_ Hai tuần trôi qua_
Lâm Kha và Như Ý từ sau lần gặp gỡ ngay kì thi đại học, hai người đã bắt đầu tìm hiểu nhau.
Ngày mốt là sinh thần của Lâm Kha.
Anh đứng trước mặt Như Ý, với sự đưa đẩy của đám bạn, đỏ mặt ngại ngùng đưa tay cầm tấm thiệp mời ra trước mặt Như Ý:
- Cái...này...ngày mốt là sinh nhật của mình, cậu đến dự nhé...
Anh nói xong thì đưa tấm thiệp mời vào tay Như Ý, căng thẳng chờ câu trả lời từ nàng.
Như Ý nhìn tấm thiệp trong tay mình, tấm thiệp vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn, trên tấm thiệp có khác chữ Happy Birthday kèm thêm chú gấu đang bưng chiếc bánh kem trên tay trong rất dễ thương.
Như Ý nhìn tấm thiệp trong tay rồi lại nhìn lên Lâm Kha đang căng thẳng đứng đó mà nở nụ cười.
Có cần phải dễ thương như thế không a.
- Ừm, tớ nhất định sẽ đến dự, tớ đi cùng bạn được chứ?? - Nàng ngại đi một mình đến nơi đông người nên ngỏ ý muốn dắt thêm bạn theo.
- Được chứ, là bạn của Như Ý đều được.
- Lâm Kha nghe được nàng đồng ý thì tâm tình vui hẳn lên.
- Vâng, thế tớ đi trước nhé.
- Nói xong thì nàng cầm tấm thiếp trong tay, vui vẻ đi về lớp.
Suốt đường đi về lớp Kiều kế bên cứ liên tục chọc ghẹo nàng: - Ghê nha,được người ta mời đi dự sinh thần luôn.
như Ý nhà ta kỳ này thoát ế là cái chắc nha.
- Bạn..nói gì vậy, thoát ế gì chứ..chỉ là Kha Kha mời tớ đi dự tiệc thôi mà...cậu...!- Như Ý nói ấp úng, ngại ngùn đi về lớp.
- Haha không ngờ Như Ý mặt dày ngày nào, hôm nay lại biết ngại ngùng nữa chứ haha.
_______________
- Cuối cùng cũng về tới nhà aaa mệt quá - sau khi tiết học kết thúc, nàng nhanh nhẹn kéo tay Kiều đi về nhà, Như Ý nằm ngã lăn trên giường hưởng thụ giây phút tuyệt vời này.
Do nàng không có người quen trên này với lại không thích ở phòng trọ hay phòng của trường nên đã xin ở ké nhà Mỹ Kiều.
Hai người tính cách hợp nhau lại chơi thân nên ở chung rất lành tính, khá tốt.
- Alo? Vâng Như Ý là tôi.
- Anh hai nói sao chứ?? Nhà mình phá sản? Sao lại có chuyện đó chứ??
- Em biết rồi em sẽ kiếm việc gì đấy làm để trả tiền học phí, anh với ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.
Như Ý ủ rũ, mặt mày không có chút sức sống, bật khóc nhày dựng lên ôm lấy Mỹ Kiều.
Mỹ Kiều ở kế bên nãy giờ nghe nàng nói cái gì phá sản rồi sức khỏe vẫn chưa hiểu vấn đề rồi không hiểu tại sao nàng lại khóc luống cuống hỏi.
- Sao vậy?? Có việc gì sao mày lại khóc?? Nín nói tao nghe.
- Kiều..nhà tui..hức....nhà tui...phá sản rồi...hức...bây giờ anh và ba mẹ tôi phải lên nhà ngoại ở...dù anh hai nói là sẽ cố gắng làm việc để lấy lại nhà nhưng tui lo lắm, căn nhà đó ba tui rất quý trọng, đó là tài sản của ông nội để lại nếu bán đi tui nghĩ ba sẽ không chịu nổi đâu...!- Như Ý nức nở nói, tiếng khóc càng ngày càng lớn..
- Được rồi mìn này, con này lớn rồi mới gặp có tí khó khăn đã khóc, nhà thì mình chỉ cầm làm việc có tiền rồi chuộc lại thôi, nín naofn hay để tao làm việc giúp mày được không??
- Tui suy nghĩ rồi tui sẽ đi làm việc kiếm thêm để đóng học phí rồi cos gắng tích góp từ từ...cảm ơn bạn.- Nàng quyết định rồi nàng sẽ sẽ không yếu đuối như thế mãi được, từ nhỏ tới lớn nàng chưa thể làm việc gì cho gia đình cả, ngay lúc này chính là lúc nàng làm việc để giúp gia đình.
- Rồi rồi nín đi, mày đi tìm việc còn tao sẽ đi tìm quán nào đó làm việc giúp mày chịu chứ??
- Như vậy có phiền...
- Đừng nói thế, từ trước giờ toàn mày giúp tao bây giờ hãy để một người bạn như tao giúp mày nào.
- Tui cảm ơn bạn nhiều lắm Kiều aaa....!- Như Ý một lần nữa khóc òa lên làm Liều chỉ biết thở dài an ủi ảng, không ngờ việc này lại xảy ra với gia đình của Như Ý.
________
- Tui chuẩn bị xong hết rồi, tui đi trước.
- Đi cẩn thận.
Như Ý chào Mỹ Kiều sau đó lên đường đi tìm việc làm.
Suốt quãng đường đi, nàng xin hết tiệm này rồi tới tiệm khác, tiệm nào cũng đã hết tuyển nhân viên.
Như Ý tâm trạng bất an, đi ngang qua một quán bar lớn trong thành phố, tháy quán bar treo bảng tuyển nhân viên, nàng do dự một hồi sau đó quyết định đi vào trong xin việc.
Như Ý bước vào quán bar như một người quê mùa bước vào vậy, quán bar rất lớn, khắp phòng đều có ánh đèn chiếu lấp lánh, xung quanh là các bàn cùng những cô cậu anh chị đến đây nhảy hay uống rượu.
Trong đây rất ồn ào nàng vừa đi vừa bịt tay lại làm mọi người xung quanh nhìn chằm chằm nàng mà không khỏi bật cười.
Cô bé nào đây?? Mới đi bar sao??
Mọi ánh mắt đều đổ còn lên nàng.
Như Ý đi đến một quầy lễ tân, nhẹ giọng hỏi: - Dạ anh, em đến để xin việc làm ạ.
Anh lễ tân nhìn bộ dạng Như Ý mà cũng nở nụ cười nhẹ, một cô gái vừa xinh xắn, xinh đẹp dễ thương, trên tay cầm xấp tài liệu, hai tay vì tiếng ồn mà bịt tai lại.
Chắc là ở quê mới lên đây học chưa tiếp với không gian như thế này.
- Rồi em nhé, mỗi tối em đến đây làm việc nhé.
Tối nay mình bắt đầu làm việc nhé.
Như Ý nghe được mình được nhận thì vui vẻ liên tục gật đầu cảm ơn:
- Dạ em cảm ơn ạ.
________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...