Bác sĩ Hùng bước đến cạnh giường nhìn anh với nét mặt đầy trầm tư âu lo , thở dài ra một hơi rồi mới nói tiếp .
-Hoàng Long , cậu bị thế này lâu chưa ?
-Gần đây tôi hay rất đau đầu và mắt mờ nhòa đi .
-Hiện tại bây giờ thì không sao , nhưng tôi khuyên cậu nên sớm điều trị .
-Bác sĩ Hùng , thật ra tình trạng tôi như thế nào .
-Qua bản chụp x-Quang thì tôi thấy được một khối U đang chằn lên dây thần kinh của cậu . Cho nên dạo gần đây bị như thế .
Sắc mặt trở nên hơi bàng hoàng , tai như ù đi . Chưa bao giờ anh nghĩ mình có thể bị như thế này , rồi bình tĩnh trở lại như không có gì .
-Hoàng Long , cậu nên làm phẫu thuật điều trị càng sớm càng tốt .
-Phần trăm phẩu thuật bao nhiêu .
-40% .
-Tôi mệt rồi , có thể nghĩ ngơi chút được chứ .
-Ừm , cậu nghĩ ngơi đi ! – Bác sĩ Hùng đành thở dài quay đầu bước đi .
-Còn một chuyện tôi muốn nhờ bác .
-Cậu cứ nói đi .
-Chuyện này mong bác đừng nói lại với bất kì ai kể cả ba mẹ tôi .
-Nhưng ... – Bác sĩ Hùng tỏ ra không đồng ý , nhưng rồi cũng đành gật nhẹ đầu hừ một cái .
Kết quả bệnh như một bản án tử hình dành riêng cho anh , trời đất như quay cuồng choáng váng còn hơn khi cơn đau bệnh tật tái phát , đôi tai ù đi không nghe rõ âm thanh nào cả , có phải chăng là một cơn ác mộng mà anh không biết trước và giờ nó đang xãy ra .
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến như vậy anh còn quá trẻ , tuổi đời củng quá ngắn ngủi . Bản nhạc anh viết còn dang dở , nó chỉ mới vừa bắt đầu .
Mọi thứ mọi thứ đang dần tàn phai đi tất cả , liệu rằng thời gian dành cho anh có kịp để anh làm được điều gì đó để lại hay không . Dòng nước từ khoé mắt anh chảy ra đến đau lòng , cơn đau đầu lại quay lại hành hạ anh trong ánh sáng trắng toát của phòng bệnh không ai bên cạnh , anh chỉ biết ôm đầu chịu đựng .
---
Trước cổng bệnh viện , Hoàng Nhi chân ướt chân ráo chạy lật đật không chú ý đến xung quanh , đụng hết người này người kia náo loạn cả sảnh bệnh viện ồn ào .
-Á , tôi xin lỗi tôi xin lỗi – Hoàng Nhi vội vã cuối đầu .
-Hoàng Nhi , em làm gì vậy – Quốc Huy nắm tay kéo Hoàng Nhi lại .
-Ơ , anh . Anh Long đâu , ảnh có sao không vậy . huhu – Hoàng Nhi rơm rớm nước mắt .
-Không sao đâu Ny , chỉ là làm việc mất sức thôi nghỉ ngơi một chút là ổn mà – Uyển Nhi lên tiếng trấn an Hoàng Nhi .
-Thật chứ ! – Hoàng Nhi phụng phịu .- À anh gọi cho Minh Anh chưa – Hoàng Nhi quay sang hỏi Quốc Huy .
-Á , xém anh quên mất .
Quốc Huy lục túi định gọi thì bị Uyển Nhi ngăn cản lại .
-Sao vậy ? – Quốc Huy nhíu mày .
-À , à chuyện khi chìu . Mình nghĩ có lẽ giờ anh ấy cũng không muốn gặp Minh Anh đâu , kẻo hai người lại cãi nhau thì Hoàng Long sẽ rất mệt mỏi thêm thôi .
-Ừm , vậy thôi .
-Hai người đang nói gì vậy ? Cãi nhau gì ? Sao lại không cho Minh Anh biết – Hoàng Nhi tò mò .
-Không có gì đâu chuyện nhỏ thôi , Quốc Huy cậu không cần đưa tôi về đâu để tôi đón taxi .
-Vậy cậu về cẩn thận .
-Bye Ny ! – Uyển Nhi tạm biệt .
-Về cẩn thận đó – Hoàng Nhi nói theo .
-Thôi chúng ta lên thăm anh hai đi , vả lại anh đó … kể hết lại cho em nghe không thì biết tay – Hoàng Nhi đưa tay hâm doạ .
-Anh biết mà hì hì – Quốc Huy tỏ vẻ sợ sệch rồi khoát tay kéo Hoàng Nhi đi lên phòng bệnh .
“ Cạch ” nghe thấy tiếng mở cửa anh lập tức cố gắng lấn ác cơn đau tỏ vẻ như bình thường
-Mày còn chưa đi sao , còn kéo cả nhóc tì ồn ào này đến nửa .
-Điện thoại méc mẹ bây giờ đó nghe – Hoàng Nhi lườm liếc .
-Có lẽ đề nghị ba đưa nhóc này sang mỹ du học được rồi .
-KHÔNG ĐƯỢC ! – cặp tình nhân kia cùng đồng thanh .
-Chuyện nhà tao mà thằng kia – anh cười nói nhìn Quốc Huy .
-Ai cho mày cướp vợ tao đi không được .
-Ừm không được * cả hai người ôm chằm lấy nhau *
-E hèm – anh dã vờ ý nhắc nhở .
-Mà anh hai , gọi cho Minh Anh đi chắc hẳncó lí do nên cậu ấy mới nói Uyển Nhi như vậy thôi .
-Sự thật phơi bày ra trước mắt rồi có gì mà lí do . – anh lạnh lùng nói .
Tình cảnh giờ đây anh đang phải đấu tranh với tâm lí . Muốn lắm chứ rõ ràng bản thân anh bây giờ cũng muốn gặp nó , cần nó ở bên cạnh biết bao nhiêu nhưng làm sao cho trọn khi anh như thế này . Tốt hơn hết cho nó là nó cứ giận hay hận anh cũng được . Miễn sao nó sẽ không có tổn thương đau lòng thêm là đủ rồi .
-Anh hai , không phải anh củng biết rõ tính cậu ấy sao, khi tức giận thì Minh Anh toàn nói không suy nghĩ gì cả mà .
-Anh nói không là không , còn nữa hai người về đi . tao cảm thấy mệt rồi – anh nói rồi xoay người sang hướng khác lấy gối che đầu để chèn áp sự đâu đớn .
Trông thấy Hoàng Long có vẻ đang cáu , Quốc Huy ra hiệu gọi Hoàng Nhi “ tốt nhất nên đi về” rồi nắm lấy tay Hoàng Nhi rời khỏi phòng bệnh .
Anh vật mình trong cơn đau , lăn qua lăn lại mặt mày co cáu , đầu đau như búa bổ tình trạng mọi lúc càng tệ đi . Đưa tay cố gắng vớ bấm chuông khẩn cấp nhưng hình ảnh cứ bị mờ dần dù có lắc đầu liên tiếp cũng không rõ ...
Lúc nó thức dậy cũng đã trời tối thui , vậy mà hắn vẫn ngồi im một chổ cho nó tựa đầu làm gối ngủ suốt cả chiều .
-Ư hưm , mệt quá - nó oải mình vương vai .
-Cái đầu cô có chứa gì đâu mà sao nó lại nặng ấy nhề – hắn bóp bóp vai trái của mình .
-Ai mượn ai biểu anh cho tôi tựa . Tự anh hành xác mình đó thôi xí – nó trề môi .
-Cô !
-Cô cô cái gì , em mơi 16 thôi anh . trời tối rồi phiền thiếu gia mở lòng tốt chở một đoạn ạ . – nó cười tươi .
-Á hà , được !Cô đừng mơ đi bộ đi – hắn phủ >”
-Thôi mà Thế Hiển đẹp trai ,bộ nhở tui mà có bị gì không có ai cho anh ăn hiếp đâu pleasssssssss – nó chấp hai tay xuýt xoa .
-Ồn quá đi lẹ đi . – chưa kịp nói gì hắn đã lôi nó đi .
Bước đến cổng nhà nó còn chùng chân lưỡng lự , chân kia cứ đạp lên mũi giày mặt cuối gầm .
-Chị về rồi thì vào nhà thôi . – Zen thở hì hục .
-Em mới tập thể dục về à .
-Ừ , anh Long sang Mỹ rồi tạm thời không có nhà đâu .
-Sang Mỹ á – nó trố mắt nhìn .
-Ừ vào nhà đã rồi nói .
Không cần phải lên phòng nửa vừa bước vào trong nó lập tức kéo Zen đến ghế sofa .
-Từ từ chị ơi , em khát nước .
-Ngồi đó , chị đi lấy cho . – nó chạy lẹ đi lấy nước vài tít tắc đã quay lai .
-Nè em , nói đi sao lại đi mà không nói ai cả ?
-Em cũng mới biết à , ảnh bảo là anh qua với ba mẹ có công việc gì ấy . Một tuần sau mới về .
-Ừm , vậy cũng tốt – nó thở dài .
“ Thương chị ngốc nghếch của em” – Zen nghĩ thầm .
“ Bộp” – nó vỗ ta như nãy ra ý tưởng gì đó , Zen cảm thấy tò mò đưa mắt nhìn nó khó hiểu .
-Zen , muốn chinh phục một người con trai thì cần gì .
Trời đất quỷ thần ơi vừa nghe xong câu hỏi Zen như muốn té ngửa vừa thấy nó ngốc nghếch vừa thấy buồn cười , ai đời lại đi bảo một đứa nhỏ hơn mình bày cách cưa cẩm đàn ông như chị Minh Anh đây chứ . Thôi thì cũng thấy nó thành tâm Zen nói :
-Đơn giản lắm hai chữ thôi chị “ Xinh Gái ” .
-Sax , cái đó ... – nó nói lí nhí .
-Không có người phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp thôi .
-Pé Zen nói đúng đó Minh Anh , cậu thử thay đổi bản thân coi thử . – Hoàng Nhi từ ngoài bước vào đã lên tiếng vang vãng khắp nhà .
-Cậu về rồi à .
-Ừ , sự thật tớ không biết cậu và Uyển Nhi xãy ra mâu thuẩn gì , nhưng tớ tin cậu không làm hại ai cả .
-Hoàng Nhi , hix cảm ơn vì đã tin mình . Sự thật mình bị chị ấy gài , cho nên bây giờ mình không muốn đứng im một chổ như vậy nữa , mình cũng muốn một lần cạnh tranh thật công bằng với chị ấy . – nó thở dài nói .
-Minh Anh ! CHAYOU – Hoàng Nhi và Zen ai nấy đều cổ động nó giúp nó thêm quyết tâm hơn .
-Ừm , mình sẽ làm được . – nói rồi nó mệt mỏi trở về phòng mà không hề hay rằng có bốn con mắt đang nhìn theo nó mà thở dài .
-Chắc anh Gin dặn chị rồi ? – Zen xoay sang hỏi Hoàng Nhi .
-Ừ , thương Minh Anh lắm nhưng không biết phải làm sao.
1 tuần sau
Công việc phân công sắp xếp cho buổi cắm trại đang dân hoàn thiện , vì thế cũng phần nào đó giúp nó bận rộn hơn ít nghĩ về anh hơn , giảm độ nhớ nhung anh hơn . Nhưng hơn một tuần từ cái ngày cãi nhau với Uyển Nhi nó chưa gặp lại anh lần nào .
Đến nỗi bây giờ nếu nó có gặp lại anh thì không biết phải nói gì , hay cư xử như thế nào . Thoáng chốc chỉ vừa như mới hôm qua nhưng giờ trở thành hai kẻ xa lạ .
-Minh Anh , cậu nghĩ gì mong lung vậy . ? – Hoàng Nhi vỗ vai nói .
-Mình đang nghĩ về anh Long , cảm thấy nhớ anh ấy quá haizzz – nó thở dài .
Hoàng Nhi trông thấy điệu bộ của nó cũng thấy xót xa dùm lắm nhưng tình thế bắt buộc nên đành chôn dấu trong tim mà thôi .
-Chắc một hai ngày nữa anh ấy về rồi đó .
-Anh ấy sẽ tham gia trại đợt này chứ ?
-Mình không rõ ... – Hoàng Nhi cười trừ .
-Hây daaaaaaa – nó gào thét giữa lớp ...
Bệnh Viện Hoàn Mỹ .
“ Cạch” – Bác sĩ Hùng mở cửa bước vào .
-Cậu quyết định hôm nay xuất viện à ?
-Vâng ! Nằm mãi chán lắm . – anh cong môi cười . * tay chăm chú xếp áo quần*
-Hoàng Long , chuyện đó ... – ông ngập ngừng-tôi nghĩ cậu nên tiến hành phẩu thuật điều đó sẽ tăng cơ hội nhiều hơn 40% tôi sẽ cố gắng hết sức .
-Còn bao nhiêu tháng để tiếng hành phẩu thuật ?
-5 tháng ! Tốt hơn hết không nên để nó thành khối U ác tính như thế rất khó điều trị .
-Được rồi ! Cảm ơn Bác.
Trông thấy Uyển Nhi cùng Quốc Huy , Hoàng Nhi đi vào anh ra hiệu cho Bác sĩ im lặng .
-Hoàng Long , anh sắp xếp hết chưa .
-Ừm rồi chúng ta về thôi .
-Anh hai , vậy chiều nay hai có tham gia trại không ? – Hoàng Nhi hỏi lí nhí .
-Không . – anh trã lời lạnh lùng .
-Oh . – Hoàng Nhi xụ mặt , vậy là mấy bà trong lớp bị mừng hụt hết rồi .
Chiếc xe ô tô bóng loáng chạy thẳng vào sân , nó đang vất vả kéo cái ba lô nặng trịnh đi xuống . Lóng ngóng nhìn ra thì bị ngã một phát trước mặt mọi người .
-Minh Anh ! Em không sao chứ – Uyển Nhi chạy lại đở nó .
-Không gì – nó hất mạnh tay ra khỏi Uyển Nhi .
-Chị xin lỗi , chị chỉ muốn giúp em thôi . – Uyển Nhi nói lí nhí .
-Sân khấu hào nhoáng đang chờ đó , tham gia casting là vừa– nó gằng giọng nói .
-Minh Anh ! Đủ rồi – anh quát lớn khi thấy Uyển Nhi đang rơm rớm nước mắt .
Thật sự nhiều khi anh muốn bênh vực muốn bảo vệ nó nhưng tính nó cứ con nít như vậy , cứ ăn nói theo cảm tính ngang bướng vội vả , anh có muốn giúp cũng không được . Nó đưa mắt nhìn anh không nói một lời , nó cũng một phần nào hiểu được giờ nó có làm gì nói gì thì đã mất lòng tin từ nơi anh . Một chút tức giận thêm phần hờn dỗi nó xách balo lên lướt ngang qua anh .
-Em đứng lại đó . – anh nhấn từng chữ .
Nó chợt sựng người lại vài giây khi nghe giọng nói đầy uy quyền kia cất lên , nó lạnh lùng buông lời .
-Tới lúc phải rời khỏi rồi , cám ơn tất cả vì thời gian qua …
Từ lúc anh bước vào nhà nó còn chưa ngắm hết khuôn mặt anh như thế nào nữa chỉ đập vào tim giọng nói của anh .
-À quên nửa ! Hai từ XIN LỖI không đáng để thốt ra vì ĐÃ SAI BAO GIỜ !- Nó nói thật nhẹ nhàng rồi rời đi mà không thèm nhìn lại phía sau.
Zen đứng bên cạnh quan sát cũng thấy rõ ràng Uyển Nhi đứng nhếch môi cười khi không để ý , đến kẻ ngốc cũng biết được vậy sao một Hoàng Long cao lớn lại không , bực bội Zen cũng phụ giúp đem nhưng túi đồ kia ra xe giúp nó .
Anh như ngọn lửa đang bùng cháy đỏ rực , đạp mạnh chiếc giỏ đồ bên cạnh rồi đi thẳng lên phòng mình đóng cửa thành tiếng kêu ầm khắp căn biệt thự .
-Hoàng Nhi , em lên lấy đồ chúng ta sang nhà anh rồi lên trường luôn .
-Ừm , Uyển Nhi còn cậu ?
-Mình có show , không tham gia được mọi người trại vui nhé - ^^
-Ừm – Hoàng Nhi gật nhẹ .- Anh đợi em chút nha – nói rồi Hoàng Nhi chạy lên thu xếp đồ .
Ra đến trước cổng nó ngồi thụp xuống ôm ngực trái của mình khóc nấc lên
“ hức hức , huhuhuhu hức hức , huhu hức hức”
-Chị mà khóc vậy người ta lại tưởng nhà này có người chết mất .
-Hức hức , cảm ơn em – mặt mũi nó chèm nhem .
-Haizz , chị thua chị ta vì chị nóng vội , còn chị ấy thì lại bình tĩnh .
-Nhưng ...
-Em hiểu mà , chị không sống mặt khác như chị ta được đúng không ? Haizz còn khổ dài dài chị à .
“ Kít...kít...kitstttttttttttttttt” hắn như tên điên lao tới rồi phanh thật gấp làm cho người khác giật bắn người.
-Điên hả . – nó gào lên .
-Tén ten đúng giờ à há – hắn vẫn nhoẽn miệng cười .
Zen như mất hồn đứng nhìn hắn không chớp mắt , nó quay sang nhìn Zen mà ngỡ ngàng nếu không muốn nói quá thì lấy tô hứng nước ke cho Zen cũng đầy .
-Zen .. – 1 tiếng không trã lời .
-Zen zen zen – tiếp tục gọi huơ tay trước mặt .
Vẫn không thấy trã lời nó bèn hét toáng vào tai Zen , đến mức này con bé mới hồn về với xác .
-Điếc tai em rồi – Zen xoa tai nhăn nhó mặt đỏ phừng phực
-Nhỏ này em cũng mê trai ghê ha – nó cốc nhẹ đầu Zen
-Lên xe thôi , trễ giờ rồi con lợn . – Thế Hiển nói rồi hắn giúp nó bỏ hành lí lên không kịp cho Zen ú ớ đã phóng xe lao đi như chong chóng .
Có một còn người đứng từ trên mớ he hé tấm rèm nhìn xuống mà lòng ngực như bị bóp lại đến tức giận nhưng chẳng thể làm được gì hơn .
-Minh Anh , phải làm để mọi thứ trở lại quỹ đạo của nó như ban đầu ? – Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong tâm tư anh như không còn lối thoát .
“Làm sao để giữ trọn yêu thương khi thời gian có giới hạn , đất vẫn ẩm do mưa rơi dần thấm mà nay đã khô ran vì nắng gắt chói chang , bình minh chưa ngừng sáng sao hòang hôn vội lụi tàn .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...