Hết sự tình này lại đến sự tình khác, nhiều khi nó chẳng
hiểu cớ sự ân oán muôn kiếp như thế nào chẳng hay, nhưng cớ gì cứ phải chạm mặt với Thy Thy, con người mà chỉ cần nghe đến
cái tên cũng đủ làm nó sởn cả gai óc.
Cô ả
lả lướt từ xa đi tới, bộ trang sức làm chói mắt người nhìn.
Cô ta vương tay, nhưng nó chẳng hề có ý muốn đáp lại, một tia
nhìn cũng chẳng dành cho cô ả cứ thế mà lướt qua.
Tâm không can Thy Thy chạy lên trước chặn đường, miễng cười nữa môi « Sự thật bao giờ cũng chua xót lắm phải không ? »
Bụng nó muốn cười, nhưng lại chẳng cười nhìn bộ dạng của Thy Thy
ai cũng biết cô ả đang được bao nuôi người bao nuôi ả là Đạt
đối tác với nó liệu cô ta có biết điều đó ?, đã thế cứ tỏ
ra mình thanh cao quý phái, nữ nhân không biết điều thường khiến đàn ông mau chán.
« cô rảnh không có việc gì
làm, thì cố mà giữ bát cơm của mình đi » giọng nó chậm hẳn,
lúc này cơn đau đầu đang dần ập tới.
« Cô… » cô ả nghẹn lời, hất đuôi tóc mình ra sao, lờ đi câu nói của
Minh Anh, là chấp không cần thiết phải đáp lại.
Bực dọc mở bóp tiền lấy một tấm thiệp mời vứt vừa giữa khoảng
ngực nó « Tốt nhất cô đừng đến » nói rồi cô ả đỏng đảnh bỏ
đi.
Minh Anh khó chịu, ôm lấy tấm thiệp trong
tay, cơ hồ cau lại vài giây trong đầu lại lóe lên điều gì đấy
mà khỏe miệng cong lên một đường nói với theo « Yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ ».
Dĩ nhiên âm thanh lớn đó
lọt qua khe tai Thy Thy, cô ả cười thầm nữa miệng rồi ngẩn cao
đầu sãy bước ra khỏi tòa nhà.
Định bụng quay
lại sảnh sự kiện, bước chân nhích chưa được bao lâu, đã có
người có ý ngăn lại. Gương mặt thanh tú của nó có chút căng
lên nhưng rồi cũng mau chóng dãn dần, thái độ vẫn lễ phép như
mọi ngày mà cúi chào người đối diện.
« Bác trai »
« Ta muốn nói với cháu vài câu thôi » nét mặt trầm tư của ba
anh không che nổi sự muộn phiền, ông thở mạnh một hơi « Chuyện
đó, cháu đã suy nghĩ chưa »
« cháu » nó ngập ngừng.
« Nếu sớm biết cháu sẽ có ngày quay về, ta cũng sẽ vui vẻ ủng hộ hai đứa. Nhưng mà cơ đồ nhà ta mấy đời ta không thể… dù cho là ta trả giá cũng được ta có ra làm sao ta không hề hối hận, chỉ có điều Ông nội Hoàng Long giờ cũng ngưỡng cửa hơn tám
mươi rồi, ta không biết lúc nào thì ông ấy hơi thở tắt đi, nếu
tập đoàn chẳng may rơi vào hố sau… » nói đến đây lời nói ba anh nghẹn lại cổ họng.
Những lời nói cuối cùng mãi một lúc ông mới bật ra nổi « ông ấy sẽ không nhắm mắt thanh thãn ra đi »
Đáy lòng Minh Anh se lại, đuôi mắt người đối diện đã xuất hiện
ngày càng nếp nhăn, sự lo âu ẩn hiện rất rõ ngay cả lời nói
cũng thoát nên vẻ kì vọng rất nhiều. Ván cờ này, nó nên đi
tiếp hay nhường một nước, Hoàng Long đã nói hãy tin anh nhưng
sự việc trước mắt càng ngày càng tàn lụi, giới hạn đi đến
bờ vực mong manh.
« Cháu biết rồi » nó dằn lòng, đáp trả.
« thật sao ? »
« Mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa thôi, bác đừng lo lắng. Cháu ắt tự biết giải quyết, bác trai bác yên tâm »
Chỉ sợ lòng kiềm không được, hơi thở gấp gáp nó cúi chào lễ
phép rồi nhanh chóng xoay lưng bước đi. Mắt trần nhìn vào nào
ai biết được sau mỗi bước chân nhẹ nhàng cả cơ thể nó giờ đây
nhưng có núi thái sơn đè nặng.
Lồng ngực
phập phồng khó thở, khóe mắt sâu lấy đỏ hoe. Nó không trở về
hội trường, một mình nhắc chân lê lết vào phòng làm việc đèn
cũng không mở, nhốt mình trong đêm tối cô quạnh.
HOÀNG LONG – cái tên chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cả trái tim
nhói buốt, tay Minh Anh đưa lên ngực trái, các cơ chi của ngón
tay liền theo cơ thể bóp thắt chặt lại. Tiếng khóc kìm nén
không khỏi vang thanh, may quá « ít ra giờ này không có ai ».
« Cạch » tiếng then chót cửa mở ra, Minh Anh cũng chả mảy may để ý đến.
« Minh Anh, chị… »
« Đừng, đừng mở đèn. Cứ để vậy đi » Nó nghẹn ngào, yêu cầu người đứng ngay cửa đang có ý định bấm con tắc.
Âm thanh tiếng gót giày mỗi lúc càng rõ, tiếng lại gần Minh Anh, Zen ngồi thụp xuống, tay vén một mảng tóc đang đỗ lòa xòa
xuống mặt nó. Đây không phải lần đầu, Zen thấy nó quặn đau đến vậy, im lặng giữ im khoảng khắc này...
Minh Anh tựa hồ gục ngã vào bờ vai zen, đôi vai run run khóc lớn nhưng không gào, vạn lần nén lại vẫn hơn.
Hai chị em gục mình trong bóng tối đến tận nữa đêm mới thôi, đồng hồ cũng
chỉ về một giờ khuya. Hốc mắt Minh Anh đỏ hoe, thật lâu lắm rồi mới khóc nhiều đến thế, tưởng chừng mọi việc đơn giản hóa ra lại phức tạp hơn nó nghĩ rất nhiều.
Zen đưa sang cho nó một tập hồ sơ màu xanh dày cộp, nó nhận lấy cùng với ánh mắt nghi hoặc.
« Đây là những gì em thu thập được, dù trung tâm thương mại có lớn đến
đâu cũng chẳng thể nào so bì với các đại gia kim cương được. Có khi một
viên kim cương loại cực phẩm nào đó cũng đủ để mua đứt tòa nhà này. »
« Vậy tức dù chị có, dù hết cổ phần của PARKSON cũng chẳng đủ vững chải để làm điểm tựa cho GMEINER ? »
« Không tệ đến vậy » Zen nhún vai « ít ra có thể cầm cự được nữa năm,
nhưng nữa năm liệu anh ấy có thể đưa giữ được Gmeiner ? thời gian ngắn
như vậy quả làm khó người ta, dù là mười Hoàng Long cũng chẳng kịp »
Nét mặt cả hai giờ đây, đều phiền não. Bài toán này quả thực nằm ngoài sự
kiểm soát, đơn giản nó nghĩ sự việc này rất đơn giản, chỉ cần Hoàng Long đồng ý nó sẽ dùng hết mọi khả năng mình có để làm điểm tựa giúp anh
vượt qua khó khăn vậy mà…
Đoạn đường này thật là dài,
chỉ còn thiếu một chút ít thời gian để có một hôn lễ như tám năm trước
đã từng mơ, ấy vậy cuộc sống đâu thể nào có màu hồng một cách dễ dàng
như thế, liệu đây là cánh cửa cuối cùng hay là điểm chết cho tình yêu ?
Câu hỏi này bản thân nó đã tự hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, nhưng kết quả lại khá buồn khi nó nghĩ đó là « nấm mồ ».
« Còn một cách » Zen lãnh đạm, hơi thở có chút e dè.
« Không cần ngại, em cứ nói đi »
« Chị, nếu được hãy nhờ sự giúp đỡ của Hàn Chủ tịch ! »
« Hàn Thuyên ? » nó nhíu mày.
« Nếu chị thuyết phục được chị Thuyên, trở thành nhà tài trợ cũng như cổ đông của Gmeiner chẳng phải truyện này coi nhưng bước một trụ vững sao. Có PARKSON và VŨ THỊ chống đỡ em không tin vụ này không trót lọt » Zen
khẳng định chắc nịch.
Nhưng ngược lại Minh Anh lại có
phần e dè, trong lòng không có chút tự tin « khả năng hợp tác lại quá
thấp bé, hơn nữa…Hoàng Long cũng chẳng đồng ý ? » nó ngập ngừng.
« Chị lo Hàn Thuyên sẽ tranh thủ thâu tóm GMEINER về tay mình đúng không ? » Zen nghiêng đầu hỏi.
Nó gật nhẹ đầu, đôi đồng tử nhíu lại lo lắng.
« Quả thật không ngoài trừ khả năng này, lúc này là cơ hội ngàn năm có
một để một tập lớn như VŨ THỊ thu về món hàng lời to đến thế. Chị ấy là
người kinh doanh, khả năng bỏ qua dĩ nhiên là 0 % , nhưng ngoài VŨ THỊ
ra chúng ta không thể nào xoay sở được, lực bất tòng tâm »
« ENJOY, MYLER thì sao… ? » nó hỏi một câu ngớ ngẩn, chỉ hận không thể thu về.
Zen thở mệt, ngồi bệt xuống nền đất lạnh ngất, khóe miệng hơi cười vì sự
ngô nghê của Minh Anh. Cũng phải thôi, đầu óc chị ấy bây giờ làm sao
phân tích được mức độ nặng nhẹ trong sự việc lần này.
« Sau vụ lật đổ Sang Chủ tịch năm đó, Thế Hiển anh ấy chỉ mới củng cố địa vị gần đây ENJOY chính là không có khả năng, về MYLER giờ cũng xem là công ty con của PARKSON nó đang sống nhờ vào sự chu cấp từ PARKSON,
Minh Anh chỉ nghĩ xem đủ khả năng không ? »
« Không » nó thờ ơ đáp.
« Còn Hoàng Long, anh sẽ đồng ý thứ nhất là vì tình yêu của
hai người ngoài cách này ra không còn cách nào thứ hai cơ hội
này vừa cứu tập đoàn nếu anh ấy không đồng ý, dĩ nhiên theo
sắp xếp mà cưới Thiên Nghi và cứu cả Gmeiner » Zen nhún vai.
« Em… »
« Thôi, tốt nhất chị đừng nghĩ nữa » Zen nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt
của nó , dịu dàng nói « Bước tiếp theo như thế nào, chẳng phải vẫn do
anh Long quyết định hay sao ? dù chị có chuẩn bị thế nào cũng thua một
câu nói quyết định chủ chốt của anh Long, đừng nghĩ nhiều nữa, sáng mai
em sẽ tìm hiểu thêm về tình hình bên ấy »
« Ừm » nó gật đầu, tiện tay bật máy sưởi, chẳng hiểu sao lúc này lại thấy lạnh lẽo đến vậy. « Ông ta sao rồi ? »
« Chị nói ai ? Phạm Luân » Zen nhìn cử chỉ im lặng thầm hiểu « Em đã
thực hiện như lời chị nói, việc ông ta ham lợi đã thu mua tất cả cổ
phiếu khống mà chúng ta tung ra, em đoán chắc ngày mai phía bên thanh
tra sẽ đến thu hồi. Còn về phần Ngọc Quỳnh, em cũng đã cho luật sư đến
giải quyết phía bên công ty Model giờ có vẻ rối như tơ vò, mọi hoạt động của Ngọc Quỳnh đều hủy »
Trong đêm tối chỉ còn
âm thanh im lặng chẳng ai nói thêm lời nào nữa, ai nấy đều có nhiệm vụ
riêng theo đuổi suy nghĩ của mình, được một lúc lâu sau Zen cũng thở dài mà ra về trả lại màn đêm tĩnh mịch cho Minh Anh.
---
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi trôi qua, mọi công việc của Ngọc Quỳnh dường
như bị hủy hoàn toàn, cô không khác nào đang rơi xuống giếng sâu không
thể nào trở mình. Scandal cô gặp nhiều và bương trải không ít, lần này
lại khác không phải scandal nhưng vì sự kiêu ngạo lòng kiêu hãnh của bản thân cô tự chôn mình xuống hố.
Những chai rượu
Black thi nhau lăn lóc dưới nền gỗ, tóc tai rủ rượu che hết nữa gương
mặt,chiếc váy ngủ mỏng tan càng làm người cô gầy trông thấy rỏ. Giờ đây
cô lấy rượu thay cho khẩu phần ăn kiêng hằng ngày, ngồi cạnh chiếc
giường rồi cười ngây cười dại vô định, hết ngụm này đến ngụm khác thay
nhau đưa lên cửa miệng một hơi hết sạch.
Mẹ Quỳnh cũng vì chuyện của hai cha con mà sinh bệnh, nằm mê man suốt mấy hôm
nay. Ba Quỳnh lại bị cục thuế liên tục cho người đến làm phiền, chạy
đông chạy tây mong chót lọt mặt mày căng thẳng tột cùng, cho đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu nguyên nhân từ đâu.
Ông ta càng cố nới lỏng, bên trong lại có một thế lực ẩn nào đó bóp chặt siết hết cở, khiến ông ta muốn thở cũng đừng nghĩ đến.
Tiếng sứ vỡ lại vang bên dưới nhà, Ngọc Quỳnh nghe thấy rồi cô nhếch môi cười nữa miệng khinh đời, việc này không lạ cũng chưa hẳn là quen. Có lẽ đập vỡ thứ gì đó là cách duy nhất để ba cô thoải mái hơn lúc này.
Cô lết thân tàn ma dại của mình xuống nhà, tay dĩ nhiên không quên cầm theo chai Black đen bóng.
« Cô chủ » nét mặt bà giúp việc hốt hoảng khi thấy Ngọc Quỳnh.
« Con… » Ba Quỳnh tức giận quát lớn, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại «
Xem xem gia đình ta chưa đủ rắc rối hay sao, con còn không biết lo cho
thân mình »
« Con cần gì phải lo ? công việc ư, đúng như theo ý nguyện của ba rồi , con từ bỏ rồi. Hừ »
« Hừ » Ba Quỳnh thở mạnh, tức giận ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh « Ta
thật không rõ, người nào lại cố ý nhúng tay vào chuyện này càng làm mọi
chuyện thêm rắc rối, từ đầu con từ bỏ có phải giúp ta được nhiều việc
rồi hay không. Cứ đâm đâm vào ba cái nghệ thuật vớ vẩn »
Những lời mắng nhiết quá quen thuộc, Ngọc Quỳnh chẳng buồn đáp lại.
« Coi bộ dạng người không ra người, ma không ra ma. Chẳng hiểu ta kiếp
trước mắc nợ gì lại không có lấy một thằng con trai, nhìn con xem chẳng
giúp ít được gì… »
« Ông chủ, cô chủ cũng kiếm ra rất nhiều tiền… » bà giúp việc bênh vực một câu.
« Chổ này chưa đến lượt bà lên tiếng, đi đi » ba Quỳnh quát lớn « Phạm gia ta thật bất hạnh »
Ba Quỳnh ngồi xổm xuống chiếc ghế, hơi thở ông tỏ ra gần như bất lực. Mọi gánh nặng đều từng nét hiện rỏ trên khuôn mặt, một
tay chống lên đở lấy đầu nặng trĩu.
« Thật ra là kẻ nào lại cố ý hãm hại ta đến chân tường thế này, thực lực của kẻ đó không hề kém »
Ngọc Quỳnh nghe vậy, tự ngẩm ra được đáp án, cô nhấp ngụm rượu
cười khẩy đi đến ngồi đối diện cha mình, vẻ mặt bất cần đời
lúc này chán nãn vô cùng « còn ai nữa, là Minh Anh đấy, chính là cô ta đấy »
« Minh Anh ? » Một dấu hỏi to đùng trên não bộ ba Quỳnh.
« Cô ta là giám đốc PARKSON, ngoài PARKSON ra còn ai có thể dồn ép công ty của ba đến bước này »
Nghe lời con gái nói, ba Quỳnh như gỡ được nút thắc, theo thông tin
ông ta có được quả nhiên bên bộ phận thanh tra từng nói với ông « đã đắc tội gì với Vũ Thị để ra cớ sự này » ngẫm ra PARKSON chả phải là công ty của Vũ Thị hay sao, còn cái người Minh Anh kia chả phải là ả cướp người yêu của con gái ông ta hay sao.
Trong phút chốc ngắn ngủi, Minh Anh trở thành một kẻ không ra gì
trong mắt ba Quỳnh, ông ta liên kết mọi sự việc rồi tự đưa ra
kết luận. Vẻ mặt hung tợn, tay nắm thành quyền, miệng không
ngần ngại mà chửi rủa một câu « Đồ con gián chết tiệc, đúng
là thứ không gì ».
« Giờ ta phải làm thế nào ? » ba Quỳnh nhìn sang con gái trong bộ dạng ma dại mà hỏi.
« Chẳng phải ba có quan hệ rất tốt với ông Trương sao ? liên kết với ông ta để đánh một lần khiến cô ta muốn ngốc đầu lên cũng không được, chuyện đơn giản chẳng phải sao ? »
« Lão Trương ? » ba Quỳnh nhấn mạnh hỏi « chuyện này liên quan
gì đến lão ấy, lão ta sẽ không giúp nếu không có lí do chính
đáng đâu »
Ngọc Quỳnh lại cười khẩy, ánh
mắt cô giờ đây không còn được trong trẻo như trước nữa, thay vào đó là một sự phận nộ lạnh lẽo dấy lên cảm giác cô đơn độc
ác.
« Có liên quan đó ba, không những cô ta
gạ gẫm Đăng Khôi ngoài ra Hoàng Long cũng chẳng buông tha. Tâm
địa cô ta quá xấu xa, một người như thế chỉ hận không chết sớm đi một ngày »
« Cô ta dám » ba Quỳnh rít lên.
« Hừ, con điếm như cô ta chuyện gì chẳng dám. Ba nghĩ xem, nếu
như ông Trương biết được có người cố tình phá vỡ hạnh phúc
của con gái ông ta, liệu sẽ bỏ qua ? hơn thế nữa, chẳng phải
hai gia đình họ đang có sự hợp tác với nhau hay sao, chỉ cần ba đứng giữa vô tình nói vài lời không nên nói. Rồi chúng ta chỉ cần chờ kết quả thôi » Ngọc Quỳnh đầy sự phẫn nộ.
« ha ha » ba Quỳnh cười lớn « Đúng đúng, lão Trương rất cưng con
gái nếu lão ta biết được chắc chắn sẽ ra mặt giúp ta. Nhưng
Hoàng Long cũng không phải đứa chịu đứng dưới trướng người
khác, bọn họ trở mặt thì sao ? »
« Thì
chúng ta ngồi mát xem kịch thôi, GMEINER và Trương Thị trở mặt
tự bọn họ đấu đá với nhau, dù thắng thua thế nào bất lợi là bọn chúng, nếu Hoàng Long gặp chuyện con nghĩ Minh Anh không
ngồi im dương mắt nhìn thế sự vậy đâu. Cứ để bọn họ đấu đầu
với nhau » Ngọc Quỳnh cười dại « Không cần nghĩ cũng biết, cả
GMEINER và PARKSON chẳng đủ thực lực đấu với Trương Thị » .
Ba Quỳnh gật gù nghe theo con gái mình, lập tức rút điện thoại gọi cho ai đó sắp xếp cuộc hẹn…
---
Cũng vừa tầm tan ca, Minh Anh đứng trước cửa PARKSON tính đi về trời đột nhiên đổ mưa bất chợt, ánh mắt trong trẽo nó nhìn mưa tí
tách rơi xuống nền đất bắn lên chân nó ươn ướt một ít.
Khóe môi chợt theo lẽ tự nhiên cong lên một đường, mơ màng nhớ về
một khoảng kỉ niệm nào đó, cũng dưới cơn mưa nhẹ, có dông thế này « Khờ thật » nó lẩm bẩm vài chữ.
«
bíp, bíp » 2 tiếng còi từ ô tô trước mặt phát lên, người ngồi
bên trong kéo gương xuống, đôi môi nỡ nụ cười khiến người ta
thoải mái khó tả, tay còn vẫy như đứa trẻ.
«
Cô nương, tạ hạ có thể mời cô cơm tối không » Đăng Khôi gọi qua
người đứng bên ngoài, rồi vội vàng xuống xe, cầm theo dù chạy
đến chổ nó.
Minh Anh bật cười phì ra, tâm trạng cũng
chính thức trở về ban đầu, tay ngoắc người bên trong chiếc xe
oto « Em chưa lãnh lương đâu »
Một tay cầm dù, một tay che lấy mặt « Minh Anh, anh cũng là một giám đốc đó »
« Đâu ai biết được, chia tay còn đòi quà được mà »
« Em » Đăng Khôi cứng họng.
Mặt anh đỏ cả lên, Minh Anh cười tủm tỉm khoát vào cánh tay anh kéo đi « Đi thôi, ăn gì nhỉ ? gà nhé »
Giây phút ấy cả thế giới như đọng lại, gương mặt đỏ rần che đi hai má hây hây ửng hồng của Đăng Khôi, đây là lần đầu tiên Minh Anh
thân mật gần gủi với anh như thế này. Một cảm giác thật tuyệt đang chạy loạn xạ các dây thần kinh.
« Không ăn kiên à ? » Đăng Khôi vui vẻ đáp.
« Hôm nay anh khao mà, muốn kiên cũng không nhẫn tâm hành hạ dạ dày mình đâu » nó bĩu môi cười tươi…
« Hên quá, anh mới lãnh lương. Thật là vinh hạnh »
« Tất nhiên, đâu phải ai muốn ăn tối với em liền ăn được »
« Minh Anh, em chảnh quá rồi đấy »
« có sao »
Cả hai người trêu đùa nhau nô nức trong tiếng cười, có ai phát
hiện rằng lâu rồi nó không cười vui vẻ như lúc này…
« Nhìn em xem khác gì đứa trẻ » Đăng Khôi cười nói, tay vén sợi tóc rớt ngang mắt Minh Anh sang một bên.
« Vậy một đứa trẻ sẽ được anh mời đi ăn mãi đúng không, ha ha.
Mà Bộ nhìn em già lắm sao » nó dừng tay, trề môi liếc Đăng
Khôi.
« Không già, nhưng lạ mắt đến nay anh nhìn vẫn không quen »
« như thế nào mới quen » nó chống cầm, mặt nghiêm túc hỏi.
« phải bự như này nè » Đăng Khôi vừa nói, tay dang rộng khoảng chừng nửa mét trêu nó.
« Anh đó coi chừng xiên nĩa vào người anh » nó đưa chiếc nĩa lên chỉa về phía Đăng Khôi đầy sự ham dọa.
Đăng Khôi xua lia lịa, miệng không ngừng van xin « không dám, không dám »
Cả hai cứ thế nô nức trong tiếng cười…
Tại sân sau biệt thự khá lớn, hôm nay đột ngột ba Quỳnh đến tìm
lão Trương đàm trà khiến ông ta có đôi chút bất ngờ. Vẫn khách sáo mà đón khách, cả hai ban đầu qua loa nói vài chuyện, rồi
lão Trương chợt hỏi khi thấy ba Quỳnh đột nhiên thở dài mệt
mỏi.
« Ông có chuyện gì sao ? tôi nghe nói
công ty đang gặp chút khó khăn hay là muốn tôi giúp gì » lão
Trương vào thẳng vấn đề.
« Lão giúp được
tôi sao, bạn bè lâu ngày tôi qua thăm ông chứ không phải đến nhờ
vả ông » ba Quỳnh khàn giọng, vẻ mặt rất chân thực.
« thật quý hóa , ông thật có lòng. Được rồi, tâm sự tôi nghe
thử xem nào bạn già » lão Trương nhấp ngụm trà gật gù nhận
thành ý từ ba Quỳnh.
« Thật ra chuyện này tôi chạy đi một vòng là sẽ xong ngay, có điều…haizz » nói đến
đây ba Quỳnh nét mặt trầm ngâm, đầy mâu thuẫn « Chả hiểu sao,
PARKSON lại cho người cố ý gây khó dễ, tôi có muốn chạy cũng
chạy được »
« Liên quan đến PARKSON, công ty
ông và bên đó liên can gì mà phải chèn ép ông. Tôi nói, ông
thật vô lí đấy lão Phạm à » lão Trương ngoắc tay phủi đi,
trước điều vô lí này.
« Chuyện này cũng
trách con bé nhà tôi, đắc tội với con bé Minh Anh giám đốc bên
ấy. Mà cũng thật quá đáng, rỏ ràng con bé nhà tôi với cậu
Đăng Khôi đã yêu thương nhau từ nhỏ, đùng phát cô ta xuất hiện
không những phá hoại tình cảm giữa bọn nhỏ còn cố ý hủy
hoại sự nghiệp của con bé, ông nói xem cục tức này tôi nuốt
làm sao trôi »
« Sao có thể, tôi thấy cô ấy xuất chúng hơn người, có cần làm thế để bôi nhọ thanh danh
của mình. Chắc ông hiểu lầm đấy thôi, tôi thấy cô Minh Anh đấy
rất được » lão Trương vội nêu nhận xét của mình.
Lão mông lung nghĩ lại tối hôm sự kiện, có một cô người mẫu đến
quấy rồi trước cửa PARKSON bộ dạng không ra gì, ấy chính là
con gái lão Phạm hay sao. Lúc ấy ông quan sát vẻ mặt Minh Anh
có vẻ rất giận dự, vô tình thì ra là tranh dành chuyện tình
cảm, quả nhiên người có tài, có thể ép người ta đến đường
cùng thành ra bộ dạng như vậy.
Nhìn sang sắc
mặt của lão Trương có vẻ vẫn chưa tin, hơn nữa đây là việc gia
đình ba Quỳnh nên ông nghĩ rằng lão Trương chẳng mấy làm thú
vị.Trong đầu ma mãnh suất hiện ý nghĩ không mấy tốt lành :
« Mà nghĩ cũng kì lạ, cô ta với Hoàng Long chẳng phải tình
cảm rất mặn mà sao » ba Quỳnh giả vờ suy tư, mắt liếc xem
trạng thái lão Trương.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sắc mặt lão có chút thay đổi, bằng cách tách trà lên tới cửa
miệng rồi lại đặt xuống bàn có vẻ chăm chú nghe theo lời nói.
« Hai đứa nó có quan hệ yêu đương mà, tôi
nhớ không nhầm thì yêu nhau cũng được bảy tám năm rồi đấy. Vậy mà cô ta còn cố ý tranh dành với Ngọc Quỳnh làm gì , chẳng
lẽ có ý muốn bắt cá hai tay sao, nghĩ mãi tôi cũng chẳng nghĩ không ra »
« cái gì, Hoàng Long và cô gái Minh Anh đó, hai người có quan hệ yêu đương » lão Trương,khẩn trương hỏi.
« Ừ, cô ta thậm chí còn ở chung với Hoàng Long mấy năm. À phải
rồi, gia đình ông với bên đó tôi nhớ có hợp tác làm ăn mà
đúng không ? còn Thiên Nghi nữa, phải rồi chẳng phải hai gia
đình ông đang bàn chuyện đám nhỏ sao » ba Quỳnh ra vẻ ngạc
nhiên, nhìn trừng trừng vào lão Trương như vẻ ngạc nhiên.
« Chuyện này… ông nói là thật sao ? » Lão Trương gằng giọng hỏi.
Ba Quỳnh cười thầm trong bụng, cuối cùng chiêu trò khích tướng
của ông ta cũng có chút tác động. Giờ thì hay rồi cứ giả bộ
làm tịch rồi đứng trong tối xem diễn biến xảy ra, các bên đấu
đá lẫn nhau , tự sinh tự diệt còn về phần ông cứ ung dung ngồi mát ăn bát vàng.
« Tôi nhớ nhầm rồi… không có không có » ba Quỳnh làm bộ ấp úng.
« Nói…ông nói ngay cho tôi » lão Trương quát lớn.
Không co kéo thêm thời gian, ba Quỳnh cười an ủi bảo lão Trương bình
tĩnh lại. Bắt đầu ngồi thuật lại những câu chuyện ông ta biết
và không biết thêu dệt nên câu chuyện hoang đường…
« Đấy con bé Minh Anh đấy, được Hoàng Long bao nuôi ra nước ngoài học thành tài rồi quay về đây ỷ thế ỷ quyền lên mặt. Chắc
nó quên năm xưa, nó được con gái nhà tôi cưu mang thế nào. Mà
chuyện ấy coi như bỏ qua đi, tôi cứ nghĩ đến Ngọc Quỳnh mà
thấy sót, sự nghiệp tình cảm của nó đều bị cô ta âm mưu chiếm đoạt tất cả, giờ nó không khác gì một kẻ phế nhân, suốt
ngày làm bạn với rượu chẳng buồn đi ra ngoài, cái cô Minh Anh
đó không còn tình cũng phải còn chút nghĩa cũ khi trước Ngọc
Quỳnh đối với nó thế nào. »
Ba Quỳnh buồn bả, bùi ngùi kể lể « Tôi đây càng bức xúc hơn, khi biết
chuyện bé nhà ông. Cô ta có Đăng Khôi không đủ, còn phô trương
tình cảm của mình và Hoàng Long nữa cơ chứ, ông xem vậy cô ta
xem con gái ông ra gì là cỏ ven đường muốn dậm lúc nào thì
dậm »
« rầm » lão Trương đánh mạnh xuống mặt bàn một tiếng rõ to.
« Người ta nói chẳng sai, càng đẹp càng thâm sâu. Bề ngoài cô ta
quả nhiên đã giỏi dang che dấu nội tâm. Tôi cứ tưởng cô ta là
một nhân tài xuất chúng, thật không ngờ được một bụng dao gâm.
Hừ, thật không biết tốt xấu muốn tranh dành với con gái tôi ?
cô ta không biết vị trí mình đặt ở đâu hay sao, chỉ là một
loại con trùng »
« Phải phải, thật tiết
cho Hoàng Long bị cô ta che mờ mắt, không biết phải trái. Haizz » ba Quỳnh ra vẻ cảm thông.
« Thảo nào thằng bé hết lần này đến lần khác do dự việc đính hôn với Thiên Nghi.
Thì ra là nguyên do này » lão Trương nhíu mày, mệt nhọc.
« Được rồi, ông yên tâm cô ta sẽ không có cơ hội nào quấy rầy
ông và con gái ông thêm nữa. Cô Minh Anh ấy đừng hòng một tay che trời, tôi sẽ chẳng để cô ta được như ý nguyện, đụng vào con
gái tôi ? cô ta thật là dại dột. Hừ » ánh mắt lão Trương hằng
lên một sự kiên định nhất định.
Giờ thì vui
rồi, ba Quỳnh đã đạt được mục đích, uống ngụm trà mà khóe
môi nhếch lên sự hài lòng rõ rệt. Lần này thì vui, bên này
đánh bên kia không gì vui bằng, đằng nào thì ông ta cũng muốn
nhổ cái gai lão Trương này, lão tính đến đâu cũng không tính
toán ra được PARKSON có vũ thị chống lưng, ông ta có dây vào
thì khó mà có đường lui, khi hết quyền hết lực dĩ nhiên Hoàng Long cũng sẽ tận dụng cơ hội mà trở mặt. Đến lúc đó, ông ta
sẽ dành một buổi đàm trà đáp lại tâm chân tình này cho lão
Trương…
---
Ngoại Truyện Hoàng Long
Ngoại truyện 1.
Đang định bụng bước vào sảnh lớn, linh tính thế nào đôi đồng tử
anh lướt một vòng liền thấy tầm ngắm của nó có cả ba anh
đứng cạnh, môi cong một đường anh bước lại. Cũng là lúc nó
buồn bã xoay lưng bước đi, tưởng chừng như ổn thỏa nhưng làm sao che dấu được đôi mắt anh.
Tấm lưng buồn bã
bước đi đó, làm trái tim anh đau gấp ngàn lần. Lặng im là thứ
Minh Anh muốn lúc này, anh cũng chỉ biết âm thầm lén đi theo sau với một khoảng cách không để nó phát hiện. Nút cầu than chỉ
cần ấn nhẹ là xong vậy mà Minh Anh của anh phải đưa tay ấn
nhiều lần mới nhấn chính xác hướng mũi tên tròn đó.
Hành lang tầng 4 không một ánh đèn, bóng tối bao phủ ảm đạm cũng
như bóng thân gầy lẽ loi của nó lúc này, không biết bao lần nó dẫm phải đuôi váy mà mém tí nữa vấp ngã, có lần vấp ngã
thật sự, anh phải dặn lòng lắm mới đứng dương mắt nhìn theo
mà xót xa xé lòng.
Từ khoảng cách đến
cửa phòng làm việc hàng ngày chưa tới năm mét ấy thế, mà Minh Anh ngỡ như nó xa đến năm dặm đường thật lâu sau đôi tay gầy
của nó mới bấm được chốt cửa mở ra.
Minh Anh
bên trong ngay cả đèn cũng chẳng buồn bật, thật may ánh trăng
soi sáng bóng dáng nó đang ẩn nắp dưới gầm bàn lấy tay che
miệng mà đổ lệ. Giây phút đó anh hận mình không thể tự đánh
chính bản thân, đôi chân chung thủy ghì chặt một chổ không nhích đi được, đôi tay nằm thành quyền áp lên ô kính bất lực dương
mất nhìn người con gái anh yêu nhất đang đau tạt dạ trong đêm «
Minh Anh » miệng anh khó khăn bật lên được hai chữ lí nhí.
Anh đứng đấy chung thủy chôn chân, dương mắt nhìn cho đến khi trông thấy
Zen vào phòng mới lạnh lẽo, gượng người cố gắng rời khỏi.
Ngoại Truyện 2 .
Ba mươi phút trước, đôi tay đang mãi bận với những trang giấy A4
xếp chồng, Hoàng Long cử động cổ tay vơi đi chút mỏi, đồng
thời anh cũng rời mắt khỏi, nhìn trời bên ngoài lắc rắc đổ
mưa. Tay vội tìm điện thoại, nhấn vào cái tên « Heo mập » mà
bấm vội…
Một lần, hai lần mấy đều bận, trời
lại dông có chớp anh nhớ« Minh Anh của anh rất sợ sấm sét »
không có thời gian để suy nghĩ, anh lập tức lái xe rời khỏi nơi làm việc.
Lúc vừa đến nơi, mưa cũng lách tách rơi xuống, anh cười mĩm « thật may, cơn mưa kéo đến nhưng sấm
không kéo theo »
Môi mĩm cười, đôi tay Minh
Anh đang để mưa rơi làm ướt bàn tay trắng nõn của mình. Hình
ảnh này cũng giống như một ngày mưa phùn năm đó bên ô cửa sổ,
Minh Anh trong vòng tay anh cười hạnh phúc giống như lúc này.
Hoàng Long kéo khóa xe, tay cầm dù định bước xuống nhưng rồi lại thu tay về, khi trông thấy nó vẫy tay, cười rất tươi, rất tươi nhìn chiếc vào chiếc xe trước mặt còn ngoắc tay ám hiệu « lại đây »
Lòng bồn chồn khó chịu, nếu là một tên nào gạ gẫm anh muốn chạy lại mà chọi thẳng cú đấm vào mặt
tên đó, nhưng không ! thật chất anh lại buồn bã khó tả khi thấy người cầm dù tiến đến chổ nó chính là Đăng Khôi. Cả thân ảnh chùng mình ngồi bên trong, không thể làm gì hơn ngoài việc dõi theo hai người.
Minh Anh cười rất tươi như
đứa trẻ lâu rồi anh chưa thấy nó cười như vậy, một cảm giác
ấm áp thoải mái đang hiện rỏ trên gương mặt. Chẳng mấy chốc
chiếc xe đen đó lăn bánh đi, chẳng hiểu sao anh cũng từ từ bám
đuôi theo sau…
Họ cùng nhau đi vào tiệm Gà KFC,
anh vẫn chỉ núp mình trong chiếc xe mà nhìn vào vị trí hai
người họ. Minh Anh có vẻ cười nói rất nhiều, phải rồi Minh Anh thích ăn gà nhất mà, rồi giây phút Minh Anh cẩn thận lấy khăn
giấy lau cho Đăng Khôi càng khiến lòng ngực anh đau tưng tức, tay
nắm quyền mà đánh vào vô lăng tiếng còi kêu in ỏi.
Xem đến đây là đủ, chỉ sợ kéo dài vài phút nữa anh sẽ xông
thẳng vào mà nện cho Đăng Khôi vài đấm, tiện tay vứt luôn cây
dù ra bên ngoài bực tức rời đi.
Nhưng anh cũng
đâu biết rằng, những năm tháng ở bên nước Anh xa xôi, những ngày mưa dông và sấm chớp đùng đùng như thế xảy ra rất thường
xuyên. Minh Anh đã không dưới mười lần ngồi một gốc trong phòng, ôm tấm ảnh của anh người mà vừa sợ vừa khóc như đứa trẻ.
Có một lần trời bão, kéo theo sấm chớp nổ vang trên bầu trời như thế, Minh Anh không một chút đồ bảo hộ để toàn thân ướt đẫm
đi dưới cơn mưa vừa sợ sệt khóc trong đêm không ai nghe thấy.
Cũng có khi, một lần mặt cho trời mưa bão bùng, sấm đánh như cặn
kề bên cạnh, Minh Anh chỉ biết ôm đầu chạy và chạy dưới cách
đồng trải dài bất tận mong sao cho kịp đến chổ mái hiêncách
đó không xa, nhưng vào lúc đó cảm giác như cách nó hàng vạn
dặm.
Cứ thế lần này lần khác cho đến nay, anh
biết không ? nó không sợ tiếng sấm nữa, nó chỉ còn sợ tiếng
lòng của chính mình mà thôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...