Thân Ái Đích, Đại Ca

Giống như mọi khi, Trầm Tĩnh và Trầm Thược cuối tuần nào cũng đến chỗ cha mẹ một lần.

Lần này trở về, lúc đứng ở cửa, đã thấy Trầm Hân đi ra thần thần bí bí nói với Trầm Tĩnh, anh hai à, bên phía hai vị ca ca em đã không phụ sứ mệnh, hoàn toàn thu phục rồi đó! Dừng một chút, cô lại kề tai nói nhỏ: “Nhưng về phần ba mẹ thì phải dựa vào chính anh rồi!”

Gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương nhìn về phía Trầm Thược, siết thật chặt lấy tay cậu.

Trầm Thược không có nghe đến câu nói đằng sau của Trầm Hân, chỉ biết thì ra hai người anh trai đã hiểu cho chuyện giữa anh hai và mình, theo lời chị cậu nói, bọn họ đều đã chấp nhận, trong lòng vui vẻ, khóe miệng cũng cong cong, chỉ hy vọng ngày nào đó ba mẹ cũng có thể thấu hiểu thì tốt rồi.

**************************************************************

Vừa vào cửa, bà Trầm liền lập tức ra đón bọn họ vào phòng khách ngồi trước, chính mình thì vội vàng sai cô con gái mấy ngày trời mới gặp đi chuẩn bị cơm chiều.

Trầm Thược thấy hai người anh trai đang nói chuyện phiếm với ba, cảm giác anh hai nắm tay mình đi tới, lại gửi cho cậu một cái ánh mắt ái muội, khiến Trầm Thược trên mặt nóng ran, nhưng thật ra trong lòng vô cùng ấm áp.

Kéo Trầm Thược ngồi xuống, Trầm Tĩnh đầu tiên nói chuyện một lúc với ba và hai em, sau đó gửi cho Trầm Hân một cái ánh mắt, Trầm Hân lập tức ngầm hiểu, nói với hai người anh trai và Tiểu Thược: “Còn phải đợi hồi lâu nữa mới ăn cơm! Không bằng chúng ta đến đánh bài đi!”

Lời đề nghị này vừa nhắc tới đã được ba người lập tức hưởng ứng, vì thế Trầm Thược bị sai đi lấy bộ bài.

Thừa lúc Trầm Thược tránh đi, Trầm Tĩnh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói với ông Trầm: “Ba, con có một việc muốn nói với ba và mẹ. Chuyện này vô cùng quan trọng, con hy vọng hai người có thể bình tĩnh nghe con nói hết, được không ạ?”


Ông Trầm nhìn thái độ của đứa con, liền từ đó có thể thấy được chuyện nó muốn nói nhất định sẽ làm chính mình rất khiếp sợ. Trầm mặc một chút, ông mới mở miệng nói: “Được rồi. Ba chờ con ở phòng sách. Con đi gọi mẹ cùng lên đi.” Nói xong, ông đứng dậy lên lầu.

Trầm Tĩnh hít một hơi, định vào phòng bếp tìm mẹ. Trầm Hân đột nhiên xông lên, ôm anh một cái, nói: “Anh hai, cố lên nha! Anh đang chiến đấu vì hạnh phúc của mình và Tiểu Thược đó, mặc kệ thế nào, bọn em đều đứng về phía anh!” Nói xong nhìn nhìn hai người anh trai, bọn họ tuy rằng không nói gì, nhưng từ vẻ mặt của bọn họ, Trầm Tĩnh đều thấy được ý ủng hộ cùng cổ vũ.

Trong lòng không thể không cảm động, Trầm Tĩnh gửi tới mấy đứa em một nụ cười ý bảo đừng lo, rồi đi vào phòng bếp.

Vừa tới cửa, bà Trầm cũng đúng lúc đi ra, thấy Trầm Tĩnh tiến tới, liền hỏi: “Tiểu Tĩnh, con vào đây làm gì? Cơm chiều còn chưa xong mà! vú Trương vẫn đang chuẩn bị, con đã đói bụng rồi sao?”

Lắc lắc đầu: “Mẹ, con có lời muốn nói với mẹ và ba. Ba đang chờ chúng ta ở phòng sách, chúng ta lên đó đi.”

Bởi vì phụ nữ đặc biệt có sự tinh tế tỉ mỉ cùng lòng khoan dung của người mẹ, bà Trầm tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, liền lên lầu theo Trầm Tĩnh.

**************************************************************

Phòng sách.

Hai bậc cha mẹ của Trầm gia cùng ngồi cạnh nhau, mà đứa con cả của bọn họ, cũng ngồi xuống phía đối diện.

Trầm Tĩnh dường như đang nghĩ xem phải mở miệng thế nào, mà ông Trầm cũng yên lặng chờ đợi, không ai lên tiếng. Cảm thấy không khí dần ngưng kết, bà Trầm nhịn không được hỏi: “Tiểu Tĩnh, rốt cuộc con muốn nói gì với ba mẹ vậy?”


Trầm Tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng hô quyết tâm, rốt cục lên tiếng: “Mẹ, mẹ còn nhớ rõ có một lần con từng nói với mẹ rằng con đã có người mình thích không?”

Cảm thấy kỳ quái vì con mình đột nhiên nhắc tới việc này, bà Trầm đáp: “Mẹ nhớ.” Muốn làm hòa hoãn không khí, bà giả bộ trêu cợt: “Hở? Chẳng lẽ con cưa đổ được người ta rồi, định sẽ kết hôn luôn sao?”

Không nghĩ tới Trầm Tĩnh cư nhiên gật gật đầu: “Hiện tại con đang ở cùng em ấy. Tuy giờ em ấy vẫn còn nhỏ, nhưng tương lai con nhất định sẽ lấy em ấy làm vợ.”

Bà Trầm sửng sốt vài giây, sau đó lập tức cười ha hả: “Tiểu Tĩnh nha, đây chính là chuyện tốt, sao con cứ làm như đang phải đàm phán vấn đề quốc gia vậy! Chỉ cần con thích, ba mẹ đều sẽ không can thiệp gì cả! Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

“Khoan đã! Sự tình không phải đơn giản như vậy.” Nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, ông Trầm đột nhiên mở miệng. Bà Trầm nhìn nhìn chồng mình cùng đứa con, hai người vẫn mang bộ dáng nghiêm túc, không có cách nào, bà đành tiếp tục ngồi xuống, nghe xem con mình còn có điều gì muốn nói không.

“Ba nói đúng. Chuyện này không đơn giản như vậy. Ba… Mẹ… Kỳ thật người mà con yêu… là Tiểu Thược!”

Những lời này lập tức khiến ông bà Trầm đều ngớ người ra. Bà Trầm cả kinh nói không ra lời, mà ông Trầm mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ tới là chuyện như vậy. Không khí trầm mặc lại lần nữa bao phủ toàn bộ căn phòng.

Qua một hồi lâu, bà Trầm mới run giọng nói: “Tiểu Tĩnh… Mẹ hiểu cá tính của con… Nhưng là, chuyện này có thể do nhầm lẫn ở đâu không? Con xác định mình đối với Tiểu Thược là cái loại… cái loại tình cảm đó, mà không chỉ là sự cưng chiều giữa anh em trai sao…”

“Con xác định.” Trầm Tĩnh nhấn mạnh từng chữ nói ra câu này, khiến bà Trầm lần thứ hai trầm mặc. Anh nhìn nét mặt của mẹ, biết trong lòng mẹ đang dữ dội đấu tranh. Mẹ luôn yêu thương anh và Tiểu Thược như vậy, đem hạnh phúc của con cái đặt lên hàng đầu, chuyện này đối với bà hẳn là một cú sốc rất lớn, nhưng anh tin tưởng, mẹ cuối cùng nhất định vẫn sẽ chấp nhận.

Đảo mắt nhìn về phía ba mình. Hiện tại mấu chốt nhất chính là ba, nhưng ông vẫn chưa nói lời nào, theo biểu lộ trên gương mặt cũng không nhìn ra cái gì, như vậy ông rốt cuộc suy nghĩ thế nào đây?


Trầm Tĩnh áp chế nỗi sốt ruột dưới đáy lòng, khẽ hỏi: “Ba… Mẹ… Ba mẹ còn nhớ rõ Tiểu Thược đến với nhà chúng ta như thế nào không?”

Những lời này hiển nhiên nổi lên tác dụng, Trầm Tĩnh có thể thấy được trong ánh mắt cha mẹ dần dần trở nên phức tạp. Có xót xa, có yêu thương, có cảm động.

Anh tiếp tục nói: “Lần đầu con nhìn thấy em ấy, em ấy mới có mười tuổi, vẫn còn rất nhỏ, vừa thiện lương vừa đáng yêu. Khi đó, con cũng đã rất thích em, sau đó phát hiện em ấy phải chịu sự tổn thương lớn như vậy, lại càng thêm không thể khắc chế ý nghĩ muốn trân trọng em ấy. Con biết rất rõ, điều này là không đúng, nhưng con đã không thể ngừng yêu em ấy được nữa.” Bắt gặp ánh mắt kinh sợ của mẹ, Trầm Tĩnh tự giễu mà cười cười: “Đúng thế, từ lúc em ấy còn nhỏ như vậy, con đã yêu em rồi, suốt 6 năm, ba mẹ hẳn là tưởng tượng được, con cũng từng tận sức cố gắng, muốn dứt bỏ loại tình cảm không bình thường này, nhưng chưa một lần thành công. Sau đó con chỉ đành mặc kệ. Lòng con từng nghĩ, cho dù cả đời này con chỉ có thể thầm thương em ấy mà không có được hồi đáp, chỉ cần em ấy hạnh phúc, con cũng đã mãn nguyện, không dám yêu cầu thêm gì nữa. Nào biết ông trời đối với con thật đúng là không tệ, bảo bối của con cư nhiên cũng yêu con, điều này sao có thể không khiến con phát cuồng vì mừng rỡ? Bắt đầu từ giây phút ấy, con liền thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ buông Tiểu Thược ra…”

Một hơi nói hết tất cả, Trầm Tĩnh lại nhìn về phía cha mẹ, đợi bọn họ trả lời.

Qua hồi lâu, bà Trầm là người đầu tiên phá vỡ yên lặng: “Tiểu Thược… đích thật là đứa nhỏ làm lòng người thương xót. Suốt 6 năm thằng bé ở nhà chúng ta, mẹ vẫn muốn đem đến cho nó những điều tốt nhất, để nó nhận được sự quan ái thân tình chưa từng hưởng thụ trước kia.” Ngừng một lát, bà mới nói tiếp: “Có con ở bên cạnh, thằng bé nhất định sẽ được hạnh phúc, điểm ấy mẹ có thể khẳng định. Mẹ… sẽ không phản đối…”

Trái tim Trầm Tĩnh đập hoảng một hồi, bắt gặp ánh mắt từ ái của mẹ, mới nhẹ nhàng nói một câu: “Cám ơn mẹ…”

Một tiếng ho nhẹ dẫn tới sự chú ý của hai người: “Ba…” “Ông nó…”

Nhìn đứa con trai cùng bà vợ, ông Trầm đột nhiên nở nụ cười: “Con luôn là đứa con mà ba vẫn tự hào, nếu đã quyết định, thì cứ làm như vậy đi! Ba đã già rồi, chuyện của thế hệ trẻ các con, lão già này không quản được, cũng không muốn quản nữa. Chỉ cần các con cam đoan sẽ hạnh phúc, ba cũng sẽ không có ý kiến!”

“Ba! Cám ơn ba!” Trầm Tĩnh không nghĩ tới có thể thuyết phục được cha mẹ một cách thuận lợi như vậy, đầy lòng xúc động, không khỏi trào ướt hốc mắt.

Bà Trầm thật ra đã khôi phục vẻ mặt tươi cười, khẽ gắt nói: “Lão già này, ông đồng ý thì phải nói ngay ra chứ! Giả bộ thâm trầm cái gì hả! Hại cả tôi lẫn thằng Tĩnh đều nơm nớp…”

“Hà hà, như vậy mới có thể chứng minh ông xã của bà quan trọng đến thế nào chứ, tôi mà không lên tiếng, hai người cứ đợi đó mà lo lắng đi!”


“Lão già chết tiệt này…”

Ba người ông bà Trầm cứ vừa đi vừa nói như vậy mà xuống lầu, nhìn đến đồ ăn phía dưới đã được dọn lên, đám Trầm Thược cũng đã ngồi ngay ngắn, chờ bọn họ tới liền dùng cơm.

Trên bàn cơm, bà Trầm đột nhiên nổi tính trêu chọc Trầm Thược, nói Tiểu Thược thật sự rất có mị lực, tuổi còn nhỏ đã câu được trái tim của một thanh niên đầy hứa hẹn tương lai, đúng là có khí phách ngày xưa của bà. Vừa nghe thế, mấy anh em Trầm gia đều hiểu cha mẹ hẳn là đã đồng ý cả rồi, âm thầm thở phào một hơi. Còn Trầm Thược, phát hiện ba mẹ đã biết, mẹ cư nhiên còn chọc mình như vậy, tuy rằng làm cậu muốn tìm cái lỗ chui đi xuống, nhưng trong thâm tâm vẫn thật vui vẻ, may mà mình có những người thân tâm lý như vậy, ai cũng chẳng hề phản đối, ngược lại đều chúc phúc, ủng hộ mình và anh hai, thật sự là hạnh phúc. Sau đó anh hai lại nói ra một câu khiến cậu muốn bay tận lên trời! Anh hai nói với cậu, đợi cậu trưởng thành rồi, sẽ đưa cậu tới Canada kết hôn! Những lời này vừa thốt ra, tránh không được lại bị mẹ và chị trêu ghẹo một chút, nhưng là Trầm Thược đã không thèm để ý nữa, bởi vì toàn bộ tâm tư của cậu đã dán ở trên người anh hai, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cậu đã không đợi nổi nữa, tại sao nhất định phải đến 18 tuổi a? Thời gian trôi qua rất chậm mà!!!!

Nhìn bé con vì lời nói của mình mà vô cùng vui vẻ, cõi lòng Trầm Tĩnh cũng bị hạnh phúc lấp đầy.

Bảo bối, em biết không?

Trên thế giới chỉ có một cái tên,

Khiến cho anh luôn nhớ thương da diết,

Giống như có một sợi dây vô hình không nhìn thấy,

Một đầu dây anh buộc vào trái tim mình,

Một đầu còn lại đặt trong chính tay em.

—-♥-—*(`’·.¸Hoàn¸.·’´)*

~~***~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận