“Bọn mình bừng tiết Pháp luật đại cương thứ bảy này đi. Chú mình mới mở một quán bar ở Hậu Hải, bảo mình qua góp vui. Mình không muốn đi, nhưng chúng ta có thể tiện đường tới Hậu Hải chơi. Mấy hôm trước người ta cho mình một đống phiếu ưu đãi, rồi cả thẻ hội viên của sân trượt băng Tây Đơn. Đúng rồi, còn cả phiếu tích điểm của tiệm Báo Gấm ở Vương Phủ Tỉnh nữa, mình đã đặt bàn rồi, tóm lại cùng đi đi.”
Lạc Chỉ đọc kĩ hồi lâu mới dè dặt trả lời: “Có những ai?”
Mấy phút sau cô thấy hơi hối hận.
May mà cô chưa kịp hối hận quá lâu.
“Mình chỉ đặt chỗ hai người thôi, còn ai nữa? Cậu còn muốn có ai nữa hả?”
Lại thế rồi. Thỉnh thoảng Thịnh Hoài Nam gặng hỏi rất tự nhiên, khiến Lạc Chỉ nảy sinh những ảo tưởng về sự mờ ám giữa hai người.
Cô còn chưa từng đến Hậu Hải, sáng thứ bảy trước khi cô ra ngoài cô đã lên mạng tra bản đồ và nhớ kỹ tuyến đường xe buýt cũng như cách đổi tàu điện ngầm. Đúng lúc cô định đi thì Bách Lệ đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy.
“Khoan đã, để mình xem cậu mặc gì nào?”
Tóc cô rất đẹp, dài chấm eo và xoăn nhẹ. Cô mặc sơ mi dáng suông màu xám nhạt, bên ngoài là áo len cổ tin màu kem buông dài tới chân, kết hợp với đôi bốt miệng rộng cao tới đầu gối.
“Được không?” Lạc Chỉ nghiêng đầu hỏi, giọng điệu rất nghiêm túc nhưng không giấu được vẻ ngượng ngùng. Cô đã quên rằng bản thân mình từng xem thường gu ăn mặc của Bách Lệ. Giang Bách Lệ nhìn bộ dạng căng thẳng của cô, không kìm được mà cười phá lên.
“Giữ mình cẩn thận nhé, chỉ sợ cậu ấy không kiềm chế được.”
Lạc Chỉ ngẩn người, rồi thẹn quá hoá giận, trèo nhanh lên thang và trượt tay giật tung chiếc chăn của Bách Lệ. Hai người trêu đùa một lúc, Bách Lệ liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt bên gối nói:“Hai cậu hẹn mấy giờ thế? Mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Lạc Chỉ xấu hổ nhảy từ trên thang xuống, xách chiếc túi trên ghê lên.
“Nền tảng tốt đúng là quá hữu dụng. Thường ngày để mặt mộc cũng không sao, tới lúc quan trọng trang điểm nhẹ là được.”
Lạc Chỉ không nói gì mà lặng lẽ đi ra ngoài, khi tiếng khoá cửa “lách cách” vang lên, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói vọng ra từ bên trong:
“Lạc Chỉ, cố lên!”
Thế những khi cô đẩy cổng ký túc xá và trông thấy Thịnh Hoài Nam hai tay đút túi ung dung đứng đó, cô bỗng cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào.
Liệu có phải cô đã quá cầu kỳ không? Sao lại làm như đi hẹn hò thật thế này? Bàn tay cô bám chặt lấy tay năm của lạnh lẽo, cô nhớ lại lúc vui đùa thoải mái ở Hoan Lạc Cốc không lâu trước đó và cảm giác ngọt ngào lan toả trong lòng khi được anh nắm tay. Nghĩ tới đây mà cô cảm thấy mình mặc như vậy thật nực cười. Cô hiếm khi chải chuốt, cũng không giỏi trang điểm. Thế mà hôm nay cô lại cẩn thận phối đồ, mặc fduf còn chưa đánh phấn, nhưng cũng đã khác hẳn với ngày thường rồi.Sự thận trọng và bồn chồn khi chọn quần áo sáng nay đã để lộ tình cảm thật của cô. Dù cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể khiến lòng mình ổn lại. Rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
Cô bình tĩnh đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu mỉm cười. Nếu đã vậy thì cứ coi như cô đang mơ một giấc mơ đẹp đi. Tuổi trẻ mà, cô còn chưa được trải nghiệm cảm giác trang điểm lộng lẫy và sóng bước bên người mình thích như bao cô gái khác.
Thịnh Hoài Nam luôn giữ vẻ ung dung thoải mái, nhưng lúc này gương mặt anh bỗng hơi đỏ lên, giọng nói có pha chút ngại ngùng, “Đẹp lắm.”
Cô thoải mái nhận lời khen của anh, nghiêng đầu cười, “Mình biết.”
Anh không hề cười nhạo câu nói khoác mang tính đùa cợt của cô, ngược lại cô càng cười anh càng đỏ mặt. Anh khẽ hắng giọng rồi nói vu vơ, “Mình có một chiếc sơ mi màu xám rất giống áo cậu, sớm biết thế này thì hôm nay mình cũng mặc, thế thì vừa hay...”
Là gì? Lạc Chỉ ngẩn người, vành tai nóng bừng cả lên, cúi đầu nói với anh: “Đi thôi.”
Anh kéo tay cô lại: “Đi đâu thế? Cửa Tây ở bên này.”
“Nhưng mà ...”
“Gần ký túc xá các cậu nhất là của Tây.”
Nhưng ngồi xe phải đi cửa Đông chứ?”
“Cửa nào nào mà chẳng giống nhua? Cứ đi theo anh đây!”
Lạc Chỉ không tranh cãi nữa mà chăm chú đi theo anh. Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, bóng lưng ấy chưa bao giờ gần cô đến thế, vậy mà cô bỗng có cảm giác chua xót lạ lùng.
Không ngờ đối phương đột ngột ngoái lại nhìn.
“Sao cậu cứ đi sau mình mãi thế?”
Cô cũng không ngờ điều này đã trở thành thói quen, lặng lẽ đi sau lưng quả thật chẳng phải thói quen tốt gì.
Thịnh Hoài Nam sượng sùng thở dài, anh cố ý bước chậm lại mãi cho đến khi hai người sóng bước bên nhau.
Lạc Chỉ nghiêng đầu, chẳng chút e dè nhìn gương mặt vẫn đang đỏ lên và đôi mắt dáng ngời của anh. Niềm vui sướng khó gọi tên bỗng dâng lên, lan toả trong lòng, cô cúi đầu cẩn thận bước từng bước một, cảm giác giống như mỗi bước chân đều có thể nở ra một đoá hoa.
Ra khỏi cổng trường, quả nhiên Thịnh Hoài Nam đưa tay vẫy taxi. Lạc Chỉ thở dài, họ có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng đằng sau những chi tiết này là cuộc sống, là vận mệnh trải dài suốt bao nhiêu năm.
Cô cố gắng quảng lại phía sau những suy nghĩ nặng nề làm mình mất hứng.
Sau khi xuống xe, đập ngay vào mắt cô là toà nhà cao chót vót, khi thế ngút trời, nhưng trên con đường xám xịt nườm nượp xe taxi, xe bus qua lại, khí thế đó cũng chẳng là gì. Lạc Chỉ ngắm nghía một lát, Thịnh Hoài Nam đứng cạnh cười hỏi, “Có cần chụp ảnh không?”
Lạc Chỉ trừng mắt nhìn anh, “Phải rồi, mình không đi được không?”
Thịnh Hoài Nam nghĩ ngợi hồi lâu, “Gần tới nơi thì cậu tìm băng ghế nào đó ngồi đợi mình vậy, mình qua nói mấy câu rồi ra luôn.”Lạc Chỉ ngồi trên ghế dài, nhìn anh rời đi. Dáng lưng đó khiến khoé môi cô hơi cong lên, tạo thành một nụ cười trộm rất đẹp. Gió đầu đông se lạnh, cuốn thoe những hạt bụi li ti, không được nhẹ nhàng mát dịu như gió thu. Mặt hồ phía sau không có gì đặc sắc, cành liễu trơ trụi uể oải phất phơ trong gió. Cô vòng tay ôm lấy chân, cằm tựa lên đầu gối. Khoảng thời gian gần đây có chút hỗn loạn, mọi chuyện chẳng khác nào một giấc mơ, không lo trước tính sau, không sợ bóng sợ gió, không còn trở ngại trùng trùng, những bước chân đi về phía anh của cô chưa bao giờ tự nhiên đến thế.
Nhưng sự lo lắng vẫn len lỏi đâu đó trong lòng. Hoa chiếu trong gương, trăng nơi đáy nước, đẹp đấy nhưng đều dễ tan. Giống như chỉ cần một kích thích nhẹ giấc mơ sẽ thành mây khói.
Đúng lúc cô mở mắt thì trông thấy đôi giày của anh, như thể anh cố ý xuất hiện để nói với cô đây không phải là mơ.
“Nhanh vậy sao?”
“Mình nói... đi cùng bạn, họ bảo không còn việc gì nữa, kêu mình quay về tìm cậu. Dù sao mình ở lại đó cũng kỳ quặc, ban ngày ban mặt ai lại tới quán bar chơi chứ?”
“Coca đi.”
Anh đưa Pepsi cho cô: “Con gái các cậu thường thích uống Pepsi hơn mà?”
Cô nhìn anh với anh mắt hoài nghi, Thịnh Hoài Nam chột dạ quay đi giống như hối hận vì đã lỡ lời.
Lạc Chỉ nhớ tới kỳ nghỉ đông đầu tiên sau khi Lạc Dương vào đại học, trong thời gian về nhà đón Tết anh mời cô đi ăn McDonald's, tự ý gọi dâu tây cho cô, không ngờ cô lại không thích.
“Con gái các em đều thích dâu tây mà?”
“Anh lên đại học là trở thành bạn của phụ nữ rồi hả? Ngay cả sở thích cũng biết rõ?”
Lạc Dương đỏ mặt nói: “Đâu có, tại Trần Tịnh thích...”
Cô bật cười, hoá ra bạn gái tương đương với tất cả phụ nữ.
Sự bối rối của Thịnh Hoài Nam khiến cô hiểu ra trong chớp mắt. Hồi lớp mười hai, anh và Diệp Triển Nhan bị giám sát rất chặt, khó có cơ hồi gặp nhau. Lúc đó, các bạn trong lớp đùa rằng Pepsi đã trở thành tín vật tình yêu giữa hai người thay cho hạt tương tư, bởi ngày nào Thịnh Hoài Nam cũng nhờ bạn đưa Pepsi cho Diệp Triển Nhan, còn Diệp Triển Nhan ung dung treo một cái túi lưới bên cạnh bàn, bên trong đựng đầy các nắp chai màu xanh đậm, khi các bạn học đi qua đi lại va vào, chúng sẽ không ngừng chao động, rất bắt mắt.
Lạc Chỉ không lật tẩy anh, đúng lúc đó cô cúi đầu vặn nắp thì Thịnh Hoài Nam giành lại chai nước, mở nắp rồi trả về tay cô.
Hành động quan tâm nho nhỏ này của anh đã dẹp yên nỗi phân vân trong lòng cô, cô buột miệng nói, “Thực ra có lẽ vì Pepsi ngọt hơn Coca một chút.”
Dù đang trong giai đoạn đang thầm thương trộm nhớ, cô cũng sẽ cảm thấy nhói lonhf vì những nắp chai kia, nhưng cô chưa bao giờ đố kị thù hằn với những tình cảm chân thành đó, huống dồ những chuỵện này đều đã qia rồi.
Cô không để bụng, chỉ cần anh chẳng bận tâm.
Hai người đi quanh hồ chưa được bao lâu thì “rơi vào tầm ngắm” của ông đạp xích lô. Ông ta hét giá 100 tệ một vòng quanh hồ, Lạc Chỉ chê quá đắt rồi không quan tâm nữa. Ông già nói dông dài một hồi rồi bắt đầu cất tiếng hát, cũng không chịu rời đi mà đạp xe chầm chậm theo sau họ, hát hết bài này tới bài khác.
Gương mặt Lạc Chỉ nóng bừng lên, cô nghiêng đầu nhìn sang, Thịnh Hoài Nam đang ung dung nhìn cô, không che giấu nụ cười.
Anh đang cười trên nỗi khổ của người khác.
“20 tệ.” Lạc Chỉ ngoảnh lại nói với ông xích lô.
“Sao lại thế được, cháu đùa đấy à? Thêm chút nữa đi, 50 là giá thấp nhất rồi.” Ông già cũng cười nói.
“Bọn cháu chỉ mang có 20 tệ thôi, hết tiền rồi ạ. Ông mau đi đi, có khi lại lôi kéo được người khác đấy.” Cô không giỏi cò kè mặc cả, chỉ một mực muốn ông ta mau chóng rời đi.
“Ôi cô bé này, cháu định làm bạn trai mất mặt đấy à? Tới Hậu Hải chơi mà mang theo có 20 tệ?”
“Cậu ấy không phải bạn trai cháu, không sợ mất mặt!” Đôi má Lạc Chỉ đỏ bừng, kéo tay áo Thịnh Hoài Nam đi về phía trước. Chẳng ngờ Thịnh Hoài Nam lại dùng sức, kéo ngược cô vào lòng mình. Cô đang bất ngờ tới cứng cả người, anh lại bật cười, nắm lấy đôi vai cô một cách rất tự nhiên rồi lớn tiếng nói, “Lên xe thôi cô hai của tôi ơi, tôi sợ mất mặt lắm đấy.”
Lạc Chỉ cảm giác bả vai mình nóng ran như phát sốt. Cô không biết phải nói gì, đành lặng im như nàng mèo bị nuốt mất lưỡi, lúng túng bước về phía trước.
-Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...