Biên tập: Bột
Tuy Trần Mịch Ngôn rất oán hận, nhưng tối hôm đó anh vẫn không tranh được với Nhạc Lăng.
Trình Yểu ôm gối sang ngủ cùng Nhạc Lăng. Vừa nằm xuống, Nhạc Lăng đã sát lại gần cô.
"Chị Trình, em thực sự có lời muốn nói với chị." Mặt Nhạc Lăng mang ý cười, nhưng ánh mắt nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
Trình Yểu hơi kinh ngạc: "Em nói đi."
Nhạc Lăng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chị Trình, anh họ em rất thích chị, chị biết chứ?"
"Đương nhiên." Trình Yểu gật đầu, thấy hơi kì lạ: "Đây là chuyện em phải nói à?"
Nhạc Lăng lắc đầu: "Còn nữa, em chính là muốn nói cho chị chuyện này. Dù sao chị nhất định phải nhớ, trái tim anh họ em đều đặt trên người chị. Theo em biết, anh ấy lớn như vậy nhưng chưa từng thích cô gái nào khác, thực sự không có đâu!"
Trình Yểu bị biểu cảm ngưng trọng của cô ấy chọc cười: "Em nói cái này làm gì? Dù cho anh ấy có mấy người bạn gái cũ, bây giờ chị cũng sẽ không tính sổ đòi nợ cũ."
"Không phải vấn đề người yêu cũ." Nhạc Lăng thần bí nói: "Là có người mơ ước anh họ em!"
"... Ai?" Trình Yểu hơi kinh ngạc.
Nhạc Lăng cũng không giấu cô: "Cô gái đó tên là Nguyễn Hi Hi, lần này chị đến thành phố G nhất định sẽ gặp cô ấy. Khi còn bé cô ấy thích quấn lấy anh họ em, có điều anh họ em không thích cô ấy chút nào. Chỉ vì ông nội cô ấy và ông ngoại em thân nhau như anh em, nên anh họ em mới chịu đựng cô ấy thôi. Tới lúc đó chị đừng hiểu lầm anh họ em, phải đề phòng cô gái kia nữa, Nguyễn Hi Hi rất thích mưu mô toan tính."
Trình Yểu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, thì ra là một tiểu thanh mai.
Nhạc Lăng thấy cô không phản ứng thái quá thì rất kinh ngạc: "Chị Trình, vì sao chị không để ý chút nào vậy? Đó là tình địch đấy!"
"Nếu cô gái đó có sức uy hiếp, Trần Mịch Ngôn đã là của cô ấy rồi, sao tới lượt chị?" Trình Yểu vỗ tay trấn an Nhạc Lăng: "Em yên tâm đi."
Nhạc Lăng nghĩ một chút thấy cũng đúng, có điều vẫn hơi lo lắng: "Dù thế nào chị cũng phải chiếm giữ anh họ em đó. Em chỉ muốn chị làm chị dâu em thôi."
Lời này khiến Trình Yểu hơi cảm động. Cô trịnh trọng nói "được".
Trước khi lên đường một ngày, Trình Yểu đi gặp Du Mỹ Anh.
Nghe nói cô muốn đi gặp người nhà Trần Mịch Ngôn, Du Mỹ Anh rất kích động: "Như vậy là sắp kết hôn rồi sao?"
Trình Yểu liếc cô ấy một cái: "Chị hưng phấn thế làm gì?"
"Chị có thể không hưng phấn sao? Cuối cùng cũng gả được em đi rồi!" Du Mỹ Anh như tắm gió xuân, nói như ngày mai Trình Yểu thực sự sẽ kết hôn.
"Đừng ôm hy vọng nhiều quá." Trình Yểu rũ mắt: "Đâu phải chị không biết tình trạng của em."
Du Mỹ Anh bất mãn: "Tình trạng của em thế nào? Có thể có chút tiền đồ không hả? Chính em không giày vò qua lại thì sẽ không sao hết! Không phải đợt trước chị nói với em rồi sao, không tệ như chúng ta nghĩ đâu. Phong Hành vẫn đang thảo luận tình trạng của em với bác sĩ bên Mĩ. Bây giờ khoa học phát triển như thế, em đừng bi quan như vậy, dù sao chị sẽ không bỏ cuộc!"
"Chị..." Trong lòng Trình Yểu dâng lên đủ loại tư vị. Cô rất ít khi gọi Du Mỹ Anh như vậy, bình thường cũng chỉ gọi tên.
Du Mỹ Anh mang vẻ đứng đắn hiếm hoi, vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi, về nhà cùng đàn ông nhà em thật tốt đi. Lời không nên nói thì đừng nói, ít suy nghĩ vớ vẩn đi."
Trình Yểu "ừ" một tiếng, ngẩng đầu nói: "Vậy chị thì sao? Lâu như vậy rồi, sao chuyện của chị và Trọng Nhất Lâm vẫn chưa được giải quyết?"
Mặt Du Mỹ Anh tối sầm trong nháy mắt: "Em đừng can dự vào chuyện này."
Trình Yểu hơi tức giận: "Nhiều năm như thế đều là chị quản em, em lại không được quản chị. Không công bằng!"
"Chị quản em là đạo lý chính đáng." Du Mỹ Anh không thấy chuyện này có gì sai.
"Vậy dù thế nào chị cũng phải nghĩ cho mình, hai người định kéo dài như thế cả đời sao?"
"Cái gì mà cả đời?" Sắc mặt Du Mỹ Anh hơi khó coi: "Em đừng nói bừa."
Trình Yểu tức giận nói: "Chị đừng coi em là kẻ ngu. Lần trước em nghe Leo nói Trọng Nhất Lâm tới tìm chị, nhưng chị lại khiến người ta tức giận bỏ đi, rốt cuộc chị nghĩ thế nào? Rõ ràng cũng không bỏ được anh ấy, không phải sao?"
"Em thì biết cái gì?" Du Mỹ Anh liếc mắt: "Chị không bỏ được anh ta?"
"Chị đừng mạnh miệng." Trình Yểu nói: "Hai ngày trước em gửi email cho Trọng Nhất Lâm, em biết hết chuyện cắt đứt quan hệ năm đó của hai người rồi. Bình dấm lâu năm ăn đến bây giờ cũng quá lâu đó, bỏ đi."
Du Mỹ Anh đỏ mặt.
Có điều không phải vì thẹn thùng, mà là tức giận.
"Ghen? Lời này là tên khốn kia nói với em?"
"Chẳng lẽ không phải?" Trình Yểu nhún vai: "Chị vẫn luôn canh cánh trong lòng vì anh ấy bảo vệ người phụ nữ khác."
Du Mỹ Anh giận không có chỗ xả: "Trình Yểu em bị anh ta tẩy não đấy à? Rõ ràng đây không phải là ghen, anh ta biết tác phẩm đó quan trọng với chị đến thế nào! Rõ ràng người phụ nữ kia ăn cắp bản quyền ý tưởng của chị! Chị từng nghĩ anh ta nhất định sẽ đề cao chính nghĩa, nhưng anh ta lại chọn bao che cho cô ta! Chính anh ta phá hoại tình anh em nhiều năm giữa chọn chị! Chị quá thất vọng với anh ta, không cắt đứt quan hệ không lẽ giữ lại ăn Tết?"
Trình Yểu im lặng nghe cô ấy đùng đùng tố cáo, sau đó cong khóe miệng: "Chẳng lẽ chị không rõ tình hình lúc đó của anh ấy sao? Đưa ra lựa chọn đó, anh ấy còn bị giày vò nhiều hơn chị. Việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn, làm như vậy vì muốn giành được sự tín nhiệm của đối phương thôi. Nói trắng ra, tất cả chỉ là một màn diễn. Hơn nữa, sau đó không phải anh ấy cũng thật tình nhận sai với chị đấy à?"
"Nhận sai là có thể xóa sạch tất cả?" Du Mỹ Anh cười lạnh lùng: "Đừng nói với chị nếu Lộ Hứa quay về quỳ gối trước mặt em nhận sai, em cũng mẹ nó cần anh ta?"
Đương nhiên sẽ không.
Trình Yểu nhíu mày: "Đây là hai chuyện khác nhau, tính chất hoàn toàn không tương đồng."
"Không có gì khác nhau." Du Mỹ Anh hừ một tiếng: "Đều là tội chết, giết không tha."
Trình Yểu: "..."
Không nói được, chỉ có thể im lặng.
Xế chiều ngày hôm sau, nhóm ba người Trần Mịch Ngôn ngồi máy bay tới thành phố G. Lúc ra khỏi sân bay đã là 4 giờ.
Lương Du An cử lái xe tới trước giờ để đón bọn họ, họ ngồi xe nửa tiếng đã đến nhà Trần Mịch Ngôn.
Lương Du An ra mở cửa.
Trần Mịch Ngôn gọi một tiếng "mẹ", Trình Yểu đi theo sau gọi "dì". Nhạc Lăng thì cực kì thân mật tiến tới ôm Lương Du An.
"Mợ, cháu nhớ mợ muốn chết!"
"Chỉ được cái ngọt miệng!" Lương Du An cười vỗ vỗ vai cô: "Bỏ ra nào, để mợ nhìn CiCi một chút."
Nhạc Lăng cực kỳ phối hợp lùi ra sau: "Được được được, cháu biết ngay mợ muốn nhìn chị Trình mà."
Mắt Lương Du An cong lên, nhiệt tình kéo Trình Yểu vào cửa: "Vào nhà trước đi."
Sau khi vào nhà, Trần Mịch Ngôn lên lầu cất hành lí, Nhạc Lăng và Trình Yểu một trái một phải ngồi bên cạnh Lương Du An.
"Ơ, cậu cháu đâu?" Nhạc Lăng nhìn khắp nơi mà không tìm thấy người.
Lương Du An nói: "Hôm nay trong sở có mấy món di vật văn hóa, ông ấy bị gọi tới."
Nhạc Lăng "à" một tiếng, oán thán: "Cậu đúng là chiến sĩ thi đua, 10 lần tới thì 9 lần cháu không thấy bóng cậu đâu."
"Ông ấy thích mà." Lương Du An quay đầu nói với Trình Yểu: "Dì nói với ông ấy Mịch Ngôn dẫn cháu tới, ông ấy bảo tối sẽ trở về."
Đến tối, Trần Trử quả nhiên đã trở lại. Thái độ của ông ấy với Trình Yểu cũng hiền hòa như Lương Du An vậy.
Ăn xong bữa tối, Trình Yểu thấy cảm giác khẩn trương giảm đi rất nhiều.
Trần Mịch Ngôn nói không sai, bố mẹ anh cũng là người tốt, từ đầu tới cuối họ đều ôn hòa với cô, không hề hỏi lung tung này kia như những vị phụ huynh khác.
Ăn cơm tối xong, Nhạc Lăng được tài xế đưa về nhà.
Trần Mịch Ngôn kéo Trình Yểu đi lên phòng.
Lương Du An đã sớm chuẩn bị phòng cho Trình Yểu, còn cố ý trang trí phòng khách bên cạnh phòng Trần Mịch Ngôn theo phong cách mấy cô gái thường thích. Tường giấy cũng bảo người đổi lại, ga trải giường và màn che đều là bà tự chọn.
Trình Yểu bước vào thấy căn phòng màu hồng nhạt thì có chút kinh ngạc. Trong nháy mắt, cô như trở lại ngôi nhà trước đây.
Cô đứng ngơ ngác hồi lâu.
Trần Mịch Ngôn dắt cô tới ngồi xuống ghế salon màu phấn, nói với giọng bất đắc dĩ: "Mẹ anh làm đấy, lúc chiều đi vào anh cũng giật mình. Hơi ngây thơ quá, đúng không?"
Trình Yểu chớp mắt, lúng túng lắc đầu: "Rất đẹp mà..."
Trần Mịch Ngôn bắt lấy tay cô xoa xoa: "Mẹ anh không có ở đây, không cần nói như vậy." Anh nhìn quanh bốn phía rồi cau mày: "Đúng là quá trẻ con, nếu em không quen thì tới phòng anh, ở cùng nhau cũng không sao."
Trình Yểu lắc đầu liên tục: "Không phải em không thích." Mắt cô hơi nóng lên, nhẹ giọng nói: "Trần Mịch Ngôn, mẹ anh rất tốt."
Trần Mịch Ngôn hơi kinh ngạc: "Em nói thật?"
Trình Yểu gật đầu: "Ừ, em ở đây."
"Vậy cũng tốt." Anh cười khẽ: "Dù sao anh vẫn ở phòng bên, lúc nào cũng hoan nghênh em ôm gối cuộn chăn sang ở nhờ."
Trình Yểu bị anh chọc cười: "Được."
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Trần Trử lại tới sở nghiên cứu, lúc ăn bữa sáng trong nhà chỉ có ba người.
Bữa sáng là sandwich do Lương Du An tự làm, rất thơm ngon.
Dù Trình Yểu ăn không cảm nhận được mùi vị nhưng cũng biết tài nấu nướng của Trần Mịch Ngôn là kế thừa từ Lương Du An.
Sau khi ăn xong, Lương Du An ra ngoài nhận phỏng vấn, Trần Mịch Ngôn đưa Trình Yểu tới ngôi nhà cũ ở ngoại ô để hỏi thăm sức khỏe ông nội.
Ngôi nhà cũ của họ Trần xây theo kiến trúc Châu Âu, có thể nhìn ra được dấu tích năm tháng tại đó.
Ông Trần đã qua tuổi 70, tóc ông bạc trắng, tuy nhiên thân thể vẫn được coi là khỏe mạnh. Lúc còn trẻ ông tay trắng dựng nghiệp, một mình thâu tóm nửa ngành công nghiệp sản xuất thuốc ở thành phố G. Dù hôm nay ông đã lui xuống, không quản chuyện trên thương trường nhưng vẫn có rất nhiều người tới thăm. Vì vậy ngôi nhà cũ này cũng không trống trải chút nào.
Hôm qua Lương Du An đã gọi điện qua.
Bọn họ vừa tiến vào đã thấy một ông lão tóc bạc đứng trong vườn.
Trần Mịch Ngôn sải bước đi tới: "Ông nội, sao ông lại đứng ở đây?"
Ông Trần thấy anh, trong mắt đã sớm mang ý cười. Sau đó ông thấy người phía sau Trần Mịch Ngôn thì càng vui vẻ không thôi: "Mịch Ngôn, cô gái nhỏ này là vợ cháu sao?"
Trình Yểu đang đi thì đỏ mặt, bước nhanh tới.
"Ông Trần." Cô cung kính gọi một tiếng.
Ông Trần cười vui vẻ không thôi: "CiCi đúng không? Cũng gọi ông nội như Mịch Ngôn đi."
Trình Yểu nghe lời sửa miệng.
Trần Mịch Ngôn nghe cô gọi "ông nội" xong, nhìn qua thấy ông Trần càng vui vẻ.
"CiCi, chúng ta đỡ ông vào nhà đi." Mắt anh đong đầy ý cười, dịu dàng nhìn cô.
"Ừ." Trình Yểu cũng không rảnh nhìn anh, cô tiến đến đỡ ông Trần.
Lúc này, ngoài vườn truyền tới âm thanh đỗ xe. Rất nhanh sau đó, một cô gái mặc quần áo trắng đỡ một ông lão từ vườn đi vào.
Ông lão kia đeo kính lão, vừa thấy người trong vườn thì kinh ngạc: "Hi Hi, cháu nhìn người kia xem có phải Mịch Ngôn không?"
Nguyễn Hi Hi ngẩng đầu, mắt đột nhiên sáng lên: "Là anh ấy!"
Hết chương 34.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...