Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam bắt đầu thường xuyên trao đổi tin nhắn.
Điều khiến Lạc Chỉ vui nhất, đó là cô nhận ra Thịnh Hoài Nam là loại con trai mà người khác càng tiếp xúc nhiều sẽ càng cảm thấy mê mẩn. Lúc nói chuyện, khi thì anh thông minh, sâu sắc, lúc lại bướng bỉnh và kiêu ngạo như một đứa trẻ.
Thích một người khi chưa hiểu rõ, hiểu rõ rồi lại phát hiện ra con người thật của người ấy còn tốt đẹp hơn trong tưởng tượng, điều này thật may mắn biết bao.
Nhưng Thịnh Hoài Nam trả lời tin nhắn lúc nhanh lúc chậm, có nhiều khi Lạc Chỉ phải đợi đến phát oải, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại như người mắc bệnh đa nghi, luôn cảm thấy nó dường như đang rung. Lúc trả lời tin nhắn còn phải suy nghĩ một chút, bởi cô không chỉ muốn trả lời anh không thôi, mà còn muốn tìm cơ hội để đối phương có thể nhắn lại, thế thì mới có thể kéo dài cuộc trò chuyện.
Dẫu nhọc lòng nhưng Lạc Chỉ vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Có đôi khi ngoảnh nhìn mình trong tấm gương, cô sẽ trông thấy một cô gái trẻ cầm điện thoại di động cười tủm tỉm, trên khuôn mặt quen thuộc ánh lên những niềm vui lạ lẫm.
Trước khi bắt đầu tiết Kinh tế vĩ mô, cô đang nhắn tin thì có một cô nàng khá béo lại gần, “Ôi trời, Giang Bách Lệ ở cùng ký túc cậu...”
Lạc Chỉ không thích cô nàng này, dáng vẻ đó gợi nhớ đến cô bạn Hứa Thất Xảo chuyên đi buôn chuyện trong lớp hồi cấp Ba. Cô mỉm cười, làm như không nghe thấy.
“Mình đang nói đến Giang Bách Lệ ở ký túc với cậu đấy. Ôi trời.” Cô nàng nhấn mạnh lần nữa.
Ôi trời cái con khỉ. Lạc Chỉ nghĩ, cô ta còn đáng ghét hơn cả Hứa Thất Xảo, vì Hứa Thất Xảo còn biết đến thể diện, chỉ buôn chuyện với những người thích nghe, còn cô nàng này thì cứ khăng khăng không cho người ta tránh thoát.
“Chẳng biết Giang Bách Lệ ở ký túc xá các cậu nghĩ gì nhỉ? Mình nghi đầu óc cô ấy có vấn đề. Biết không? Hôm mà doanh nhân xuất sắc đến trường ta diễn thuyết, kêu gọi tình nguyện viên, khi phỏng vấn thì bốn người chúng mình được xếp chung nhóm. Câu hỏi mà cô ấy bốc thăm được là, nếu bạn và tình nguyện viên của bạn đang cùng làm việc trong phòng, sau đó có vài người khác đến đề nghị cùng chơi bài, bạn sẽ làm thế nào?”
Lạc Chỉ không tỏ thái độ gì.
“Giang Bách Lệ nói, 'Tôi sẽ bảo với họ, có, cho tôi chơi cùng với.'”
Lạc Chỉ không nhịn nổi cười. Cô nàng béo kia tỏ ra rất vui vì lời nói của mình đã phát huy hiệu quả.
Đúng lúc này Bách Lệ đi đến, quăng quyển bài tập cho Lạc Chỉ. Cô béo kia hơi giật mình, bèn lén chuồn đi chỗ khác.
“Nộp bài tập giúp mình nhé, mình về ngủ bù đây. Chép của cậu hết đấy, lúc nộp nhớ đừng nộp gần nhau.”
Bách Lệ điên cuồng đọc tiểu thuyết, suốt ngày lên mạng rồi ngồi ngẩn ngơ, không đi đâu ra khỏi ký túc, thường nhắn tin nhờ Lạc Chỉ mua đồ ăn về phòng, thế nên cô ấy với Qua Bích cũng ít hẹn hò đi hẳn. Lạc Chỉ chưa bao giờ hỏi cô ấy và Qua Bích thế nào rồi, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở một câu, “Sắp thi học kỳ đấy, phải chú ý vào.”
“Mình chẳng có mục tiêu gì, thế nào cũng được, miễn qua môn là tốt rồi.” Bách Lệ ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nhìn cô cười.
Thực ra Lạc Chỉ cũng chẳng có ước mơ cao xa gì, nhưng cô đã quen với việc không ngừng tiến lên phía trước và tranh giành, thậm chí đến đánh nhau cô cũng phải giành phần thắng.
Người mang oán hận trong lòng lúc nào cũng có động lực mạnh mẽ hơn người khác.
Nghĩ đến đây, cái tên Thịnh Hoài Nam bỗng dưng hiện lên trong tâm trí cô.
Thầy giáo đi vào, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Giang Bách Lệ đang vừa ngáp vừa đi theo hướng ngược lại.
Lớp học có đến trăm người, chẳng dễ gì để nhớ tên của một cá nhân, nhất là một người gần như chưa bao giờ xuất hiện như Bách Lệ.
“Được rồi, Lạc Chỉ, cố lên.”
Bách Lệ vừa ra khỏi cửa thì điện thoại của Lạc Chỉ nhận được tin nhắn này.
Ngày nào Bách Lệ cũng nói câu đó. Dường như bất cứ tiến triển nào trong mối quan hệ của Lạc Chỉ cũng trở thành niềm vui của cô ấy. Thế nên Lạc Chỉ rất khó nghĩ. Bách Lệ không hiểu gì về chuyện của cô, cô chẳng biết làm sao mới khiến cô ấy hiểu được.
“Thực ra tôi là người rất simple (đơn giản), kiểu conference (hội nghị) này đối với tôi quả thật quá boring (tẻ nhạt).” Thầy dạy Kinh tế vĩ mô tốt nghiệp đại học Columbia, cái kiểu nói chuyện lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh của thầy khiến sinh viên chẳng thể trách được.
“Thôi được rồi, quay lại chủ đề chính. Basically (về cơ bản), inflation rate (tỉ lệ lạm phát) ở developing countries (các quốc gia đang phát triển) là vô cùng tricky (phức tạp). Given (dựa trên) money supply (lượng cung tiền), loại moderate inflation rate (tỉ lệ lạm phát ở mức vừa phải) này thực ra lại rất beneficial (có lợi).”
Lạc Chỉ xoa tai cười bất lực. Đúng lúc này điện thoại rung, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
“Xin chào, bạn có phải Lạc Chỉ không? Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn hỏi bạn chiều nay có thời gian rảnh không? Tôi muốn nói với bạn vài chuyện liên quan đến Thịnh Hoài Nam.”
Lạc Chỉ đọc tin nhắn mấy lần, chậm chạp trả lời.
“Tôi không thân với cậu ấy, bạn có việc gì thì trực tiếp nói với cậu ấy đi. Xin lỗi nhé.”
Tin nhắn không đến nữa.
Mà đến giờ Thịnh Hoài Nam vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Có đôi khi cô cảm thấy mình cứ chờ thế này thật ngốc nghếch quá. Dù là khi đi học hay lúc đang làm bài tập, cô vẫn luôn là người trả lời tin nhắn trước, nhưng đối phương thì không hề như vậy.
Cô tắt máy đi rồi mở lại, luôn mong khi máy khởi động sẽ hiện ra vài tin nhắn. Làm thế nhiều lần, cuối cùng cô cũng cảm thấy phát ngán vì sự hèn mọn của mình, bèn rút thẳng pin ra nhét vào ngăn dưới cùng của túi xách. Cô rất lười, cho nên sẽ không lôi đống sách ra để lấy pin, vì vậy mà điện thoại có thể yên lặng trong một khoảng thời gian dài. Thậm chí yên đến mức khiến cô quên mất. Buổi tối trước khi ngủ cô lấy pin ra, khởi động máy để đặt báo thức, chợt phát hiện hóa ra thật sự có tin nhắn mới.
“Ba giờ chiều mai gặp nhau ở quán cà phê được không? Đội hùng biện có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp. Xin cậu nhất định phải đến nhé. Điện thoại mình hết pin, mượn tạm của bạn. Thịnh Hoài Nam.”
Phản ứng đầu tiên của Lạc Chỉ là nghĩ đến tin nhắn khó hiểu ban sáng. Nhưng cô vẫn nhớ số gửi tin nhắn sáng nay là của M-ZONE*, còn dãy số có đầu 132 này là mạng Unicom*.
(*M-ZONE và Unicom: tên hai nhà mạng viễn thông ở Trung Quốc, tương tự Viettel, Vinaphone... tại Việt Nam.)
Cô nghĩ một chút rồi gửi lại tin, “Chúng ta đã hẹn bốn giờ chiều mai đi xem phim rồi mà?”
“Sao cơ? Mình bảo đi xem phim bao giờ? Cậu thích đi xem phim à?”
“Thôi không sao. Ba giờ đúng không? Mình biết rồi.”
Lạc Chỉ nhìn chằm chằm vào thành giường, nghĩ một lát rồi đứng dậy gọi điện. Ba giờ chiều hôm sau, Lạc Chỉ đi vào quán cà phê. Bên trong có rất ít người, và hẳn là chẳng hề có bóng dáng của Thịnh Hoài Nam. Có người vẫy tay với cô. Quả nhiên là cô gái áo đỏ xinh đẹp trước cửa siêu thị hôm đó. Lạc Chỉ đi đến, ngồi vào ghế đối diện.
Cô gái trang điểm rất tỉ mỉ, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa màu vàng tro, đôi mắt tỏa ra nét mạnh mẽ cứng cỏi.
“Chào, tôi là Hứa Nhật Thanh.”
Lạc Chỉ đặt điện thoại và ví tiền lên giữa bàn, gật đầu với cô ấy.
“Bốn giờ không đi xem phim à? Có sợ muộn không?” Hứa Nhật Thanh cười, giọng điệu mang đầy ý khiêu khích.
Lạc Chỉ cũng cười, “Cô thực sự nghĩ mình thông minh lắm à?”
“Sao nào?”
“Cô có thể đổi số điện thoại khác để gửi tin nhắn, còn bình tĩnh quả quyết rằng việc tôi nói bốn giờ đi xem phim chỉ là để thử cô, chứng tỏ cô đã đoán được là tôi đã sinh nghi sau khi nhận được tin nhắn nặc danh lúc sáng, cũng nghi ngờ tin nhắn giả mạo Thịnh Hoài Nam của cô. Cô to gan lắm, cũng đoán đúng suy nghĩ của tôi rồi, nhưng nếu bỏ đi sự lòng vòng rườm rà đó, nếu tôi gọi điện hỏi thẳng Thịnh Hoài Nam, cô nghĩ sẽ thế nào? Hoặc là, lúc cô gửi tin nhắn cũng là lúc những người yêu nhau nhắn tin chúc nhau ngủ ngon, không sợ khi đó tôi đang nhắn tin với Thịnh Hoài Nam thật à? Nếu tôi nói chuyện này với cậu ấy, rồi hôm nay cũng dẫn theo cậu ấy đến quán cà phê, liệu cô có thấy phấn khích không?” Lạc Chỉ thong thả vò tờ giấy ăn, lúc nói chuyện cố ý không nhìn Hứa Nhật Thanh, tuy nhiên vẫn liếc mắt thấy được phản ứng của đối phương, “Rõ ràng là có quá nhiều sơ hở, vì sao cô tự tin đến thế? Nếu phải giả mạo thì cũng nên giả làm Trương Minh Thụy, dặn cậu ấy trước thì sẽ không bị lộ chuyện.”
Người đối diện yên lặng một lát rồi nói, “Cô biết tôi, cũng biết Trương Minh Thụy.”
“Nhưng tôi biết rất ít về cô.”
“Cô đã phân tích rõ ràng như vậy, sao vẫn đến?”
“Có lẽ là do tò mò, cũng có thể là vì tính tôi nhiều chuyện.” “Nếu tò mò, vậy tại sao sáng hôm qua tôi gửi tin nhắn đầu tiên cho cô, cô lại không đồng ý?”
“Người ta ngại mà.” Lạc Chỉ cười một cách tự nhiên, cắt đứt chủ đề, “Cô bạn xinh đẹp ơi, mau nói vào chuyện chính đi.”
“Cô là bạn gái của Thịnh Hoài Nam à?” Trong ánh mắt Hứa Nhật Thanh nhen lên một chút oán hận.
“Hả? Đâu có.”
“Vậy sao cô vừa nói 'người yêu'...”
“Lúc nãy là tôi đặt mình vào vị trí của cô mà nói. Nếu cô cho rằng chúng tôi là người yêu, vậy lúc muốn lừa tôi phải chu đáo một chút, sáng suốt một chút, không nên sơ suất như thế.”
“Tại sao cô lại khẳng định là tôi nghĩ hai người đang yêu nhau?”
“Cô gặp tôi để chơi trò 'Một vạn câu hỏi vì sao' đấy à? Nếu cô không nghĩ thế thì hôm nay tìm tôi làm gì?”
Hứa Nhật Thanh cúi xuống, khí thế lúc ban đầu bị Lạc Chỉ dập tắt không ít. Lạc Chỉ nhìn màn hình điện thoại đã tối đi, cũng không nói gì.
“Ý cô là, cô không phải bạn gái của Thịnh Hoài Nam?”
“Thực ra tôi không thân với cậu ấy, cậu ấy khiến người ta có cảm giác bất an. Cô sẽ không bao giờ biết cậu ấy đang nghĩ gì, cũng không biết lời cậu ấy nói là thật hay giả.”
Lạc Chỉ nói bằng giọng thản nhiên, nhưng trong lòng lại có cảm giác xấu hổ. Dù mục đích là nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn là bịa đặt. Thịnh Hoài Nam chính là thế mà, chỉ có điều bản thân cô đã biết thế nhưng vẫn không dứt ra được.
Hứa Nhật Thanh nghe xong, giọng nói cao lên đôi chút, “Thịnh Hoài Nam có bao giờ nhắc về tôi với cô không?”
Lạc Chỉ gật đầu. Hứa Nhật Thanh xinh đẹp, nhưng hiện giờ trông khá mệt mỏi, lớp phấn dày không che được bọng mắt và hạt mụn nhỏ bên khóe miệng. Nét tiều tụy này khiến cô cảm thấy tiếc thương nên không nỡ nói nặng lời.
“Thịnh Hoài Nam nói... Giữa cậu ấy, cô và Trương Minh Thụy có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Hứa Nhật Thanh quắc mắt.
Lạc Chỉ nhướng mày, chờ cô ấy nói tiếp.
Thế nhưng Hứa Nhật Thanh không nói gì, chỉ cúi đầu cắn đôi môi khô.
“Cô muốn nói gì với tôi?” Lạc Chỉ sốt ruột nhìn điện thoại.
“Không có gì.”
“Vậy nếu tôi là bạn gái của Thịnh Hoài Nam thì cô định nói gì với tôi?”
Hứa Nhật Thanh đã lấy lại vẻ hờ hững trên gương mặt, cười mỉa mai, “Trên đời này làm gì có nhiều 'nếu như' vậy chứ.”
“Trên đời đúng là không có 'Nếu như'.” Lạc Chỉ gõ nhẹ tay lên mặt bàn, “Tuy nhiên lại có rất nhiều 'Thế nhưng'.”
Hứa Nhật Thanh lạnh nhạt lắc đầu, không nói gì tiếp. Lạc Chỉ bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn lập tức bỏ đi. Cô hít thở sâu mấy hơi, đến khi bình tĩnh lại mới nói, “Chẳng lẽ cô định nói với tôi, rằng thực ra cô mới là người cậu ấy thích?” Hứa Nhật Thanh không nổi giận, chỉ run giọng nói, “Đúng thế thì sao? Cô không hiểu đâu. Nhưng cũng đừng có bắt tôi chứng minh.”
Chứng minh?
Lạc Chỉ bỗng nhớ tới một tác phẩm của Agatha Christie, tên là Endless Night (Đêm dài vô tận).
Ellie ngồi trên mặt đất, ôm guitar vừa đàn vừa hát. Nam chính ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô.
Ellie nói, “Trông cái cách anh nhìn em, cứ như thể anh đã yêu em vậy.”
Khi đó câu chuyện còn chưa phát triển. Nam chính thèm khát của cải của Ellie, cưới cô rồi thông đồng với người khác để hãm hại cô. Lạc Chỉ vốn rất mê cuốn tiểu thuyết trinh thám có tình tiết không mấy phức tạp đó. Cô không rõ liệu ngay từ đầu Ellie có biết chàng trai kia vốn không yêu cô hay không, nhưng đêm hôm đó, cô đã nhìn chồng mình, nói bằng giọng mang đầy tính giả thuyết, “Trông cái cách anh nhìn em, cứ như thể anh đã yêu em vậy.”
Ellie không thể chứng minh được rằng chồng không yêu mình, thậm chí mọi chi tiết đều thể hiện sự cẩn thận của nam chính. Thế nhưng cô ấy vẫn biết.
Tình yêu chỉ là một cảm giác mà thôi, mà con gái thì luôn cố tìm cách chứng minh nó. Mọi chứng cứ tình yêu của Hứa Nhật Thanh đều nằm ở ánh mắt, động tác và từng câu nói của Thịnh Hoài Nam. Anh chưa từng nói thích cô ấy, thậm chí cũng chưa bao giờ bảo rằng anh thích ngồi học cùng cô. Thế nên dù cô ấy có rêu rao lớn tiếng đến đâu, vẫn chẳng có ai thèm tin tưởng.
Ánh mắt ư? Chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Lạc Chỉ mệt mỏi thở dài một tiếng.
“Chứng minh cái con khỉ. Dù sao đến giấy nợ cũng không viết, cậu ấy lại chối bay, vậy rồi sao? Cô nuốt cậu ấy vào bụng được chắc?” Lạc Chỉ chọn những từ thô thiển nhất để nói, “Hai người không có liên hệ máu mủ, không có thù nước hận nhà, yêu nhau thì có ảnh hưởng gì? Nếu cậu ấy thích cô thì sao phải chối? Cô mà cứ u mê như thế, tôi thật sự rất muốn đánh cho cô tỉnh ra.”
Khoảng năm phút sau đó, cả hai người họ đều im lặng.
“Là bởi vì... bạn gái trước của cậu ấy sao?” Hứa Nhật Thanh đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Nếu thế thì càng đơn giản. Cậu ấy vẫn thích người ta, không thích cô.”
“Cô nói đi nói lại, chẳng qua chỉ là muốn tôi tin rằng cậu ấy không thích tôi.”
“Hứa Nhật Thanh...” Lạc Chỉ thật sự rất nản.
Hai cô gái ngẩn ngơ nhìn nhau.
“Cô không cam tâm đến thế cơ à? Bỏ cuộc khó đến vậy sao? Chỉ là cô không chịu nhận thua mà thôi.”
Hứa Nhật Thanh giật mình, chợt òa khóc. Lạc Chỉ trông những người khách xung quanh đang nhìn về phía mình, cảm thấy thật bối rối. Cuối cùng cô vẫn bước sang, ngồi bên cạnh Hứa Nhật Thanh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy. Cô ấy cứ khóc mãi, miệng liên tục lẩm bẩm, “Tại sao chứ? Tại sao chứ? Tại sao chứ?...”
Giấy ăn miễn phí của quán cà phê trông đã thấy sần sùi thô ráp, nhưng Lạc Chỉ cũng chẳng còn cách nào, vẫn phải lấy đưa cho Hứa Nhật Thanh. Cô tiện tay cầm điện thoại lên rồi tắt máy. Khoảng mười mấy phút sau, Hứa Nhật Thanh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Lạc Chỉ cười nhẹ nhõm.
“Cô cười gì?”
“Khóc cũng xinh đẹp như vậy. Tôi chỉ tiếc mình không phải con trai.”
“Cô mà là con trai, có khi tôi còn thích cô ấy chứ.” Lớp trang điểm trên mặt Hứa Nhật Thanh nhem nhuốc hết cả, lông mi dính cả vào mí mắt, trông chẳng khác gì gấu trúc. Nhưng cô ấy cười rất rạng rõ, nụ cười hoàn toàn buông lỏng này khiến Lạc Chỉ rung động. Có điều, khi ở trước mặt Thịnh Hoài Nam, cô ấy có cười thoải mái như vậy không?
Hứa Nhật Thanh vào nhà vệ sinh, lúc quay lại là mặt mộc hoàn toàn, tuy có thể thấy rõ mụn, nhưng đôi mắt đã sáng lên hẳn.
“Tôi phải nghĩ kỹ lại xem.” Hứa Nhật Thanh nở nụ cười áy náy với Lạc Chỉ, “Tuy nhiên, tôi rất cảm ơn cô.”
“Khỏi cần cảm ơn.” Lạc Chỉ lắc đầu.
Lúc chào tạm biệt, Hứa Nhật Thanh ngập ngừng, “Thực ra...”
“Cái gì?”
“Trong thoáng chốc, tôi chợt có cảm giác từ đầu đến cuối cô không hề nói câu nào thật lòng.”
Lạc Chỉ vừa mở miệng thì gió lạnh tràn vào cổ họng, khiến cô ho mãi không dứt.
“Đúng rồi, số điện thoại gửi tin nhắn đầu tiên là số thật của tôi, cô lưu vào đi nhé.” Hứa Nhật Thanh vẫy tay rồi đi về phía căng-tin.
Lạc Chỉ nhìn cô ấy rời đi, sau đó mới mở điện thoại, bấm số của Trương Minh Thụy.
“Được đấy. Cũng không lâu lắm nhỉ? Mà xem ra tiền điện thoại của cậu vẫn đủ dùng.” Lạc Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
“Về sau thế nào? Sao cậu lại tắt máy?” Trương Minh Thụy hỏi.
“Hứa Nhật Thanh khóc không biết bao giờ mới ngừng. Không thể để M-ZONE ăn tiền được, thế nên mình tắt máy giúp cậu. Về sau không nói thêm gì nữa, chỉ tâm sự chút chuyện khác, bình tĩnh lại rồi thì chúng mình rời khỏi quán cà phê.”
“Cảm ơn cậu.”
“Không cần đâu. Giờ mình còn đang lo không biết mình thế này là tích đức hay tạo nghiệp nữa.”
“Nhất định là tích đức. Nhưng cậu giỏi ăn nói thật. Ngày thường nói ít quá khiến cậu bị nghẹn đúng không?”
Lạc Chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lúc đối mặt với Hứa Nhật Thanh, cô ăn nói rất sắc bén, nhưng thực ra trong lòng có chút chột dạ, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn. Nhưng sự tồn tại của Trương Minh Thụy đã khiến cô yên tâm hơn nhiều. Lạc Chỉ không ngừng tự nói với bản thân, mình chỉ đơn giản là đang làm việc tốt thôi.
“Lạc Chỉ, cô ấy sẽ ổn chứ?”
“Ừ, mình nghĩ thế. Cùng lắm thì khóc thêm mấy trận nữa, buồn thêm vài ngày, sau đó sẽ ổn thôi.”
“Trông cô ấy lanh lợi thế chứ thực ra ngốc lắm. Giá mà cô ấy thông minh như cậu thì tốt biết mấy.”
“Cậu nghĩ mình thông minh hả?” Lạc Chỉ cảm thấy rất buồn cười.
“Chẳng thế thì sao?”
Lạc Chỉ biết, thực ra cô không thông minh. Chút khôn vặt của cô chẳng qua là để giữ lại lòng tự trọng đáng thương mà thôi.
Tối qua cô gửi cho Trương Minh Thụy cả hai dãy số lạ. Sau mấy phút, Trương Minh Thụy trả lời cô, bảo rằng số M-ZONE kia là số của Hứa Nhật Thanh, còn số đầu 132 là của một bạn học anh quen bên khoa Luật.
“Có chuyện gì vậy?”
Lạc Chỉ kể rõ mọi chuyện. Trương Minh Thụy lập tức gọi điện tới.
“Lạc Chỉ, cậu giúp mình một chuyện được không?”
Lạc Chỉ thong thả nghe Trương Minh Thụy nói những câu rời rạc, cuối cùng chỉ hỏi, “Cậu chắc chắn là chúng ta đang giúp người khác mà không phải đang chia rẽ một cặp đôi tiềm năng đấy chứ?”
“Lạc Chỉ, cậu hiểu Thịnh Hoài Nam mà.”
“Mình không biết nữa.” Lạc Chỉ thở dài, “Có lẽ mình đang tiếp tay cho cậu. Cậu có thể mượn tay mình để lật đổ địa vị của tên tình địch Thịnh Hoài Nam kia trong lòng Hứa Nhật Thanh.”
“Cậu giúp mình, đôi bên cùng có lợi. Còn nếu cậu cứ khăng khăng không nhận thì mình cũng chịu.”
“Ai đôi bên cùng có lợi với cậu?”
“Nói thế này nhé. Mình muốn tốt cho cô ấy, nhưng không phải là vì mình từng thích cô ấy.” Lạc Chỉ cảm giác Trương Minh Thụy cố ý nhấn mạnh vào chữ “từng”, “Còn cậu có thích Thịnh Hoài Nam hay không thì trong lòng cậu rõ nhất, mình chưa từng đoán mò. Mình đã kể chuyện về Thịnh Hoài Nam và Hứa Nhật Thanh cho cậu rồi, mai gặp cô ấy cậu sẽ biết được mình có nói thật hay không. Mình chỉ mong cậu có thể giúp cô ấy. Mình tin vào tài ăn nói và sức phán đoán của cậu. Chứ nếu là người khác thì hẳn sẽ làm chuyện rối tung lên. Như mình chẳng hạn.”
Anh nói rất nhiều, rất nghiêm túc, khiến Lạc Chỉ nghẹn họng không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể nói, “Để mình thử xem.” Xử lý chuyện của Hứa Nhật Thanh cũng không quá khó. Con người ai cũng vậy, giải quyết chuyện của người khác dứt khoát gọn ghẽ, nắm được vấn đề chính rất nhanh, nhưng đến việc của mình thì cứ vướng mắc ở những chuyện vụn vặt, không thể buông tay được.
Trương Minh Thụy gọi đến số máy của Lạc Chỉ, rồi yên lặng nghe gần hết cuộc nói chuyện qua điện thoại.
Lúc Hứa Nhật Thanh nghẹn ngào khóc, Lạc Chỉ chợt cảm thấy Trương Minh Thụy là một chàng trai ấm áp biết bao. Bởi rất ít người đàn ông chịu cúi mình nhờ một cô gái đi giúp một người con gái khác, mà lại không phải vì anh ta muốn giành được thứ gì.
“Tóm lại là mình mời cậu đi ăn.”
“Vậy ở căng-tin số Ba nhé. Hầu như ngày nào mình cũng đợi bánh mì mới ra lò lúc năm rưỡi ở căng-tin số Ba.”
“Giống hệt con chó nhà mình. Hồi cấp Ba mỗi ngày vào bảy giờ tối khi về đến nhà mình đều gọi nó. Chính vì thế nên sáu rưỡi hàng tối nó đều ngồi trước cửa chờ mình về.”
Tâm trạng của Trương Minh Thụy dường như khá tốt.
Trước khi ngủ, Lạc Chỉ nhận được tin nhắn của Hứa Nhật Thanh.
“Tôi rất muốn được như cô, Lạc Chỉ ạ. Tôi cũng muốn bản lĩnh như cô, đứng trước mặt cậu ấy vẫn có thể hờ hững, tỏ ra chẳng bận tâm gì. Tôi hiểu những điều cô nói, nhưng khi đối diện với cậu ấy thì tôi không làm được. Nghĩ lại thấy mất mặt thật. Nếu có thể, tôi thật sự mong ông trời cho tôi một cơ hội để đứng trước mặt cậu ấy mà nói cứng, bộc lộ tôn nghiêm của mình, hoặc cứ thoải mái mà tán gẫu, như thể không có chuyện gì xảy ra... Dù là nói thật hay nói dối cũng được.”
Dù là nói thật hay nói dối cũng được. Người nói vô ý, người nghe đau lòng.
-Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...