cũng thả lỏng, giới thiệu cho cậu từng món một.

" Gà ngâm xì dầu, tôm tẩm xì dầu, xương sườn ướp xì dầu, rau xanh rưới xì dầu."
Tống Trúc giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng biết tại sao lại đen thui như vậy.

" Không có món nào thanh đạm một chút sao? Cháo trắng cũng..."
Tỳ nữ bày ra bộ dáng khó xử nói: " Tổng thể vẫn là phải có chút đồ ăn với cơm."
Tống Trúc gắp một miếng thịt không biết tên lên nếm thử, mặn đến phát đắng, uống liên tục mấy chén nước vẫn nhăn mặt lè lưỡi.

" Phòng bếp ở đâu? Mang ta qua đó đi." Tống Trúc quyết định tự lực gánh sinh, nếu không cứ ăn những món này cậu cảm thấy thọ mệnh của mình sẽ sớm cạn kiệt.

Tỳ nữ do dự mãi cũng dẫn cậu đi, trong phòng bếp cái gì cũng có chỉ thiếu mỗi dầu.


" Các ngươi không có dầu??" Tống Trúc có chút kinh ngạc.

" Dầu là nước tương sao?" Tỳ nữ khó hiểu hỏi.

Tống Trúc lắc lắc đầu, thấy có thịt heo, cậu lột phần da, thái miếng nhỏ rồi rán đến khi tóp mỡ teo lại còn mỡ tan chảy ra(2).

Tỳ nữ trợn mắt há hốc mồm, theo mùi hương của dầu bay ra, cuối cùng hoàn hồn hỏi: " Tiểu công tử, cái này là cái gì?"
Tống Trúc đắc ý cười nói: " Chờ ta làm xong, ngươi sẽ biết."
Sau đó, Tống Trúc múc vài muỗng dầu thừa để qua một bên, dầu trong nồi cùng mấy viên tóp mỡ thì để xào rau, qua một lúc cậu cũng nấu xong hai món một canh.

Một món mặn một món rau, một món là thịt heo xào cắt nhỏ(3), một món là bắp cải xé sợi xào(4), còn một món là canh cà chua trứng(5).

Lúc mang thức ăn ra ngoài, không chỉ có các tỳ nữ mà cả những *trù sư cũng đều thèm thuồng.

(*Trù sư: Đầu bếp)
Tống Trúc cười tủm tỉm mời bọn họ ngồi xuống cùng ăn, thấy thức ăn không đủ thì vào trong xào thêm thịt rồi lại mang ra.

" Trời ạ, đây là làm như thế nào vậy?"
" Ăn ngon, ăn rất ngon!"
Tống Trúc có chút đắc ý, tất cả mọi người ở đây chưa từng thử dùng dầu để nấu ăn, xem ra mình sẽ có cơ hội mở rộng sự nghiệp xây dựng nên cái tửu lâu đi.

Việc này đã làm kinh động toàn bộ Vương phủ, Tống Trúc cũng dần làm quen những người ở đây, cậu biết được tỳ nữ mang cơm cho cậu tên là A Bội, và mấy ngày trước đây cậu được Vương gia cứu ở hồ, Vương gia Diệp Tu.

Tống Trúc một bên ăn lê một bên cùng nhóm người này nói chuyện phiếm, phía sau đột ngột xuất hiện một bóng người cũng không phát hiện.

" Thân thể thế nào rồi?"
A Bội kinh hoàng thất sắc vội hành lễ cáo lui.


" Vương gia..." Tống Trúc run run rẩy rẩy quay đầu lại, cậu mới đến không bao lâu căn bản không hiểu được lễ tiết ở đây.

Diệp Tu cũng không thèm để ý đến cái này, chỉ là hơi hơi gật đầu nói: " Thân thể đã khỏe rồi chứ?"
" Khá hơn nhiều." Tống Trúc yên lòng.

" Nghe nói ngươi biết nấu ăn?" Diệp Tu đang chán ngấy đồ ăn của trù sư nhà mình.

Tống Trúc hai mắt sáng ngời nói: " Vương gia đã cứu mạng của ta, *tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, ta muốn nấu đồ ăn cho Vương gia cả đời!"
(*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ)
Diệp Tu thầm cười trong lòng, còn tưởng rằng cậu muốn nói lấy thân báo đáp, tuy rằng bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng cũng có thể từ từ nuôi.

" Nếu đã như thế, thì làm hai ba món để bổn vương nếm thử đi."
__________________________________________________________
Truyện chỉ được đăng tại wattpad: Nhi220917
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa:
1) Bầu hồ lô:

2) Thăng mỡ heo:

3) Thịt heo xào:

4) Bắp cải xào:

5) Canh cà chua trứng:
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui