Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Khoang tàu điện ngầm vắng bóng người, họ tìm chỗ gần cửa rồi ngồi xuống. Ban nãy khi đi đường còn trò chuyện ríu rít, vậy mà bây giờ lại chẳng biết nói gì. Vì phải lần lượt lên tàu nên họ cũng không khoác tay nhau nữa. Ánh đèn trắng xanh phả lên gương mặt hai người. Trong khoang tàu khép kín, thứ ánh sáng ấy khiến người ta có ảo giác thời gian như ngưng đọng.

Lạc Chỉ chưa bao giờ ghét bỏ sự yên lặng, cũng không để nó tự động trở thành biểu hiện của sự bối rối, thờ ơ hay phản kháng. Nhưng yên lặng hòa hợp không phải là sở trường của Hứa Nhật Thanh. Lạc Chỉ nhìn ra vẻ bứt rứt không yên của Hứa Nhật Thanh từ cánh cửa kính đối diện, cô ấy liên tục đưa tay nghịch những sợi tóc mái đen nhánh rủ trước trán như rèm ngọc, tách ra rồi khép lại, tách ra rồi khép lại...

“Hôm nay ít người nhỉ?” Cuối cùng Hứa Nhật Thanh mở lời trước.

“Phải.” Lạc Chỉ gật đầu. Cô cũng muốn tìm chuyện gì đó để nói, ít nhất là để giảm bớt căng thẳng cho cô gái ngồi kế bên, nhưng cô nghĩ mãi vẫn đành bất lực, “Ít... người thật.”

Nói xong cô bỗng cảm thấy áy náy.

Đoàn tàu lại lăn bánh, tiếng gió thổi từ hai bên hành lang ùa vào trong, hai người không ai lên tiếng nữa.

Công viên Địa Đàn khiến Lạc Chỉ hơi thất vọng. Dòng người qua lại tấp nập, những tấm băng-rôn màu hồng phấn, xanh nhạt được kéo căng giữa những hàng cây bên đường. Chủ các sạp hàng thờ ơ ngồi trên ghế, phụ nữ vừa bán mực nướng, bánh nướng và trà đá, vừa quay người chửi mắng đám con nít đang chạy nô đùa phía sau, chiếc khăn hoa lá chúng buộc trên đầu làm tôn lên những tấm băng-rôn treo phía sau... Lạc Chỉ đưa chân đá chiếc túi ni-lông màu vàng trên mặt đất. Khung cảnh này khiến cô chẳng biết phải làm gì.

Vì ngưỡng mộ tiếng tăm của địa danh này nên cô mới lặn lội đường xa đến, nhưng khung cảnh nơi đây không giống với vẻ tiêu điều âm u mà Sử Thiết Sinh miêu tả. Trên các bức tường bao quanh không có tuyết đọng, bầu trời không có ánh chiều tà, quả thực không có gì đáng để bùi ngùi xúc động.

Cô không bắt được thời cơ tốt. Dù là chuyện gì, cô cũng chậm một nhịp và luôn bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp nhất.

Ít nhất Sử Thiết Sinh đã nắm bắt được, cô nghĩ, khoảng thời gian tươi đẹp ấy để lại cho một người như thế là đủ rồi. Dù sao cô không cần, cũng sẽ không hiểu được.

Lạc Chỉ càng lúc càng tin rằng, sau này khi gặp gỡ những người không thân quen, nhất định phải chọn nơi ồn ào sầm uất, để bầu không khí náo nhiệt xung quanh che lấp sự tẻ nhạt của bản thân, vậy sẽ tốt cho đôi bên. Hai người họ chen chúc qua dòng người tấp nập, để tránh lạc mất nhau, họ không ngừng bảo đối phương phải theo sát, chốc chốc lại hỏi xem người kia có hứng thú với loại sách gì... Hứa Nhật Thanh nắm chặt tay Lạc Chỉ một cách tự nhiên. Hai người đều không đeo găng, tay cô ấy cũng không ấm hơn tay Lạc Chỉ là mấy.

“Mình toàn quên đeo găng tay thôi. Cậu cũng vậy à?” Cô ấy ngoảnh đầu cười với Lạc Chỉ. Lạc Chỉ đang định đáp lời thì thấy nụ cười trên môi Hứa Nhật Thanh nhạt dần, sau đó cúi đầu rồi ngoảnh đi. Lạc Chỉ có chút bối rối. Hai người loạng choạng đi ngược dòng người hồi lâu cô mới nhớ ra cuộc trò chuyện của Trương Minh Thụy với họ về găng tay trước sạp báo hôm ấy.

Cho dù Trương Minh Thụy đã nhanh trí hóa giải bầu không khí ngượng ngùng, nhưng con gái thường rất nhạy cảm và tinh tế. Sao Hứa Nhật Thanh lại không hiểu chứ?

Hai bàn tay lạnh cóng đan chặt vào nhau, có lẽ dù nắm mãi cũng khó mà ấm lên được.

Hứa Nhật Thanh mua một đống sách tham khảo về chuyên ngành Luật, bỏ đầy ba-lô, tay còn xách thêm một chiếc túi ni-lông nặng. Lạc Chỉ lòng vòng cả ngày trời cũng chỉ mua được một quyển “Danh ngôn của chủ tịch Mao“.

“Mua cái này làm gì?” Hứa Nhật Thanh đặt túi xuống đất, khẽ bóp tay trái bị lằn vết đỏ, sáp lại gần hỏi cô.

“Mình cũng không biết vì sao lại mua nữa.” Lạc Chỉ nhẹ nhàng lật từng trang sách, cô sợ mạnh tay quá sẽ làm rách quyển sách cũ đã ngả vàng này, “Có lẽ vì nó đủ cũ rồi. Mình hiếm khi mua sách cũ.”

Đây đúng là một quyển sách cũ kĩ, lớp bìa ngoài cùng đã mờ gần hết, chỉ còn lại trang tiêu đề bên trong. Trang nào cũng có bút tích của chủ nhân cuốn sách, màu chì đỏ hoặc xanh, nắn nót cẩn thận y như học sinh tiểu học. Mỗi trang sách đều có thêm chữ “Lâm Bưu” được gạch chéo thật mạnh bằng bút đen.

“Mình thấy quyển sách này có sức hấp dẫn lạ lùng, chưa biết chừng đêm nào đó, linh hồn của người chủ cũ lại đi vào trong mơ và tán gẫu với mình.”


Hứa Nhật Thanh cười phá lên. Ngay cả những lúc thế này cô ấy vẫn rất xinh đẹp, “Đầu óc cậu nghĩ vớ vẩn gì thế. Mình còn tưởng cậu sẽ mua rất nhiều sách kia, nghe nói cậu rất thích đọc sách mà.”

“Ừ.” Lạc Chỉ gật đầu, “Nhưng mình vẫn thích đọc sách mới hơn.”

Cô lại nhớ đến lúc Thịnh Hoài Nam dùng kiến thức nửa vời về tâm lý học của anh để phân tích tâm trạng thiếu nữ của cô.

Lạc Chỉ cố gắng xua đi suy nghĩ cứ quẩn quanh mãi trong đầu. Cô cúi đầu nhìn ba-lô và chiếc túi ni-lông to đùng của Hứa Nhật Thanh, tự nguyện “dâng” ba-lô của mình ra, “Nào, san bớt một nửa sách của cậu sang đây, mình cầm giúp cậu.”

Hứa Nhật Thanh ngại ngùng cười nói, “Được thôi.”

Lúc ra khỏi công viên đã là ba rưỡi chiều. Buổi trưa họ chưa ăn gì, sau khi lượn khắp các ngõ ngách thì đứng ngẩn giữa phố với đống túi to nặng.

“Đói quá.” Lạc Chỉ xoa bụng.

“Về trường ăn hay là tìm quán nào gần đây?” Hứa Nhật Thanh vừa mở miệng như sực nhớ ra điều gì, vỗ tay một cái, “Đúng rồi, mình đột nhiên nhớ, hình như gần đây có tiệm Tam Nguyên Mai Viên đấy. Mình muốn ăn chè đậu hũ hạnh nhân.”

Lạc Chỉ ngơ ngác gật đầu, “Được, cậu dẫn đường đi.”

Trời dần tối, không gian ngả một màu xám ngắt. Mùa đông quạnh quẽ của Bắc Kinh luôn khiến cô nhớ đến những tháng năm thơ ấu cùng mẹ đi khắp nơi kiếm sống. Mỗi khi mặt trời lặn hẳn, cô sẽ thấy lòng mình lạnh lẽo, một cảm giác bi thương đến muốn khóc nhưng lại không khóc nổi lan ra khắp cơ thể, mãi cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống mới biến mất. Cho dù lúc đó vẫn còn nhỏ, và đến tận bây giờ cô vẫn không thể lý giải cảm giác vừa mong ngóng vừa sợ hãi khi hoàng hôn đến, nhưng nó cứ luôn ở đó, chưa bao giờ rời khỏi. “Sao thế?” Hứa Nhật Thanh dừng lại, nhìn Lạc Chỉ đang ngẩn người.

“Không sao.” Lạc Chỉ mỉm cười, đi lên sánh vai với cô ấy.

Có vẻ như Hứa Nhật Thanh bị mắc chứng mù đường nặng. Họ đi lòng vòng, thở hồng hộc như công nhân kéo bao xi măng, mãi cho đến khi tới ngã tư đường mới thấy được tấm biển hai màu đỏ vàng xen kẽ.

“Này, tấm biển đó có hai màu đỏ vàng xen kẽ đúng không?” Hứa Nhật Thanh hưng phấn chỉ về phía trước.

“McDonald's à?”

Hứa Nhật Thanh đưa tay phải lên ghì cổ Lạc Chỉ, “Cứ thế này thì cơ nghiệp truyền thống của Trung Quốc chúng ta sẽ bị mấy người các cậu ép đến đường diệt vong mất.”

Lạc Chỉ nghiêm mặt gật đầu.

Hứa Nhật Thanh ăn được một nửa thì đặt bát xuống.

“No rồi à?” Lạc Chỉ hỏi.


“Không ngon như tưởng tượng. Không ăn nữa.” Cô ấy hơi bĩu môi, xinh đẹp và kiêu ngạo hệt như những nàng tiểu thư trong phim thần tượng. Lạc Chỉ nheo mắt nhìn, cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ, vì mọi đường nét, mọi góc độ đều đẹp. Không đẹp đến mức khiến người ta ngây ngất, nhưng thực sự rất thu hút.

Vì vậy cô cũng gật đầu, “Thật ra Địa Đàn cũng không giống tưởng tượng của mình...” Cô suy nghĩ một lúc vẫn không tìm được từ thích hợp để hình dung, cuối cùng chỉ có thể dùng cách diễn tả đơn giản nhất “Không tốt như mình tưởng tượng.”

Hứa Nhật Thanh vô cùng kinh ngạc, “Thế cậu nghĩ Địa Đàn thế nào?”

Lạc Chỉ không biết nói sao, chỉ cúi đầu cười trong yên lặng.

“Sao cậu lại là người thế này nhỉ?”

Lạc Chỉ nghe vậy, hoang mang ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt. Đối phương đang chống tay vào cằm nhìn cô, trên mặt cũng có biểu cảm dò hỏi và khó hiểu.

“Mình... là người thế nào?”

Hứa Nhật Thanh lắc đầu, “Cậu khác hẳn so với lần trước chúng ta gặp riêng nhau.”

“Lần trước chúng ta gặp riêng nhau...” Lần đó Trương Minh Thụy nhờ cô đóng vai ác, nhưng cũng đồng thời là một người thấu hiểu. Tuy nhiên dù cố hồi tưởng thế nào thì ký ức vẫn chỉ là một khoảng mơ hồ. Cô không thể nhớ nổi rốt cuộc hai người họ đã nói những gì.

Cuộc gặp có toan tính đó khiến mọi biểu hiện của cô đều khác thường. Chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đã để lại cho Hứa Nhật Thanh ấn tượng thế nào.

“Thực ra hôm đó ôn tập cùng Trương Minh Thụy, mình đã cảm thấy cậu không giống với tưởng tượng của mình. Hôm nay gặp lại càng thấy khác.”

Lạc Chỉ đưa tay lau trán, quệt vào một lớp mồ hôi. Cô không biết phải trả lời Hứa Nhật Thanh ra sao nên bầu không khí lại một lần nữa trầm xuống. Thực ra trong lòng cô hơi khó chịu. Biết rõ đối phương đang cố gắng nói những lời chân thành, bản thân mình cũng muốn hưởng ứng nhưng lại không biết cụ thể phải làm thế nào. Trên đường đi họ vẫn vui vẻ cười đùa, khi nói đến một quyển sách nào đó cũng sẽ hăng hái thảo luận. nhưng trọng tâm câu chuyện hiện giờ như một chuỗi ngọc đứt, những viên ngọc đang rơi đầy xung quanh, thỉnh thoảng nhặt được một viên, cảm thấy rất sáng rất đẹp, nhưng đồng thời cũng cô độc vô cùng. Họ bị thiếu mất cái gọi là tình cảm khi ở bên nhau lâu ngày. Sở thích có điểm chung, nhưng ở giữa luôn tồn tại hai người con trai mà họ đã cố gắng bỏ qua nhưng không được. Đó cũng là lý do khiến bầu không khí đôi lúc trở nên trầm mặc và tẻ nhạt. Nhưng Hứa Nhật Thanh vẫn không ngừng cố gắng tìm một sợi dây liên kết nối liền hai người.

Lạc Chỉ rất thích sự trong sáng trong tính cách của cô gái này. Cô ấy luôn rất tự nhiên, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, sau này dù có quay đầu nhìn lại cũng sẽ không cảm thấy nuối tiếc hay hổ thẹn với bản thân.

Tốt thật. Tiếc là không ai biết quý trọng cô ấy, còn bản thân cô lại càng không có tư cách tiếc hận thay người ta.

“Mình có món đồ này, nhờ cậu chuyển cho Trương Minh Thụy giúp.” Hứa Nhật Thanh lấy tất cả sách trong túi ra để lên bản, cuối cùng lôi ra một chiếc túi in nhãn NIKE.

“Ngày trước, hồi mình còn suy nghĩ linh tinh, cậu ấy từng mắng mình một trận rất dữ. Cậu ấy bị sự ngu ngốc của mình làm cho giận đến mức chỉ muốn phủi tay áo bỏ đi, nhưng đi được mấy bước lại sợ mình cảm lạnh, cuối cùng vẫn quay lại ném áo khoác lên người mình. Về sau hai đứa làm hòa, lại một lần nữa làm bạn, mình vẫn luôn muốn trả áo cho cậu ấy, nhưng cũng sợ hành động này sẽ khiến cậu ấy nhớ đến khoảng thời gian khó xử kia, cho nên tới giờ vẫn chưa trả được.”

Lạc Chỉ nhận lấy chiếc túi, “Mình biết rồi.”

Hứa Nhật Thanh bật cười, “Ở cạnh cậu thoải mái thật. Cậu rất ghét người khác nói lung tung phải không? Mình nhớ lần đầu tiên gặp ở quán cà phê, cậu rất giỏi ăn nói, câu nào cũng rõ ràng rành mạch, nhưng sau này gặp lại cậu nói ít hơn rất nhiều.”


Lạc Chỉ cười, “Thực ra mình không thích nói nhiều. Lần đầu gặp cậu là đúng lúc tâm trạng mình không ổn lắm nên mới như vậy.”

Hứa Nhật Thanh đưa mắt nhìn vào màn đêm tối như mực, khẽ nói, “Tâm trạng mình luôn luôn không ổn.”

“Cậu vui là được rồi.”

“Nhưng mình cũng không vui.”

“Rất ít người sống vui vẻ. Cậu cũng không phải chịu quá nhiều uất ức.”

Hứa Nhật Thanh nghe vậy thì cười rạng rỡ. Trong lòng Lạc Chỉ thầm cảm thán, nụ cười như vậy, có ai nhìn mà không cảm thấy dễ chịu?

“Cậu xem, lại nữa rồi. Thực ra mồm miệng cậu sắc sảo lắm.”

“Mình coi như ý cậu là mình rất khéo ăn nói.” Lạc Chỉ cười bất đắc dĩ.

Hứa Nhật Thanh nhếch môi, hơi nhướng mày tinh nghịch, tay trái liên tục dùng muỗng nghiền tào phớ hạnh nhân đã nát vụn trong bát, im lặng một hồi rồi nói, “Trương Minh Thụy tốt lắm.”

Lạc Chỉ gật đầu.

“Mình nghĩ mình không có gì để hổ thẹn với những lời khuyên răn trước kia của cậu ấy. Lúc Thịnh Hoài Nam từ chối mình, mình quả thật không thể cho qua. Nhưng lúc thi cuối kỳ Trương Minh Thụy cũng từ chối mình, mình nghe lời khuyên của cậu ấy, lần này từ bỏ rất dứt khoát.” Lời kể thoải mái nhẹ nhàng biết bao. Lạc Chỉ thầm khen ngợi trong lòng.

Ánh đèn đêm rực rỡ vừa lên, Hứa Nhật Thanh như hóa thân vào màn độc thoại trên sân khấu, không cần Lạc Chỉ đáp lại, chỉ một mình nói liên tục.

“Mình cũng không rõ liệu có phải cậu đã biết chuyện xích mích giữa mình với Trương Minh Thụy không. Cậu chẳng hỏi gì, cứ như thể đã biết tất cả, khiến mình có cảm giác chột dạ. Nhưng thật ra mọi chuyện mình làm đều rất công khai, cho nên luôn cảm thấy người khác hẳn là biết rõ về mọi chuyện xấu của mình.”

Lạc Chỉ cúi đầu mỉm cười. Đây đâu phải chuyện xấu? Có thể thoải mái phơi bày nỗi buồn, dẫu có đau đến đâu rồi cũng sẽ ổn. Phải biết rằng, trên đời này có bao nhiêu người có nỗi khổ nhưng không thể nói?

“Ôi, dù sao năm nay cũng bị thất tình những hai lần. Quá tam ba bận, còn thất tình lần nữa chữ 'Hứa' trong tên mình sẽ viết ngược.”

Phát biểu rất hùng hồn, nhưng ngay sau đó giọng của Hứa Nhật Thanh lại mềm hẳn đi, “Mình vẫn luôn cho rằng mình rất tốt. Rất nhiều người khác cũng nghĩ thế. Nhưng vì sao mình thích hai người, cả hai người đều không được? Cậu biết không, trước đây khi mình thích Thịnh Hoài Nam đã từng giận dỗi với Trương Minh Thụy, nói với cậu ấy là mình thích thất tình đấy, không liên quan gì đến cậu, bảo cậu ấy mau tránh xa mình ra. Lúc đó cậu ấy cũng không chịu thua, còn nói, tất nhiên là chẳng liên quan gì, mình tự làm thì tự chịu. Cuối cùng thành thật. Mình đúng là tự làm tự chịu. Mà Trương Minh Thụy lại thích người khác nhanh như thế...”

“Lúc đó mình đã nghĩ, những vai nam phụ một lòng si tình chờ đợi nữ chính trong tiểu thuyết đều là hư cấu, đều là lừa gạt những kẻ ăn trong bát còn nhìn trong nồi như mình. Những kẻ luôn cho rằng cứ dũng cảm xông đến chỗ chiếc nồi, cho dù thất bại thì vẫn còn một bát cháo trong tay.”

“Thực ra đều là do mình tự tin thái quá.”

Đôi mắt trong veo của Hứa Nhật Thanh đón lấy ánh đèn đường màu cam bên ngoài cửa sổ và ánh đèn màu trên chiếc biển hiệu, trở nên lung linh rạng ngời.

Lạc Chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy.

“Lạc Chỉ, Trương Minh Thụy thích cậu.” Cô ấy nói. Lạc Chỉ bình thản nhìn Hứa Nhật Thanh, không gật đầu cũng không lắc đầu, không ngạc nhiên mà cũng chẳng tỏ ra thấu suốt, chỉ thuần một vẻ không bận tâm. Hai người nhìn nhau một lúc, rồi Hứa Nhật Thanh ngoảnh đi trước. Ngồi một lúc sau vẫn không nói chuyện, Lạc Chỉ lên tiếng, “Mình ăn xong rồi. Đi thôi.”


Khi ngọn đèn yếu ớt trên trần tàu lay động, Hứa Nhật Thanh bên cạnh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô ấy tựa đầu vào vai Lạc Chỉ, để lộ ra một bên gò má hồng rất đẹp.

Trước cửa ký túc của Hứa Nhật Thanh, Lạc Chỉ lấy quyển “Danh ngôn của chủ tịch Mao” ra rồi đưa cả túi nilon sách cho Hứa Nhật Thanh, nói, “Gặp sau nhé.”

“Ừ.”

Lúc Lạc Chỉ đi còn nghe được câu hỏi của Hứa Nhật Thanh từ sau lưng, “Lạc Chỉ, cậu nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn tốt không?”

Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi lại, “Cậu có nhiều bạn lắm à?”

Hứa Nhật Thanh gật mạnh đầu, đưa ra một câu trả lời tương xứng với nụ cười rạng ngời của cô ấy, “Tất nhiên.”

Cho nên thiếu mình cũng chẳng sao. Lạc Chỉ yên tâm gật đầu nói, “Mình nghĩ chúng ta rất khó mà làm bạn. Mặc dù mình rất thích cậu. Thật đấy.”

Cô nghĩ, rốt cuộc cũng có thể nói một câu thẳng thắn với Hứa Nhật Thanh.

Hứa Nhật Thanh hơi sửng sốt. Cô không ngờ đối phương không nhiệt tình trả lời rằng “Tất nhiên, hiện giờ chúng ta đã là bạn rồi đấy thôi?” như số đông người khác. Có chút không cam lòng, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy vui vì được nghe một câu nói thật.

“Cậu thích mình là tốt rồi. Ít nhất còn có người thích mình.” Cô cười hào phóng, “Nói thật nhé Lạc Chỉ, gần đây mình mới nhận ra, nếu mình có thể đối tốt một chút với những người yêu thương mình, rồi tránh xa những kẻ ghét mình, không bao giờ phải cố gắng đi lấy lòng hay giải thích, vậy có lẽ mình sẽ có được nhiều hơn đấy nhỉ?”

Cô ấy vẫy tay rồi đi vào, chiếc túi quá nặng khiến đôi vai nhỏ hơi khom xuống.

Lạc Chỉ đi một mình trên đường. Sắp về tới ký túc, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Hứa Nhật Thanh.

“Đừng giống như mình, lúc quay đầu thì đã quá muộn. Hoặc là kịp thời, hoặc là mãi mãi không có được.”

Lạc Chỉ không biết phải trả lời thế nào. Có lẽ Hứa Nhật Thanh đang muốn nhắc cô đừng dẫm vào vết xe đổ của cô ấy trong chuyện với Trương Minh Thụy. Lạc Chỉ hơi cảm động, “Đồ ngốc, nghỉ ngơi đi. Chuyện của ngày mai thì để ngày mai tính.”

Một lúc sau Hứa Nhật Thanh mới trả lời, “Cậu nói đúng. Ngày mai lại là một ngày mới. Đừng lo cho mình.”

Câu cuối có phần tự tin thái quá, nhưng sự tự tin đó rất đáng yêu. Một Hứa Nhật Thanh như vậy, Lạc Chỉ khó mà không thích.

Tuy nhiên phải thừa nhận, cô chưa bao giờ lo cho cô ấy dù chỉ một chút. Một cô gái có nụ cười ngời sáng đến thế, dù có vấp ngã, khóc ầm ĩ thì cũng sẽ có rất nhiều người đến dỗ dành.

Cô ấy còn có rất nhiều ngày mai tươi mới.

Lạc Chỉ ngẩng đầu. Trời đêm âm u nặng nề, như đè nén một nỗi đau khó nói.

Ngày mai... Mỗi ngày trong cuộc sống của Lạc Chỉ đều giống ngày trước đó, không có chút khác biệt nào.

-Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui