Đêm đã khuya.
Màn đêm rộng lớn, chỉ có vài ngôi sao, tản ra ánh sáng ảm đạm. Rừng cây bao vây lâu đài Phantomhive. Đám sương bao phủ phát ra không khí thương cảm. Thời gian trôi qua, nhân sự biến hiên, chỉ còn nơi này vẫn vậy, nhưng cảnh còn người mất.
Giờ phút này lâu đài rất yên tĩnh, trừ cảnh vệ còn trực đêm tuần tra ở ngoài, hầu hết các bộc dịch đều đã đi ngủ.
Một bóng người màu đen dài lặng yên chậm rãi bước trong hành lang lâu đài, tư thái nhàn nhã thong dong, thậm chí còn rất quen thuộc, như đã đi qua hành lang này hàng trăm lần.
Bóng người đi qua đại sảnh hoa lệ, bỗng nhiên dừng lại trước cửa.
Phía sau cửa là phòng chứa sách.
Đây là phòng hình trứng, không có cửa sổ, bốn vách tường giá sách cao tới trần nhà. Ở giữa phòng có một bàn trà hình chữ nhật, quanh bàn trà là ghế sô pha.
"Tiểu thư, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi." Souren nhìn thoáng qua đồng hồ cũ để bàn, nhịn không được nhắc nhở.
"Biết rồi."
Tia không chút để ý lên tiếng, một lát sau mới phản ứng lại, ngẩng đầu nói: "Ngươi đi ngủ trước đi, ta ở lại đây một lát rồi về phòng."
"Nhưng..."
"Không sao, ta không cần ngươi ở đây."
Souren không tình nguyện nói: "Vâng, tôi đi trước. Tiểu thư, ngài cũng phải nghỉ ngơi sớm."
Tia tùy ý gật đầu, lực chú ý lại tập trung vào thứ trên tay. Ngón tay nàng thon dài lướt qua trang sách, trong phòng ngoài tiếng đồng hồ kiểu cũ để bàn phát ra tiếng, chỉ có tiếng của trang sách.
Không biết qua bao lâu, nàng khép lại quyển sách cuối cùng, mờ mịt nhìn lên. Gian phòng này là phòng sách từ bao đời gia tộc Phantomhive, trong đó đủ loại sách đơn lẻ, đáng tiếc là không có thứ nàng cần.
Hiện tại nàng đang ở ngoại ô nào đó Anh quốc Luân Đôn, thời gian khoảng năm một nghìn chín trăm sau công nguyên, vương thất Anh quốc công bố tin tức Vương phi Diana cùng vương tử Charles ly hôn.
Nàng tự dưng có một ý niệm trong đầu - hay là nàng không phải 'xuyên không' mà là 'trùng sinh'? Linh hồn nàng vấn đang ngưng lại ở thế giới kia, chẳng qua dựa vào bất đồng thời gian vào thân thể một cô gái quý tộc. So với xuyên qua đến dị thế thời không, khả năng này cao hơn một chút.
Nếu đúng như vậy, cũng có nghĩa là nàng có thể gặp lại cha mẹ cùng bằng hữu, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh ban đầu của nàng!
Nghĩ đến điều này, người bình tĩnh như nàng không khỏi tim đập nhanh hơn, đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức bay về cố hương gặp người thân.
Bất quá cuối cùng nàng cũng bắt mình tỉnh tao lại. Nàng thuộc người bi quan, nàng không tin vận mệnh lại ưu ái nàng như vậy. Bởi vậy phải chứng minh giả thiết của nàng là đúng đã.
Vì thế nàng lật xem những quyển sách mà nàng tìm được, đáng tiếc là có rất ít dữ liệu về quốc gia từ Đông Phương kia, mặt dù cũng tính là quốc gia hoặc khu vực, nhưng cũng không giúp nàng nhiều.
Đương nhiên, việc cần làm lúc này là đến cố hương, nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng làm như vậy.
Đối với thân phận mới, nàng còn một chút nghi vấn. Nghi vấn lớn nhất là lý do nàng đưa ra là mất trí nhớ, sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy.
Lúc đó nàng còn đang bị sự khiếp sợ mờ mịt cùng chột dạ khi vừa xuyên qua, không có nghĩ sâu, giờ ngẫm lại quả thực khả nghi. Đây là sự thật, không phải tiểu thuyết, người bình thường dưới tình huống này, mọi người không phải là phải đem bệnh nhân đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, tìm ra nguyên nhân bệnh, mà không phải tùy tiện đo nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, rồi chấp nhận lý do của nàng, sau cũng không tiến hành châm cứu, trị liệu.
Nàng nghĩ, giải thích hợp lý duy nhất đó là trước khi nàng xuyên qua, Tia cũng từng mất trí nhớ, biết chuyện này cho nên đám người Mey-Rin mới có thể dễ dàng tin tưởng nàng. Nhưng mỗi khi nàng hỏi chuyện trước khi mất trí nhớ, Mey-Rin không nói lảng sang chuyện khác thì nói là không biết, làm nàng không thể biết.
Mặt khác, dòng họ Phantomhive này làm nàng cảm thấy có chút quen, tuy nàng hoàn toàn không biết gì về quý tộc Anh quốc.
Tình thế không rõ ràng, nàng sao dám tùy tiện đi đến quốc gia xa lạ?
"Quên đi, trước cứ thuận theo tự nhiên đi! Dù sao ta cũng vẫn còn vài năm nữa." Tia bất đắc dĩ nói nhỏ.
Nàng đứng dậy dọn lại sách. Bỗng nhiên có cảm giác lạ, khó hiểu nhìn xung quanh.
....Là nàng nhầm sao? Trong phòng dường như không chỉ có một mình nàng.
"Ai ở đó?" Nàng nhẹ giọng hỏi, ánh mắt rơi xuống chỗ giá sách.
Dưới ánh nhìn của nàng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Từ cái bóng hiện ra một bóng dáng. Ngoại hình là một nam nhân, mặt bộ đồ đen. Một thân màu đen, hai mắt đỏ đậm, khuôn mặt tuấn mỹ thêm vài phần tà mị.
.....Đây là....... Ác ma?!
Tia cảm thấy khiếp sợ. Nàng chắc chắn thế giới của bản thân không hề tồn tại sinh vật này, như thế......
Nháy mắt, ý niệm trong đầu khiến nàng quên đi cả sợ hãi.
Qua hồi lâu, nàng hít sâu, kiếm chế sự kinh ngạc cùng thất vọng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Người tới quan sát phản ứng của nàng, đến khi nàng mở miệng hỏi, hắn mới dùng ngoại hình yêu dị hoàn toàn không hợp tư thái tao nhã, trả lời: "Sebastian Michaeles tham kiến ngài, tiểu thư tôn kính.
"Sebastian?"
Tia nhẹ nhíu mi. Tên này làm nàng cảm thấy quen tai, như là đã nghe qua ở đâu. Sau khi suy nghĩ, thần sắc đại biến.
Thế giới của nàng có một bộ truyện tranh, trong đó nhân vật chính là một người bề ngoài là người, kỳ thực là ác ma quản gia, tên của hắn là Sebastian, mà một nhân vật chính khác có họ là Phantomhive! Nói cách khác......nói cách khác, nơi này kỳ thật là thế giới 'Hắc quản gia'!
"Ngài đã nghe qua tên của ta?" Sebastian như chỉ là thuận miệng hỏi.
Tia trong lòng căng thẳng, nhưng nàng hiểu phản ứng vừa rồi hắn thấy, phủ nhận là không thể, đành phải thừa nhận gật đầu.
"Đúng vậy."
Nàng đánh giá vị Hắc quản gia nổi tiếng này, cùng người trong trí nhớ của nàng bất đồng, có lẽ đây mới chính là bộ dáng chân chính của hắn khi là ác ma.
"Nếu ta nhớ không lầm, thì ngài từng đảm nhận vị trí quản gia của gia tộc Phantomhive."
Sebastian nhìn nàng, trong mắt có sự kinh ngạc cùng hoài nghi.
"Ta đã quên hết, nhưng cũng có ngoại lệ."
Tia nhớ lại, hôm qua xem gia phả gia tộc Phantomhive, lúc ấy không để ý lắm, nhưng giờ nhớ lại ông cố của nàng là Ciel, người đã làm giao dịch với ác ma. Nàng lại xuyên qua thành cháu gái của 'Ciel'!
Sau khi hồi tưởng lại, Tia cũng bội phục bản thân, ở trước mặt ác ma nói dối, không khác gì 'múa rìu qua mắt thợ'.
Sebastian vuốt cằm: "Thật sao? Thật lạ, sao ta lại không biết Ciel có thói quen ghi nhật ký, còn để lại một quyển nhật ký?"
"Như ngươi nói, đó là nhật ký 'bí mật'." Tia trấn định trả lời.
Sebastian sửng sốt, sau lại thấp giọng cười. Không thể không thừa nhận, ác ma là loại sinh vật am hiểu dụ hoặc, chỉ là tiếng cười cũng đủ để khiến người ta tâm tình lay động.
Sau đó hắn đột nhiên hỏi: "Ngài có muốn ký kết khế ước cùng ta không? Như ông cố của ngài vậy. Ngài có thể có sự trung thành cùng lực lượng của ta."
Tia ngây ngẩn cả người, không hiểu hỏi lại: "Hình như ngươi đã tìm lầm người, khế ước, không phải là do người triệu hồi được ngươi ký kết sao?"
"Đúng là như thế, bất quá nguyên nhân ở ta, cho dù không có triệu hồi, ta cũng có thể vào thế giới này."
Thói đời ngày sau sao? Nàng vừa xuyên qua đã gặp chuyện này. Tia không khỏi có vài ý nghĩ.
"Trung thành, lực lượng, nghe thật hấp dẫn, đáng tiếc đó không phải là những thứ ta cần lúc này, ít nhất không đáng dùng linh hồn của ta đổi."
"Vậy ngài muốn gì? Thế nhân hâm mộ mỹ mạo? Gia tộc vinh quang? Tài phú mấy đời xài không hết? Hay là tâm của nam nhân? Chỉ cần ngài muốn, ta đều có thể làm cho ngài."
Tia hết chỗ nói rồi. Tâm của nam nhân? Thế mà hắn cũng dám nói ra.
"Ta thừa nhận những điều ngươi nói đều thật hấp dẫn, đáng tiếc không phải là thứ ta muốn. Giống như ngươi không thể làm ông cố, cha mẹ ta sống lại, thứ duy nhất ta muốn, ngươi không thể làm được."
"Hiện tại ta thật sự muốn xem cuốn nhật ký để lại của Ciel."
"Nếu có cơ hội." Tia rụt rè mà lạnh nhạt nói.
Sebastian nhìn nàng, dường như biết được hắn không thể thay đổi chủ ý của nàng, ít nhất đêm nay không được. Ác ma rất thông minh, sẽ không làm gì vô dụng.
"Được rồi, ý nguyện của ngài mới là tốt nhất. Bất quá ta tin ngài sẽ đổi ý, trước đó, đề nghị của ta vẫn hữu hiệu."
"Vậy sao? Đáng tiếc ta không có niềm tin như ngài! Cho dù có được sinh mệnh vô tận như ác ma, cũng không lãng phí thời gian."
"Không sao, chờ đợi đều đáng giá.....vì bữa tối mỹ vị."
Đương nhiên, vài từ cuối chỉ có Sebastian mới nghe rõ.
"Vậy, ngủ ngon, tiểu thư thân ái."
Hắn lui ra sau vài bước, bóng dáng lại dung nhập bóng tối.
Tia nhìn về hướng của hắn cho đến khi hắn biến mất, khẽ hừ nhẹ.
Dùng linh hồn làm giao dịch? Thân thể này, tên hiện tại, thân phận địa vị đều không phải của nàng, thứ thật sự thuộc về nàng cũng chỉ có linh hồn này! Giao dịch, chẳng phải là nàng thua thiệt sao?
Nàng nhíu mi. Lời nói của hắn lúc sắp rời đi dường như có điểm mờ ám, bị một nhân vật như vậy nhớ thương cũng không phải chuyện gì tốt, nàng căn bản không có ý nguyện ký kết khế ước. Thoát khỏi hắn chắc chắn rất khó khăn, trừ phi hắn tự động buông tha, nhưng nếu hắn sẽ buông tha, ngay từ đầu sẽ không tới tìm nàng.
Ciel chết tiệt, sao không quản Sebastian, người của ngươi. Tia âm thầm mắng.
Ánh mắt nàng lơ đãng dừng ở bộ sách dày cùng tạp chí trên bàn trà, biểu tình phức tạp.
"Đúng là không trở về được!"
Nàng nhẹ giọng nói, lộ ra mỉm cười như bi ai như đùa cợt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...