Nhà ăn yên tĩnh, đến khi bị tiếng hét kinh hãi của Mey-Rin đánh vỡ.
"Tiểu thư, sao ngài..."
Lời của nàng còn chưa xong, dường như hiểu được nói thêm gì nữa cũng không được.
Tia nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua thi thể mấy nữ bộc khẽ dừng. Vẻ mặt của nàng bình tĩnh dọa người, những người khác cũng không đọc được suy nghĩ trong lòng nàng qua cặp mắt lục sắc.
Nàng chậm rãi đi vào nhà ăn, tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng động tác của nàng vẫn khiến người ta cảm thấy cao quý.
"Ta là Tia Phantomhive." Nàng nói.
"Bốp, bốp, bốp..." Charlos nhẹ nhàng vỗ tay, vẻ mặt khoái trá tán dương.
"Rất tốt. Bởi vì biểu hiện của ngài khiến cho ta càng cảm thấy tò mò và sùng kính với gia tộc Phantomhive, nếu có thể như lời nói đó."
"Vị tiên sinh này, còn không biết tên của ngươi." Tia bình tĩnh hỏi.
"Charlos, ngài có thể gọi ta như vậy."
"Ngài Charlos, ngươi muốn gặp ta, bây giờ ta đang đứng trước mặt ngươi."
"Đúng vậy, kỳ thật mục đích của ta rất đơn giản." Charlos có chút đăm chiêu gật đầu. "Ngài biết đó, thế giới này có ban ngày và ban đêm, cho nên, ngài biết rõ có những tổ chức ngoài ánh sáng, người thường không biết tổ chức kia, bình thường chúng ta được xưng là xã hội đen, ngài có nghe qua?"
"Có nghe qua."
"Vì không để thế lực bóng tối ánh hưởng đến trật sự xã hội và cuộc sống dân chúng, nữ vương bệ hạ đã để gia tộc Phantomhive làm việc đó, Đương nhiên thời đại bất đồng, so với trước kia, xã hội đen đã thay đổi lớn, không thể bị một hai nhân vật nắm trong tay, bất quá vẫn có một ít thế lực với gia tộc Phantomhive...chúng ta có thể gọi là cảm tình trung thành, tổ chức tình báo bị gọi là 'Hội mai táng'."
Xã hội đen? Nhận mệnh từ nữ vương? Tia cảm thấy trải qua nhiều chuyện nhưu thế không có gì có thể làm cho nàng kinh ngạc, cho dù thấy những cô gái mặc bộ đồ thủy thủ hô to: "Nhân danh mặt trăng, tiêu diệt ngươi", nàng cũng không nhíu mày một chút.
Tia trầm tư không nói, không tỏ vẻ gì. Charlos cũng không chờ mong nàng sẽ có phản ứng gì.
"'Hội mai táng' có thể nói tổ chức thu thập tình báo đứng thứ nhất của xã hội đen, những chuyện ở thế giới ngầm, bọn hắn không gì không biết. Đáng tiếc là tổ chức này chẳng những ẩn nấp khó tìm, còn có người tính tình cổ quái, rất khó giao tiếp với bọn họ, đại khái cũng chỉ có gia tộc Phantomhive, họ mới phá lệ. Ta không biết vì sao bọn họ lại coi trọng gia tộc Phantomhive như vậy, nhưng ta biết trước đây, thủ lĩnh của 'Hôi mai táng' tặng một thứ giống tín vật cho ông cố của ngài, để cho hậu nhân của hắn có thể đạt được sự trợ giúp của bọn họ."
"Mục đích của ngươi là tín vật đó?" Cuối cùng Tia mở miệng. "Vì thế ngươi dẫn nhiều người xâm nhập vào lâu đài của ta, thậm chí không tiếc giết chết nhiều người như vậy!"
Charlos tươi cười trả lời. "Đúng vậy, ta biết người ngoài sẽ cảm thấy bất khả tư nghị, hoặc là không đáng. Ngài sẽ không hiểu được tầm quan trọng của tình báo với chúng ta, sẽ không hiểu được thế giới kia lực lượng cường đại thế nào, đương nhiên ta cũng không trông cậy vào việc ngài sẽ minh bạch. Được rồi, tiền căn hậu quả ta đều đã nói cho ngài nghe, để đáp lại, không phải ngài nên đưa vật đó cho ta sao?"
Tia lại trầm mặc một lần nữa, qua một hồi lâu, nàng mới nói, giọng điệu mềm nhẹ ngoài dự đoán của mọi người.
"Nếu ta nói ta không biết thứ ngươi nói thì sẽ thế nào?"
Charlos vẫn cười, ánh mắt lại lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
"Vậy thật không tốt."
Tia không hề để ý tới sự uy hiếp trong lời nói của hắn, mỉm cười nói: "Chắc ngươi không biết, lần tập kích ở trên đường đó khiến ta mất trí nhớ, bây giờ ta hoàn toàn không nhớ rõ thứ ngươi nói."
Ánh mắt Charlos lóe lóe: "Ngài thành thực khiến người ta khen ngợi, nhưng ngài có biết hậu quả của nó không?"
"Ngươi sẽ giết ta? Ngươi nghĩ rằng ta đi ra đây không nghĩ đến hậu quả sao? Nếu ta sợ hãi thì bây giờ ngươi không thể nhìn thấy ta."
"Ngài thật sự là một người dũng cảm, ngài không sợ chết, vậy ngài có thể nhìn bộc dịch của ngài chết sao?" Charlos chậm rì rì hỏi.
Lần đầu tiên Tia ở phòng ăn, vẻ mặt biến hóa, nhưng lập tức nàng khôi phục bình tĩnh.
"Đương nhiên ta không muốn thấy bọn họ chết, nhưng ta không phải thần, ta không thay đổi chuyện sinh tử của một người được."
"Vậy sao?" Charlos tinh tế quan sát nàng. "Đáng tiếc ta không tin."
Hắn đi nhanh đến chỗ bộc dịch đang xúm lại, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên người một nữ bộc, để họng súng trên đầu. Souren hơi run, liều mạng cắn môi không thể khóc thành tiếng.
"Bây giờ sinh tử của nàng là dựa vào câu trả lời của ngài. Ngài sẽ làm thế nào đây?" Charlos âm trầm hỏi.
"Tiểu thư..."
Souren rưng rưng nước mắt, khẩn cầu nhìn Tia.
Tia im lặng. Sinh mệnh những người ở đây quả thật là nhược điểm của nàng, nếu không như vậy, sao nàng có thể không thèm để ý an nguy của mình, chủ động xuất hiện chứ?
Charlos biết rõ điểm này, nhịn không được tàn nhẫn mà đắc y tươi cười.
Mey-Rin tiến lên, như muốn nói gì. Một tên bên cạnh nàng nhìn thấy, lập tức tiến lên thô lỗ kéo nàng về chỗ.
Tia nhắm mắt, lại mở ra.
"Câu trả lời của ta là..." Nàng nhìn hai mắt Charlos. "Ngươi động thủ đi!"
Ý cười bên miệng Charlos nhất thời cứng lại, Souren không thể tin trừng lớn mắt, những người khác ở đây cũng chấn động.
"Ngài nói cái gì?" Charlos nhịn không được hỏi.
"Nếu ngươi muốn giết, cứ việc động thủ, dù sao thì nói thế nào nàng cũng là thủ hạ của ngươi, tự ngươi xử lý là thích hợp nhất." Tia lạnh lùng nói.
Nhà ăn yên tĩnh, bộc dịch, người khiếp sợ, người mờ mịt.
Souren khó khăn mở miệng: "Tiểu thư, nhất định ngài lầm rồi. Không phải như thế."
Tia nhìn nàng: "Ngươi là nội gián của Charlos trong lâu đài, ngươi giết Hannah, chẳng lẽ không phải như vậy sao?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu và vẻ mặt đều chắc chắn với lời của mình.
Souren kinh hoảng nói: "Không phải ta, ta không có! Ngài nghĩ sai rồi!"
"Ta không sai, nếu không phải ngươi chủ động đến nói cho ta biết đêm Hannah bị hại nhìn thấy Wendy từ bên ngoài về phòng ngủ, ta tuyệt đối không hoài nghi ngươi, tuy ta vẫn biết xung quanh có người phản bội. Như vậy giống một câu ngạn ngữ từ xưa ở phương Đông...'Vẽ rắn thêm chân'.
Nghe thấy tên của mình, Wendy có chút kinh ngạc không biết làm sao.
"Ta nghĩ nhất thời xúc động nên ngươi mới giết Hannah, rồi sau đó cảnh sát tham gia điều tra nên ngươi càng thêm hoảng hốt, cho nên ngươi quyết định tìm một người chịu tội thay cho mình." Tia nói. "Nhiều bộc dịch như vậy mà ngươi chọn Wendy làm người chịu tội thay cũng không phải không có lý do gì, ta không biết ngươi từ đâu mà biết được, nhưng ngươi biết mẹ của Wendy cùng ông của ta cùng một cha mẹ sinh ra, theo huyết thống, nàng là chị họ của ta."
Một đoạn này là trong tư liệu Mey-Rin đưa tới.
"Cùng có dòng máu của gia tộc Phantomhive, một người là tiểu thư quý tộc được phong là bá tước và có được số tài sản không lồ, một người là nữ bộc phải nhờ người khác giúp đỡ, chênh lệch lớn như vậy đủ để bất kỳ kẻ nào đều sẽ ghen tị và oán hận. Wendy bán đứng ta, bán đứng gia tộc này, cũng không phải là chuyện khó lý giải gì. Cho nên, nàng là người chịu tội thay thích hợp nhất!"
"Đáng tiếc là, chuyện ngươi biết chỉ là một phần. Lúc trước khi mẹ của Wendy qua đời, vài nhân chứng đã thấy người đó ký tên, buông tha cho dòng họ Phantomhive, quyền sở hữu và trách nhiệm. Tuy theo huyết thống, Wendy là chị họ của ta, nhưng trên pháp luật nàng không có quan hệ gì với gia tộc Phantomhive. Mặc dù ta chết, nàng cũng không có lợi gì. Ngược lại, chỉ cần gia tộc Phantomhive còn tồn tại một ngài, thì sẽ che gió che mưa cho nàng một ngày, bởi vì vô luận thế nào, trên huyết thống nàng vẫn là chị họ của ta. Như vậy, sao nàng có thể phản bội ta, phản bội gia tộc này! Nếu chắc chắn Wendy không phải người phản bội, vậy người nói ra tin này là ngươi liền cực kỳ khả nghi."
"Làm nữ bộc bên người của ta, kỳ thật ngươi có khá nhiều thời gian để làm chuyện chính, như khi ta đi học. Ngươi có thể tùy ý đi trong lâu đài mà không khiến cho ai hoài nghi, mặc dù có người hỏi, ngươi chỉ cần nói một câu 'Là tiểu thư phân phó ta làm như vậy', cũng không lo lắng. Ngươi có cơ hội tiếp xúc một ít văn kiện bí mật, biết được chuyện trong gia tộc mà người khác không biết, ngươi làm tất cả, không ai nghi ngờ ngươi, trước đêm nay ta chưa từng hoài nghi ngươi."
"Đêm khuya ngươi vào thư phòng là để tìm cái gọi là tín vật kia, có phải là Hannah thấy ngươi ban đêm đi ra phòng ngủ, cũng theo dõi ngươi đến thư phòng? Mà ngươi sợ nàng sẽ tố giác ngươi, liền tàn nhẫn sát hại nàng, có phải vậy không?!"
Vì phẫn nộ mà giọng điệu Tia trở nên bén nhọn, như đâm trúng Souren. Lần này nàng không hề giả vờ, mà thật sự cảm thấy sợ hãi và kinh hoảng từ trong tâm.
"Ta...ta không cố ý!" Nàng bối rối giải thích. "Thật sự, ta không muốn làm vậy! Là bọn hắn uy hiếp ta, nếu ta không làm như lời của bọn họ, người nhà của ta sẽ mất mạng..."
Đột nhiên Souren im bặt, nàng kinh ngạc cúi đầu, không dám tin nhìn vết máu trên ngực, sau đó ngã xuống đất.
Charlos chán ghét nhìn thoáng qua thi thể của Souren, lại nhìn Tia.
"Ngài nói đúng, thủ hạ của ta, đương nhiên là mặc ta xử lý. Ta cho nàng một thời gian dài để tìm kiếm thứ ta muốn, kết quả? Chẳng những không tìm được, còn bại lộ thân phận, thủ hạ vô dụng như vậy ta không cần!"
Tia đạm mạc, nhìn không ra là vui hay buồn. Nhưng vài nữ bộc, biết rõ Souren phản bội, dù sao cũng có một đoạn thời gian ở cùng, thấy nàng bị giết vẫn nhịn không được lộ ra vài phần bi thương.
Đúng lúc này, cửa nhà ăn đột nhiên bị mở.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...